Chương 21: Nắm tay nửa tiếng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo phản xạ, Jungkook quay sang nhìn Kim Taehyung.

Sau khi thoát vai rồi, Kim Taehyung càng làm cho người ta không dám tiếp cận hơn, đừng nói tới nắm tay, kể cả dựa gần như vậy, cũng đã có thể cảm nhận được áp lực lạnh như băng.

Nhưng trời nắng to, đứng cùng một chỗ với khối băng, lại có cảm giác hơi lạnh cũng bốc đi hơn phân nửa.

Cậu do dự, cũng không làm trái ý đạo diễn, chậm rãi thò tay qua, Kim Taehyung cúi đầu nhìn động tác chậm chạp của cậu, tay phải cũng đưa qua, hai tay nắm lấy nhau không quá tự nhiên.

Tay của Kim Taehyung không giống bản thân anh, rất ấm, hơn nữa khác với trong phim, làm động tác như vậy lúc không diễn, Jungkook thấy cực kì khẩn trương.

Ngoài những lúc bắt buộc, cậu rất hiếm khi bắt tay người khác.

Cậu nghĩ Kim Taehyung hẳn là cũng không thoải mái, ánh mắt cậu mang vẻ áy náy nhìn về phía anh, ẩn chứa ý “hoàn thành nhiệm vụ”.

Jung Hoseok lại giơ ngón trỏ và ngón giữa ra, chỉ chỉ hai mắt mình, rồi lại chỉ chỉ hai người họ, như đang nói: Tôi đang nhìn các cậu đấy, nắm tay cho tử tế.

Jung Hoseok đi tìm tổ camera, Jungkook mới nhỏ giọng nói với Kim Taehyung: “Đạo diễn Jung không cho thả tay ra, rất xin lỗi.”

Kim Taehyung cũng không hiểu vì sao cậu lại xin lỗi: “Không cần xin lỗi.”

Tiểu Liên cầm quạt và nước khoáng tới, vặn nắp chai ra đưa cho Jungkook, Jungkook nhận lấy, không uống, lại đưa thẳng qua cho Kim Taehyung: “Anh uống đi.”

Tiểu Liên lập tức lấy một chai mới tới đây, vặn ra.

Thấy vậy, Kim Taehyung nhận lấy chai: “Cảm ơn.”

“Không có gì,” Jungkook hỏi, “Chuyện phải làm ở phim trường rất nhiều, một mình anh rất không tiện, sao không thuê một trợ lý tới?”

Kim Taehyung ngửa đầu uống nước, nghe vậy thì trả lời: “Đang suy xét.”
“Thuê trợ lý thì tiện hơn rất nhiều,” Kính râm Jungkook đang đeo trượt xuống chóp mũi, trán cậu rướm mồ hôi.

Cậu tháo kính râm xuống móc lên cổ áo, bảo Tiểu Liên lấy balo tới cho mình, sau đó nói với Kim Taehyung: “Chúng ta lên xe đi?”

Phim trường tới tới lui lui rất nhiều người, nắm tay Kim Taehyung đứng ở đây quá bắt mắt, ai đi qua cũng phải nhìn một cái.

Kim Taehyung gật đầu, kéo cậu đi tới bên đường, mở cửa xe để Jungkook ngồi lên trước, tiếp đó anh ngồi lên, đóng cửa xe lại, trong lúc đó, tay hai người vẫn không buông ra, Jungkook đã vứt bỏ cảm giác xấu hổ, bắt đầu cân nhắc rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì.

Kịch bản phim luôn được sáng tác một cách chỉn chu.

Mỗi một nhân vật, mỗi một cảnh phim, mỗi một động tác đều có ý nghĩa đặc biệt, với diễn viên mà nói, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, đều đã trải qua sự nghiền ngẫm tỉ mỉ.

Cảnh quay này khá đơn giản, là bởi vì cậu đeo kính râm ra ngoài, cũng đồng nghĩa với không phải diễn bằng ánh mắt, hơn nữa cảnh này cũng ít lời thoại, thế nên động tác lại càng trở nên quan trọng hơn.

Đạo diễn Jung bảo mình và Kim Taehyung nắm tay nhau, vấn đề là ở động tác “nắm tay” này?

Cậu dùng một tay kéo khóa kéo balo ra, lấy quyển sổ màu đỏ bên trong, đây là nhật ký của An Khả.

Cậu mở nhật ký ra, lật tới một trang trắng, lại mò lấy ra một cái bút từ trong balo, răng ngậm lấy nắp bút, mở ra, kẹp bút ở cổ, lại đưa tay phải cẩm lấy.

Kim Taehyung thấy cậu mở sổ ra, tưởng là có bí mật riêng tư này nọ, nên cũng không nói gì.

Cậu nhắm mắt lại, hồi tưởng lại toàn bộ khung cảnh một lần trong đầu.

Từ ngày đầu tiên sát thủ này thuê nhà vào ở, với khứu giác nhanh nhạy cậu đã biết đây không phải là người tốt gì, bởi trên người khách thuê nhà có một mùi máu tươi nồng nặc.

Chú có một người bạn, trên người luôn có cái mùi này, nhưng mùi trên người người này lại càng nồng hơn.

Mà An Khả lại thông minh không vạch trần hắn, giả vờ không biết gì cả, coi hắn như một khách thuê bình thường, cũng cố gắng giả thành một người mù thật sự, mỗi một cái bẫy sát thủ đặt ra, cậu cũng đều thành thật nhảy vào trong, chỉ mong hắn nhanh chóng chóng tha cho mình, đi khỏi đây.

Sát thủ cũng rất thú vị, hắn ở lại đây trị thương, cũng nấu cơm cho thiếu niên ăn tựa như đút một con mèo nhỏ ăn vậy, tận cho tới một ngày, cảnh sát tới, hỏi An Khả có biết gần đây có một vụ nổ súng chết người không, có thấy người lạ nào không, An Khả tay nắm lấy khung cửa, nói rằng chưa nghe nói, mà cũng chưa từng thấy.

Cậu trả lời đúng sự thật từng câu hỏi của cảnh sát, che giấu đi sự thật nơi này đích xác là chỗ kẻ phạm tội đang lẩn trốn.

An Khả vẫn rất sợ người này, nhưng nỗi sợ lại không giống như lúc ban đầu nữa, bởi vì hàng xóm nói, người chết là một kẻ buôn ma túy.

Cậu cảm thấy kẻ phạm tội giết người này còn không tệ hại bằng những người bạn kia của chú, mà ổn định một ngày ba bữa, sớm chiều ở chung, lại làm cậu sinh ra cảm tình không nên có.

Jungkook hoàn toàn nhập vai, viết xuống toàn bộ những chuyện đã xảy ra với An Khả trong ngày hôm nay, từ sau khi chuyển nhà, cậu rất ít khi ra ngoài như vậy, càng ít khi tin người khác tới vậy, thế nên cái động tác “nắm tay dắt đi” này, không nên giống như trong kịch bản viết, phải do cậu khởi xướng mấy càng hợp lý.

Cậu viết nhật ký chăm chú tới không để ý tới ai, Kim Taehyung phát hiện bản thân đã hoàn toàn bị cậu coi nhẹ.

Jungkook thậm chí còn không hề để ý là họ vẫn còn đang nắm lấy tay nhau, cậu vừa viết vừa làm một vài động tác nhỏ, bàn tay trái bị Kim Taehyung nắm lấy nhích tới nhích lui, trong chốc lát đầu ngón tay cậu động một chút, cào anh một chút, chốc lát nắm chặt, chốc lại thả lỏng ra.

Điều này làm cho Kim Taehyung – người không hay tiếp xúc tứ chi với người khác, cũng không quen bị coi nhẹ lại nổi lên một cảm xúc kì lạ.

Tay của bạn nhỏ này, trông thật đẹp, Kim Taehyung vừa rồi không có việc gì làm đã ngồi quan sát, làn da mu bàn tay rất tốt, lòng bàn tay trơn mềm, ngón tay thon dài trắng nõn, đầu ngón tay lại có chai mỏng, là người đã từng chịu khổ.

Không xem lại kịch bản đã học thuộc từ lâu, Kim Taehyung nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của cậu, thấy cậu viết lại ngừng, biểu cảm khuôn mặt có sự thay đổi rất nhỏ, khi dừng bút, cậu nhắm mắt, như đang suy nghĩ, bút trượt xuống khỏi nhật ký, rơi xuống thảm trên sàn xe.

Jungkook không thấy bút đâu, thì theo phản xạ khom lưng lần mò dưới sàn xe trong điều kiện ánh sáng cũng không quá tốt, làm cho động tác đang định cúi xuống của Kim Taehyung khựng lại.

Đầu cậu đặt lên đầu gối Kim Taehyung, Kim Taehyung mở điện thoại ra chiếu sáng cho cậu: “Hình như bị rơi ở bên này.”

Tay Jungkook không thể tránh né mà đụng vào cẳng chân của anh, Kim Taehyung cứng người, tiếp đó, Jungkook sờ được bút, khi ngẩng đầu lên, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt cậu, lông mi tạo thành bóng râm trên khuôn mặt, Kim Taehyung lúc này cũng thấy được đôi mắt của cậu.

Một đôi mắt đang nhập vai, bởi không đeo lens giả làm người mù, nên con ngươi ngập tràn cảm xúc, đen láy như mực, mà sâu trong đôi mắt lại tỏa ra ánh sáng, trong chớp mắt, Kim Taehyung thất thần, ý thức được người bạn nhỏ này tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng lại là một phái diễn xuất không hơn không kém.

Không phải là phái diễn xuất tập trung vào kĩ thuật kĩ xảo, mà là kiểu người sẽ cộng tình với nhân vật, tăng thêm phân tích để đạt được hiệu quả ―― trong biểu diễn phim điện ảnh, còn có một cái tên chuyên nghiệp hơn, gọi là phái thể nghiệm.

Kim Taehyung lấy lại tinh thần, cũng bắt đầu nhập vai.

Chỉ chốc lát sau, đã tới giờ, Tiểu Liên tới đây gõ cửa, hai người xuống xe.
Đang trong điều hòa ô tô 17 độ, lại phải bước xuống ánh nắng chói chang 40 độ bên ngoài, Jungkook có chút không mở được mắt, cậu duy trì cảm xúc vất vả lắm mới có được, đeo kính râm lên, hỏi: “Đã được nửa tiếng chưa?”

Tiểu Liên nói rồi.

Jungkook liền rút tay ra, Kim Taehyung cũng không ngăn cản, chỉ nhìn cậu một cái, chợt có cảm giác khó chịu lướt qua.

Đạo diễn Jung nhìn thấy, vẫy tay bảo họ đi qua.

“Nắm đủ nửa tiếng chưa?”

“Rồi.”

“Không buông ra lần nào chứ?”

Jungkook: “Không có, ngay cả WC tôi còn không đi.”

Đạo diễn Jung: “Vậy đã chuẩn bị tốt rồi chứ?”

Hai người đều gật đầu, Jung Hoseok nói: “Vậy được, giờ cậu đi WC đi, đi xong về quay.”

Rất nhanh, Jungkook đã quay lại, chuyên viên trang điểm đi tới đây nhìn thoáng qua, đang định dặm phấn cho hai diễn viên chính, Jung Hoseok lại giơ tay ngăn lại: “Không cần trang điểm thêm, họ vã mồ hôi vừa đúng lúc.”

Các tổ nhân viên trên phim trường vào chỗ, thư ký trường quay đập bảng: “Mọi người vào vị trí của mình ――”

Theo âm thanh “cạch” vang lên của bảng phân cảnh kia, hai diễn viên đứng trước màn hình một trước một sau, Jungkook đeo kính râm, đi theo sau lưng anh, bước chân không hề gấp gáp, thị lực cậu kém, chỉ mơ hồ thấy được bóng lưng rộng phía trước, giống như một chướng ngại vật bị làm mờ.

Cậu thò tay ra túm, cánh tay vung lên giữa không trung, hoàn toàn giống như một người thị lực không tốt, cuối cùng quơ quơ, nắm được góc áo của anh.

Trong kịch bản không hề có động tác này.

Jung Hoseok híp mắt nhìn vào thiết bị quan sát, phát hiện bóng lưng Kim Taehyung hơi cứng lại, như cũng ý thức ra việc cậu không diễn theo kịch bản, anh không quay đầu, chỉ thò tay ra đằng sau, nhìn như là muốn gạt cái vật đang dính trên áo mình kia xuống.

Tay Jungkook trượt xuống, trong ánh mắt cậu thoáng chốc có cô đơn, thất vọng, nhưng chỉ một giây tiếp đó, có một người Thái Lan đi xe điện chạy tới, bàn tay Kim Taehyung lập tức buông xuống, nắm lấy tay cậu, dắt cậu qua một bên.

“Cut!” Jung Hoseok nói, “Cảnh này qua, quay thêm một cảnh dự phòng nữa.”

Mỗi một phút từ sau khi khởi quay, mỗi một cảnh đều là tiền, đạo diễn Jung tiếc tiền, nhưng anh ta muốn tốt lại càng tốt hơn, rõ ràng đã cảm thấy hài lòng, nhưng vẫn cho rằng còn có thể tốt hơn được nữa.

Cũng may diễn viên phối hợp, không hề có ý không phục gì.

Thời gian một ngày, chỉ quay một cảnh như vậy, mười mấy phân cảnh tỉ mỉ nhẵn nhụi như ngọc mài, mặt trời xuống núi, công việc quay hôm nay kết thúc.

Jung Hoseok vốn đang nghĩ, có nên chèn thêm một buổi diễn cảnh đêm vào không, ai ngờ lại thấy cả người Jungkook ướt sũng như ngã xuống nước, mặt đầy mồ hôi, thì bỏ qua suy nghĩ này ngay.

Thôi, ngày mai lại thêm.
“Kết thúc công việc!”

Mọi người trong phim trường đều hoan hô, quay một tiếng dưới thời tiết này, áp lực tương đương với quay trong nhà hai ba tiếng.

Jung Hoseok ngồi cùng một xe với cậu, quay về khách sạn: “Cảnh quay hôm nay, cậu nghĩ thế nào mà lại đổi thành diễn như vậy?”

“Đạo diễn Jung, tôi biết tự sửa kịch bản là không tốt…”

“Thầy Jeon, tôi không có ý mắng ngài, chỉ là một động tác nhỏ mà thôi, không phải tôi cũng chưa NG cậu hay sao?”

Jung Hoseok rời khỏi phim trường là trở về bộ dáng ngày thường ngay, “Hì hì, có phải tôi cho hai người nắm tay, đã kích phát linh cảm của cậu rồi không?”

Jungkook lắc đầu: “Không phải…”

Jung Hoseok: “?”

“Các cậu nắm tay nửa tiếng, cậu không hề có chút cảm giác được dẫn dắt nào sao?”

Jungkook mờ mịt: “Không hề.”

Thực ra cậu cũng không rõ, Jung Hoseok có ý gì.

Jung Hoseok buồn bực nói: “Chẳng lẽ cậu không phải là nghĩ tới đối tượng của mình, nhớ lại hồi ức mình và đối tượng nắm tay nhau nên mới tìm được linh cảm sao?”

Jungkook nói không phải: “Tôi không có đối tượng.”

“Tôi biết giờ cậu không có, nhưng trước đó thì sao? Chưa từng yêu đương gì đó với con gái… hoặc con trai sao.”

“Không.” Cậu muốn giải thích mình là thẳng, nhưng hình như cũng chẳng quan trọng, bản thân cũng đã nhận bộ phim này rồi.

Xe tới nơi, phải xuống xe đi vào, hai người đi xuống, Jung Hoseok cau mày hỏi cậu: “Vậy thích thầm thì sao?”

Giọng điệu cậu không chút thay đổi: “Không có.”

Jung Hoseok kinh ngạc, có chút tức giận: “Vậy cậu định quay cảnh tình cảm thế nào? Hôm nay cậu diễn thế nào? Đánh bậy đánh bạ?”

Kim Taehyung xuống xe, thấy ba người đạo diễn, bạn nhỏ, trợ lý của bạn nhỏ đang đứng phía trước.

Còn mơ hồ nghe được đối thoại.

“Đạo diễn Jung, chưa yêu bao giờ, không có nghĩa là tôi sẽ không quay tốt cảnh diễn tình cảm, tuy là rất khó, nhưng tôi sẽ cố gắng.” Jungkook đi tới, đột nhiên nhìn thấy một con mèo hoa đang đứng ở đầu tường, con mèo kia nhảy xuống từ trên bức tường, làm rời sự chú ý của cậu đi.

Hai người sóng vai cùng đi: “Cố gắng? Chỉ mới cố gắng thôi là chưa được, cậu làm một diễn viên, phải cộng tác với diễn viên khác quay cảnh tình cảm, cậu muốn diễn tốt, diễn tới người xem hòa cùng cảm xúc với cậu, vậy cậu nhất định phải thực sự yêu cậu ta, trong phim hay ngoài đời cũng vậy, quay xong cậu có thể thoát vai.”

Jungkook “à” một tiếng, vừa mới mất tập trung hai giây, không nghe rõ Jung Hoseok đang nói gì.

Chỉ nghe thấy một câu “Chỉ mới cố gắng thôi là chưa được”, phải “thực sự” gì gì đó…

Cậu rất nghiêm túc đáp lại: “Ừm, ngài tin tôi đi, tôi sẽ cố gắng làm được!”

Kim Taehyung nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện, trái tim vẫn luôn bình thản, bỗng có gợn sóng nổi lên, anh đứng sau lưng Jungkook, suy nghĩ về lời nói của Jung Hoseok.

Hình như cũng có lý.

Nếu một diễn viên còn lại đã quyết định hy sinh vì diễn xuất, vậy bản thân mình…

Tác giả có lời muốn nói:
Kim Taehyung: Tôi quyết định hy sinh.


                        🍀🍀🍀🍀


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vkook