82. Ảo mộng cảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon Jungkook lao người về phía cửa sổ, cậu muốn níu lại, muốn giữ thân hình của người đó lại.

"Khôngggg."

Tiếng hét thấu trời của Jungkook vang lên.

Bàn tay nắm chặt vào thành cửa sổ, nơi mà chỉ ít giây trước thôi còn có hơi ấm của "con người". Đầu ngón tay của cậu trắng bệch, gương mặt cũng vậy, còn nghệch ra như mất nửa phần hồn.

Đôi mắt còn vương máu dại cả ra, trong  đó là sự ám ảnh, ghê sợ và còn...tiếc nuối.

Kim Taehyung lúc này mới có thể cử động, chân vô lực mềm nhũn cả ra.

•Bộp.•

Cả thân hình cao lớn quỳ sụp xuống sàn bệnh viện lạnh lẽo. Mắt anh nhòe đi vì đuối sức, sự kìm hãm vô hình ban nãy đã rút hết sức lực của anh đi mất.

Dưới sàn bệnh viện trắng xóa đột ngột rơi vãi vài giọt máu đỏ chót.

Kim Taehyung lấy tay quẹt ngang cánh mũi.

Máu, máu đang không ngừng tuôn ra.

_ _

Sau sự kiện kinh hoàng vừa rồi, họ Kim và cậu Jeon cũng phải trở về nhà. Công việc còn lại chỉ có thể giao cho cảnh sát nơi đây.

Trên đường trở về, cả hai đều không nói một lời. Thỉnh thoảng chỉ có tiếng ho khan đầy mệt mỏi của Kim Taehyung.

Vừa bước vào nhà, cơ thể cao lớn của họ Kim đã đến giới hạn lảo đảo muốn ngã xuống. Cũng may là Jungkook đã giữ lấy và ôm đỡ anh kịp thời.

Cậu dìu anh vào phòng, để anh nằm trên giường êm, nhẹ nhàng đắp chăn.

Rồi cậu rời khỏi phòng, ít phút sau trở lại, đến bên Kim Taehyung với một cốc nước ấm và hai viên thuốc an thần.

Jungkook đỡ anh ngồi dậy, muốn cho anh uống thuốc nhưng Kim Taehyung lại không chịu. Ngược lại còn dùng ánh mắt hoang mang đầy lo lắng nhìn về phía Jungkook.

Họ Kim muốn mở miệng hỏi thăm cậu nhưng thật sự không tài nào có thể.

Jungkook nhìn Taehyung. Trong đáy mắt lạnh lẽo của cậu xuất hiện thêm vài tia ấm áp, mỉm cười và gật nhẹ đầu.

Rõ ràng chẳng âm thanh nào được phát ra, nhưng cả hai đều thấu rõ lòng nhau.

Yêu không phải chỉ có lời nói. Vừa nhìn vào đôi mắt của đối phương đã hiểu được tâm ý ở đó, đây mới thực sự là yêu.

.

Sau khi Kim Taehyung uống thuốc, Jeon Jungkook đã ở bên cạnh, nắm chặt lấy bàn tay to lớn đó, đợi đến lúc anh thiếp đi.

Rồi lại bình tĩnh rút tay ra, lặng lẽ đi ra khỏi căn phòng ấm áp.

.

3 giờ 26 phút sáng.

Jungkook ngồi trên ghế sofa, đầu tựa vào kính cửa sổ.

Mắt vô hồn, không nói một lời.

Hiện tại, đầu cậu đang đau như búa bổ. Cảm giác như đang có hàng ngàn, hàng vạn cây kim nhỏ châm chích vào não bộ. Làm chúng đau điếng, nhức nhối và như đang rỉ máu.

Một mảng kí ức đã ngủ quên trong tiềm thức.

Chính vào lúc giọt máu nóng của gã đồ tể kia rơi vào đôi mắt thạch anh tím đầy trầm lắng kia,  một đợt sóng thần đã ồ ạt đánh vào tâm trí của Jeon Jungkook.

Cơn sóng đó mang theo vô vàn những mảnh kính vỡ, từng đợt, từng đợt đánh vào lý trí của cậu.

Hình như cậu đã lãng quên một người nào đó.

Mà cũng không phải là một người.

Một giọt nước mắt rơi xuống gò má.

Tại sao?

Tại sao cái chết của gã kia lại làm cậu cảm thấy đau đớn như vậy?

Jungkook co tay thành nắm đấm, điên cuồng đấm vào đầu mình. Nước mắt cứ thế mà ứa ra.

Trong đầu cậu có tiếng vụn vỡ, có tiếng cười đùa, có tiếng than khóc, có những hình ảnh nhập nhòe chẳng rõ.

Máu, máu, tất cả đều là máu.

"Ahhhhhhhh."

Tiếng thét đầy oán hận vụt qua nhanh như cơn gió.

Jungkook như bừng tỉnh khỏi ảo giác.

Cả thân thể run rẩy, lạnh lẽo khó tả. Ánh mắt cậu hoảng sợ, láo liên nhìn xung quanh.

Ai đó đang nhìn Jeon Jungkook.

Có rất nhiều người đang nhìn Jeon Jungkook.

Cả căn phòng lặng thinh, chỉ còn lại tiếng tim của cậu Jeon đang đập.

•Leng keng.•

Jungkook đảo mắt, tiếng chuông đột ngột phát ra từ đâu.

•Bộp.•

Một giọt máu nhỏ xuống cánh tay của Jungkook.

Theo quán tính, Jeon Jungkook chầm chậm ngước lên trần nhà.

•Ào.•

Một vũng máu lớn đổ ập vào người cậu.

Con ngươi Jeon Jungkook chết đứng, bởi vì ngay sau đó...

Một người phụ nữ với cái bụng bị khoét rỗng tuếch, cái đầu lật lìa như sắp rớt ra và một gương mặt đã bị lột sạch lớp da đang rơi thẳng xuống người cậu.

•Bộp.•

Cả gai ốc đều nổi cả lên, Jeon Jungkook cảm thấy cả người đều nhơn nhớt, lại còn tanh tưởi mùi máu.

"Khônggg."

Sau tiếng hét kinh hoàng, Jeon Jungkook bất tỉnh.

_

Jungkook đứng ngơ ngẩn dưới một tán cây cổ thụ lớn. Xung quanh là một rừng hoa phù dung kiều diễm.

Phù dung trắng mướt.

Cậu chậm rãi đi ra khỏi bóng cây cao lớn.

•Soạt.•

Bóng dáng ai đó vừa mới vụt qua.

Jungkook giật mình xoay lưng lại.

Chẳng có ai cả.

•Bộp.•

Một cánh tay trắng xác, lạnh lẽo đặt lên vai cậu.

Jeon Jungkook lập tức xoay người, lùi về sau mấy bước.

Một cậu thiếu niên với cặp kính lớn, một tay đang ôm cuốn chuyên đề sinh học, tay còn lại vẫn giữ nguyên trong không trung không nhúc nhích.

Đột nhiên cánh tay kia lật úp xuống, đến khi mở lên thì trong lòng bàn tay đã xuất hiện một tấm thẻ màu vàng kim óng ánh.

Khuôn mặt của người thiếu niên không thể nhìn thấy, không rõ ràng như những thước phim cũ.

Jungkook bất ngờ đến hai mắt mở to. Hai chân đột nhiên cứng nhắc, không di chuyển, cả cơ thể cũng không cử động được.

.

Bầu trời đang trong sáng đột nhiên tối sầm lại không lý do, sấm chớp inh trời. Một cơn mưa rét buốt xuất hiện mà không hề báo trước.

Từ xa xa, có một người thanh niên đang đi đến. Anh ta đặt chân đến đâu là nơi đó đều bị máu "phủ kín".

Jungkook chỉ vừa nhìn thấy bóng dáng từ xa, thoắt một cái cả thân hình săn chắc đã xuất hiện trước mặt cậu.

Bây giờ mới nhận ra, anh ta bị thương rất nghiêm trọng. Tấm lưng đẹp đẽ hình như đã "nát tan tành".

Máu từ đó mà nhỏ xuống, rơi như mưa.

Người đó cũng chìa tay ra, giao cho cậu một tấm thẻ vàng nhầy nhụa máu.

Jeon Jungkook vẫn còn chưa thoát nổi sự ngỡ ngàng thì lại có thêm chuyện quái dị xảy ra.

Nền trời vẫn tối chỉ khác là mưa đã ngừng, mặt trăng tròn treo lơ lửng trên bức tranh đêm, mặt trăng có màu xanh đẹp đẽ như màu nước biển.

Có một sự lôi cuốn kì lạ đến từ mặt trăng ấy. Ánh sáng nó tỏa ra có màu xanh dương trong trẻo, xinh đẹp động lòng người.

Jungkook chỉ vừa ngước lên nhìn, liền có đôi tay thon thả giữ lấy cầm cậu, kéo gương mặt của cậu về phía người ấy.

Mái tóc màu bạc dài đến ngang lưng, óng ả, mượt mà như suối nhỏ. Bàn tay thon thả, móng tay để dài, dáng người mảnh mai.

Tuy vậy người này vẫn là nam.

Người đó lại đặt một tấm thẻ lên lòng bàn tay cậu, cử chỉ nho nhã, dịu dàng.

Dù không thể thấy mặt nhưng Jeon Jungkook dám khẳng định người này không tầm thường.

Dấu ấn hình trăng lưỡi liềm nhỏ ở trước ngực của kẻ này đã nói lên điều đó.

.

Có điều gì đó không phải lẽ, bọn họ...

Bọn họ đều đã bất động.

Sau khi đưa "vật cần đưa" họ đều trở thành "tượng đá."

Jeon Jungkook e sợ lùi về sau mấy bước, bỗng một trận gió lớn nổi lên. Cả bầu trời liền thay đổi rồi.

Nền trời đỏ như lửa, cảm giác như không khí xung quanh đều đang nóng lên.

Jungkook nhìn xung quanh lại vô tình nhìn xuống cái bóng của mình.

Nó đang...cử động.

Như thể đang muốn thoát ra vậy.

Và rồi...Nó thật sự đã thoát ra.

Đầu tiên là đứng lên với một bóng người đen kín, sau đó dần hiện "màu người."

Không ngạc nhiên khi thứ này mang dáng vẻ của Jeon Jungkook nhưng kinh hoàng hơn cả là cơ thể của thứ này đều bị bỏng, còn có những vết thương đang rỉ máu.

Ánh mắt thứ này vừa dịu dàng vừa u ám nhìn lấy cậu. Yếu ớt đưa cho cậu "chìa khóa vàng", hình như đã sức cùng lực kiệt, giọng run rẩy bảo

"Tôi mong cậu sẽ tìm được cách giải thoát. "

Cánh tay đang chìa ra của "cậu" bỗng dưng bị một ngọn lửa lớn bao lấy. Bị thiêu cháy đến đáng thương.

Nước mắt của Jeon Jungkook rơi mất kiểm soát, kinh sợ đến không cử động được. Một nỗi đau đớn thấu xương thấu tủy ngay lập tức tìm đến cậu.

Jungkook quỳ sụp xuống, miệng liên tục ho ra máu. Mắt cậu chằng chịt tơ máu, lồng ngực phập phồng mãi, lại càng đau đớn nơi bên trong.

Cảm tưởng như cậu sẽ ho đến chết, đến khi nguồn máu trong cơ thể cậu sẽ tuôn trào hết ra ngoài.

"Jungkook, Jeon Jungkook!!."

Tiếng gọi vang vọng trong không gian. Khung cảnh xung quanh nứt vỡ ra như một tấm gương đã vỡ vụn.

•ẦM•.

Tất cả mọi thứ đều đổ vỡ, rơi rớt vào thân người yếu ớt của Jeon Jungkook.

__

"JUNGKOOK!".

Cậu Jeon bừng tỉnh khỏi cơn mụ mị, gương mặt tái xanh vì sợ hãi, bờ môi vẫn còn đang run rẩy, nước mắt vẫn đang tuôn ra như mưa.

Vẻ mặt của Kim Taehyung cũng hoảng sợ không kém. Vừa thấy người thương mở mắt thì đã vội vã ôm chặt lấy, ôm như đây là lần cuối cùng được âu yếm thân thể ấm áp này.

"Không sao, ổn cả rồi. Có anh ở đây sẽ không có thứ gì có thể làm hại được em."

Đôi mắt nhòe nhoẹt của Jungkook nhìn khắp xung quanh, mọi kí ức vừa rồi đều như chỉ mới vừa vụt qua mà thôi.

Cảm giác đau đớn vẫn đấy, cảm giác cả cơ thể chìm trong máu vẫn còn đấy. Thậm chí mùi tanh ngọt đến ớn lạnh của máu vẫn còn vương nơi cánh mũi.

.

Jungkook im lặng nằm trong lòng của Taehyung, hơi thở dần bình ổn.

Cậu nhìn xuống lòng bàn tay, nơi những tấm thẻ vàng đã bị nhào nát vì lực nắm của cậu.

Vậy...thật sự không phải mơ hay sao?

Một thứ xúc cảm khó diễn tả ập xuống trái tim Jeon Jungkook.

Cậu muốn kết thúc nhưng cũng không muốn kết thúc.

Cậu sợ, một nỗi sợ vô hình to lớn như con quái vật đang cấu xé lấy trái tim lẫn tâm trí của Jungkook.

Thả lỏng lòng bàn tay, vứt những thứ đã bẹo hình bẹo dạng xuống nền nhà.

Cả hai tay đều ôm chặt lấy Kim Taehyung.

Họ Kim lại càng âu yếm người tình nhỏ. Anh nghẹn ngào nói

"Anh sẽ bảo vệ em, bằng tất cả những gì anh có thể và bằng cả tính mạng này."

Jeon Jungkook không đáp lời, lặng lẽ nhắm mắt, hít lấy một hơi thật sâu.

"Kim Taehyung, anh có nguyện chết cùng em không?".

Giọng nói ngọt nhẹ hỏi, âm thanh cứng rắn đáp.

"Có."

.

"Anh sẽ nguyện chết vì em,Jeon Jungkook."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net