Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Chung Quốc tỉnh lại trong mơ màng, dưới chỗ kia truyền đến cơn đau khó nói, khiến cậu phải hít một ngụm khí lạnh. Đợi bản thân tỉnh táo cậu liền quan sát xung quanh. Một nơi xa lạ. Chung Quốc nhớ rõ, cậu đang đi qua đường liền bị một chiếc xe tông phải, đáng lẽ cậu phải chết hoặc ở bệnh viện. Nhưng mà...đây rốt cuộc là nơi nào vậy? Vừa cổ kính...vừa xa lạ... chẳng lẽ xuyên không?

Xuyên không!

Hai từ này cứ liên tục quay vòng vòng trong tâm trí của cậu. Lại quan sát xung quanh một lần nữa, liền kết luận! Quả nhiên là xuyên không a!!

-A...

Đầu truyền đến cơn đau buốt, một vài mảng ký ức hiện lên trong đầu cậu, quá mơ hồ, không thể tiếp thu bất kỳ điều gì.

Trong lúc cậu đang vật vã với cơn đau thì người bên cạnh có động tĩnh, hẳn là muốn tỉnh. Một lúc sau người đó bật dậy, hai người bốn mắt nhìn nhau, chợt hắn nghiến răng, dữ tợn nói với cậu:

-Tiện nhân...CÚT!

Phản ứng đầu tiên của Tuấn Chung Quốc tất nhiên là sững sờ, sau đó là giận dữ, cậu mặc kệ đau đớn dưới hạ thân, bật người đến phía trước chỉ thẳng vào mặt người kia đáp:

-Ngươi đi mà cút! Hừ từ thuở cha sanh mẹ đẻ chưa ai dám nói ta tiện nhân, ngươi cũng giỏi lắm! Chết đi!!

Vừa dứt câu liền đánh mạnh vào gáy người đó! Tốt, đã ngất xỉu ( =.= ), dám lớn tiếng với Tuấn Chung Quốc thì sẽ không có kết cục tốt!

Sau khi đã chắc chắn tên đại sắc lang kia đã bất tỉnh. Tuấn Chung Quốc một loạt gom sạch đồ có giá trị trên người của người kia gồm một hầu bao ngân lượng mà đại não "báo giá" là năm trăm lượng bạc, một cái lệnh bài vì đẹp quá nên bị lấy đi(Ồ men =•=) và cả bộ quần áo của người kia cũng bị cậu gom đi. Tuấn Chung Quốc vội vàng mặc quần áo, may mắn kiếp trước từng tìm hiểu về thời cổ nên cũng biết được cách mặc y phục thời cổ. Rất nhanh cậu đã quần áo tươm tất, mặc dù đai lưng thắt không được đẹp lắm, cậu nhanh chóng bỏ trốn khỏi căn phòng xa lạ đó.

Ra khỏi căn phòng rồi cậu mới biết hoá ra nãy giờ cậu vẫn ở khách điếm. Bước ra khỏi phòng cậu cố gắng điều chỉnh dáng đi cho bình thường, vì hạ thân rất đau à(TT). Tên khốn đó...chắc đã làm cúc hoa của cậu...nở to (TT). Vừa bước xuống sảnh chính, một nam nhân trung niên vẻ mặt tươi cười nhanh chóng tiến lên cùng kính nói chuyện với cậu:

-Tuấn công tử, ngài đây là đã xong đại sự?

Cậu nhíu mày nhìn gã trước mặt, cái gì mà đại sự? Cậu quyết định im lặng phất tay áo bỏ đi, nơi này thật xa lạ, con người cũng xa lạ (??). Bỏ lại tiểu nhị sốt ruột nhìn theo dáng cậu, này là Tuấn công tử không vui sao? Thảm rồi, lần này thảm rồi, gã tất bật chạy đi tìm chưởng quầy, miệng hô:

-Trịnh chưởng quầy! Không hay rồi không hay rồi!!!

Từ trong phòng bước ra một nam tử, tuổi ngoài hai mươi, dung mạo tuấn mỹ, khí tức người này toát ra không hề phù hợp với cương vị chưởng quầy, nhưng mà vị nam tử này chính là Trịnh chưởng quầy-Trịnh Hạo Thạc. Hạo Thạc nhướng mày hỏi:

-Chuyện gì? Lại la to như thế! Thật không có tôn ti trật tự!

-Trịnh chưởng quầy bớt giận! Thật ra là vừa nãy Tuấn công tử vừa rời khỏi khách điếm, ngài ấy vẻ rất giận dữ!

-Hửm...?

Mày đẹp lại nhướng. Trịnh Hạo Thạc thật không ngờ, anh đã giúp đến bước đó chẳng lẽ không thành công?

@@@

Lại nói về Tuấn Chung Quốc sau khi ra khỏi khách điếm liền thấy khung cảnh vừa lạ vừa quen. Người tấp nập qua lại, có nhiều gian hàng bày bán đủ thứ đồ, tiếng mời gọi vang lên tứ phía.

Một phút sững sờ..!!

Tuấn Chung Quốc hoảng sợ a!!!!!

Nãy giờ đi ngang qua cậu rất nhiều rất nhiều người, nhưng mà không có lấy một nữ nhân a!!!!!!!

Hơn nữa thỉnh thoảng còn có hai nam nhân nắm tay ân ân ái ái đi ngang cậu a!!!

Đây rốt cuộc đã xuyên đến nới quỷ quái nào a?????

Khụ!

Sững sờ đủ rồi. Tuấn Chung Quốc nhớ đến tên đại sắc lang vẫn còn ở trong khách điếm kia có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào nên là...chạy khỏi đây mới là quan trọng!

Cậu cứ liên tục chạy về phía trước, khoảng gần nửa canh giờ (1 tiếng đồng hồ), khoảng thời gian mà cậu nghĩ là đủ xa để người kia mất dấu, cậu liền thả chậm lại cước bộ. Vừa thong thả đi vừa ngắm cảnh vật, nơi này đời sống thật yên bình.

Mắt thấy gần đến giờ Mùi(15-16h), cậu túm lấy một người dân gần đó hỏi:

-Này, cho ta hỏi đây là đâu vậy?

Người đó bị túm lại hơi giận dữ, nhưng khi nhìn thấy bộ quần áo đắt tiền trên người cậu, hai mắt phát sáng, vội đáp:

-Đây là Kinh Thành!

Kinh Thành?

-Dân Kinh Thành có thể ra khỏi thành không?

Người kia càng hưng phấn:

-Có thế...chẳng qua mấy ngày nay giới nghiêm nên muốn ra khỏi cổng thành cần có lệnh bài!

Lệnh bài? Lệnh bài lấy từ chỗ tên kia có sử dụng được không nhỉ?

Đang mải mê suy nghĩ, người lúc nãy lại lên tiếng:

-Vị công tử này, chẳng phải trên người cậu có mang lệnh bài sao? Hay cậu đến cổng thành thử xem có qua được không?

Cậu nhìn chằm chằm vào lệnh bài trên thắt lưng, ngẩng đầu nói:

-Vậy ngươi dẫn ta đến cổng thành được không?

Người kia cười rạng rỡ đáp:

-Tất nhiên được..chỉ là...

-Chỉ là..?

-Công tử! Nếu cậu ra khỏi được cổng thành có thể hay không giúp ta cùng ra?

Người kia cúi đầu cầu xin cậu. Cậu nhìn người trước mặt đang cúi đầu, hỏi:

-Lý do ngươi muốn rời khỏi kinh thành là gì?

-Ta thật ra không phải người kinh thành. Ta là người Mẫn gia thôn huyện Vân Nam, cách kinh thành hai canh giờ đi đường. Hai hôm trước a ma của ta bị ốm, ta vì muốn có tiền mua thuốc cho a ma nên mang con mồi đi săn được đem bán, sau đó theo chỉ dẫn bắt xe lên kinh thành, nghe nói đại phu ở kinh thành rất tài giỏi. Ta bốc thuốc xong thì đột nhiên kinh thành phát lệnh giới nghiêm, ta không có lệnh bài nên bị nhốt lại trong kinh thành. Đã hai ngày ta chưa về, a ma của ta hẳn rất lo lắng. A ma đang bệnh, không thể chậm trễ, cầu người giúp ta!

Tuấn Chung Quốc lắng nghe người kia nói, thận trọng quan sát, thấy đối phương không có biểu hiện khả nghi liền đồng ý trợ giúp. Người kia vui vẻ cảm tạ, sau đó liền dẫn cậu đến cổng thành.

Đến nơi quả nhiên thấy rất nhiều lính canh, gần đó còn có khá nhiều xe ngựa đậu lại. Có lẽ họ là thương buôn từ xa đến kinh thành đang chờ bãi bỏ lệnh giới nghiêm để về. Tuấn Chung Quốc tiến thẳng đến cổng thành, bị hai lính canh giữ lại, một tên hỏi:

-Người muốn ra khỏi cổng thành? Có lệnh bài không?

Cậu khẽ run, hít sâu một hơi lấy lệnh bài đưa ra, chỉ thấy tên đó hoảng sợ cúi đầu:

-Hạ quan có mắt như mù không thấy quý nhân mong ngài thứ tội!

Hai người nhìn nhau. Thành công rồi!

|||||||^•^|||||||

A ma: Mẹ, mẫu thân

A cha: Cha, phụ thân

Ca ma: Anh dâu

Đệ ma: Em dâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net