Vì anh thương em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Là ba"

-"Bắt cậu chủ lại" Ông ra lệnh, ánh mắt hình viên đạn nhìn thẳng vào Jungkook.

-"Ba...ba hiểu lầm rồi" Anh sợ hãi nói, anh sợ ba mình sẽ làm hại Jungkook, làm hại người anh yêu thương nhất.

-"Có lần sau thì cậu đừng trách tôi" Ngón trỏ chỉ vào mặt cậu, ông quay lưng đi về phía chiếc xe sang trọng đậu đằng kia.

Jungkook hừ nhẹ, ngồi xuống ghế, ngã đầu ra phía sau, cậu nhắm hai mắt lại suy tư. Có giải thích thì ông cũng không tin nên tốt nhất là im lặng.
___________________

-"Buông tôi ra" Taehyung bị hai tên vệ sĩ giữ chặt hai tay, anh khó chịu vùng vẫy.

-"Buông nó ra" Kim Yoo Dal nghe vậy liền quay lại ra lệnh, ông đối diện với Taehyung. Kim Yoo Dal vung tay tát vào mặt anh một cú trời giáng.

-"Ba......" Taehyung choáng váng như muốn ngã xuống, năm ngón tay in đỏ trên má anh.

-"Từ khi nào mà con thành ra như vậy hả? Dám cãi lời ta ra bên ngoài quen với hạng người như vậy? Con có biết con còn phải lấy vợ, sinh con không hả? Để người ngoài nhìn vô họ sẽ đánh giá Kim Gia chúng ta như thế nào? Đừng để ta phải nặng lời với con, con là người ta yêu thương nhất trên đời nên Taehyung, ta không muốn cuộc sống sau này con phải đau khổ, phải hối hận." Kim Yoo Dal đau lòng dùng tay xoa gò má đỏ ửng của anh.

-"Ba đừng nói nữa, ba sợ con tổn thương nhưng lại trực tiếp ra tay xé nát hạnh phúc của con. Ba sợ con tổn thương mà hết lần này đến lần khác ép con làm điều con không thích. Ba yêu thương con nhưng đã bao giờ ba chịu hiểu cảm giác của con không? Chưa bao giờ, chưa bao giờ cả!!!" Taehyung gạt tay ông ra, anh đau đớn nói ra hết những gì cất giữ trong lòng bấy lâu nay.

-"........" Kim Yoo Dal đứng chôn chân tại chỗ, tim ông như ngừng đập. Con trai ông chưa bao giờ làm như vậy với ông, nhưng hôm nay vì một tên sát thủ máu lạnh mà đứa con đó đã lớn tiếng cãi lời ông.

-"Từ giờ xin ba đừng xen vào chuyện của con nữa" Taehyung trực tiếp quay gót rời khỏi biệt thự.

Anh chạy đi tìm cậu nhưng khi đến công viên đã không thấy Jungkook đâu nữa rồi. Taehyung buồn bã lang thang trên vỉa hè, bây giờ nhà không có mà về, từ một Kim Thiếu Gia sống trong nhung lụa nhưng chỉ phút chốc như đã biến thành tên ăn mày dễ dàng như thế sao?

Ngồi một lúc ở công viên thì Jungkook nhận được cuộc điện thoại của Yoongi, cậu lập tức lái xe đến điểm hẹn.

-"Sao em lại tự ý hành động?" Hắn gắt gao hỏi.

-"Em xin lỗi" Jungkook chỉ biết cúi đầu đáp.

-"Em có biết làm như vậy nguy hiểm lắm không? Lỡ đâu ông ta nổi điên lên giết Jimin thì sao? Jeon Jungkook từ khi nào mà em lại bồng bột đến vậy?"

-"Em làm như vậy tất cả là vì anh, vì Jimin cả thôi. Nếu như em cứu được cậu ấy thì em sẽ không phải làm tổn thương đến người vô tội. Anh mở miệng ra một cũng Jimin mà hai cũng Jimin. Anh biết em nghe đến đau hết cả tai rồi không? Em không màng đến tính mạng của mình để đi cứu tình địch của chính mình, em cũng sẽ bị nguy hiểm vậy nhưng anh chả thèm quan tâm đến. Em tự hỏi từ đầu sao mình lại ngu ngốc tham gia trò chơi sinh tử này làm gì?!!"

-"...." Yoongi tựa lưng vào thân cây, tay khoanh trước ngực, né đầu sang hướng khác.

-"Min Yoongi em biết em chỉ là một kẻ không hơn không kém nhưng có thể đừng đối xử với em như thế không? Cho em một cơ hội đi, mình sẽ không trả thù nữa, sẽ cùng nhau sống hạnh phúc được không?" Jungkook đáng thương cầu xin anh, nước mắt cậu đã rửa sạch khuôn mặt trắng mịn.

-"Jungkook chúng ta không thể, hãy hiểu cho anh, người anh thương là Park Jimin, em ấy đang gặp nguy hiểm anh không thể ích kỉ như vậy được" Thấy người trước mắt đau đớn đến gục ngã dưới đất, lòng anh cũng đau lắm nhưng anh không thể giúp gì được vì đối với anh cậu chỉ là đứa em trai nhỏ bé.

Ở gốc cây gần đó có một người rơi nước mắt vì cậu, có một người muốn chạy thật nhanh lại ôm lấy cậu vào lòng để yêu thương và che chở, có một người bất chất tất cả để được ở bên cạnh cậu nhưng...cậu chưa một lần hướng trái tim về phía người đó. Người đó chính là Kim Taehyung.

Yoongi hít một ngụm khí lạnh rồi vặn tay ga phóng xe đi, hắn không muốn nhìn thấy, hắn chán ghét khi nhìn thấy cậu khóc. Jungkook ngồi bệt xuống bên lề đường khóc lớn. Đau lắm, tim cậu đã bị chính tay hắn bóp nát rồi.

Tay Taehyung bấu chặt vào thân cây, thấy cậu như thế anh chịu không nổi mà cắn răng chạy thật nhanh dang tay ôm trọn lấy thân thể nhỏ bé không ngừng run lên.

-"Nói cho tôi biết tại sao vậy? Tôi đã làm gì sai mà phải chịu hình phạt nặng nề đến thế?" Cậu khóc nấc lên.

-"Jungkook đừng khóc nữa, làm ơn xin em đừng khóc"

-Nhìn em khóc lòng anh sẽ rất đau, làm ơn đừng khóc nữa. Từ giờ hãy để anh thương em.

Taehyung đưa Jungkook đến căn hộ do mình bí mật mua cách đây 2 năm. Nơi này tuy không sa hoa, rộng lớn như biệt thự nhưng nội thất rất sang trọng và hài hòa với nhau.

-"Em nằm nghỉ, tôi đi nấu gì đó cho em ăn ấm bụng" Taehyung đưa Jungkook lên phòng, anh kéo chăn đắp lên người cậu.

Từ nãy đến giờ cậu không mở miệng nói câu nào, nằm trên chiếc giường êm ấm Jungkook chợt ngủ quên lúc nào không hay.

Taehyung vật vã dưới bếp hơn 30 phút cuối cùng cũng nấu xong món canh gà hầm rau củ. Anh cẩn thận múc ra tô sau đó khoáy thêm ly sữa mang lên cho cậu.

Anh đặt khay thức ăn lên chiếc tủ gỗ cạnh giường. Nhìn nhắm khuôn mặt nhợt nhạt của Jungkook, đưa tay sờ lên má cậu thì phát hiện người Jungkook nóng ran. Anh gấp gáp lấy nhiệt kế đo thì phát hiện cậu bị sốt cao. Taehyung nhanh chóng gọi bác sĩ đến.

-"Jungkook, em nghe anh nói gì không?" Taehyung nhẹ lay người cậu.

Cậu ngọ ngoạy, chân mày nhíu lại nhưng mắt vẫn không mở ra.

-"Jungkook đừng ngủ nữa, dậy ăn đi cho lấy lại sức, bác sĩ sẽ đến ngay thôi" Anh dịu dàng gọi.

Màn mắt từ từ kéo lên, Jungkook mệt mỏi nhìn anh. Taehyung lấy gối kê sau lưng cậu, đỡ Jungkook ngồi dậy.

-"Để anh đút em, anh tự tay nấu đó"

-"Tại sao lại tốt với tôi?" Giọng nói khàn đặc vang lên.

-"Vì anh thương em"
_________________________

(Hình ảnh mang tính chất minh họa)

__________________________________

Để lại cho chuối 1 sao nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net