1-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1

Jungkook vừa thay xong một bộ quần áo, đứng trước gương rồi hỏi Taehyung đang xách túi lớn túi nhỏ đứng ở đằng sau:

– Bộ này nhìn thế nào? – Jungkook ưỡn thẳng lưng.

– Chẳng ra sao cả. – Taehyung lắc lắc cái đầu.

Một lát sau, Jungkook lại thay một bộ đồ khác, quay qua nhìn Taehyung lúc này đang có vẻ rất sốt ruột rồi.

Thế nhưng anh vẫn lắc đầu.

Rất lâu sau, Jungkook lại thay một bộ, nhảy đến trước mặt Taehyung tỏ ý hỏi.

– Vẫn chẳng ra sao hết.

– Taehyung, rốt cuộc là anh muốn thế nào đây! Muốn chê tôi xấu thì cứ nói thẳng ra đi!!

Taehyung gãi đầu nhìn người nào đó đang phát cáu đứng trước mặt anh, khẽ liếm qua khóe miệng một chút rồi nói:

– Jungkook không mặc gì là đẹp nhất đó~

.

.

2

Taehyung say khướt cầm cặp tài liệu đi vào cửa nhà.

– Taehyung, anh lại uống rượu!! – Jungkook đứng trong phòng khách với vẻ mặt giận dữ.

– Không tránh được... – Taehyung quăng cặp táp lên ghế sofa. – Là xã giao thôi mà!!

– Hừ... ai mà biết được anh – Jungkook khoanh tay trước ngực bất mãn nói.

– Thôi mà Kookie, anh biết sai rồi. – Taehyung làm vẻ mặt lấy lòng.

– Không được! Anh phải giải thích rõ ràng cho tôi, có phải anh lại cùng Jung Hoseok đi uống rượu hay không hả!!

– Em... có thật sự muốn biết lí do vì sao anh uống rượu không? – Taehyung hơi nhếch khóe miệng, vừa hỏi vừa đưa tay cởi nút áo và tiến về phía Jungkook với vẻ mặt gian tà.

– Vì... vì sao hả... – Jungkook lùi lại hai bước.

Taehyung ôm đồm chặn cậu lại, đẩy cậu xuống đất, ghé xuống bên tai cậu mà nói khẽ:

– Vì... rượu xong có thể loạn tính làm càn...

.

.

3

– Kookie Kookie, anh mời em ăn thạch trái cây nhé, em lại hôn anh một cái đi.

– Tôi là con người rất có tiết tháo đấy. – Jungkook vẻ mặt không vui quay đầu sang một bên.

– Em không cần hả? – Vừa dứt lời, Taehyung lấy ra chiếc túi luôn cầm theo bên mình lắc lắc trước mặt Jungkook.

– Tiết tháo đối với tôi mà nói là thứ rất quan trọng. – Jungkook gật đầu chắc nịch, giống như đang tự củng cố lại lập trường của bản thân.

Taehyung không nói gì thêm, anh thong thả lấy ra một miếng thạch.

– Không cần thật hả?

– Tiết tháo... hình như... cũng không quan trọng đến thế... – Cậu lúc lắc đầu một cách dễ thương, thi thoảng còn quay qua nhìn trộm mấy lần.

– Thế giờ thì sao? – Anh lấy ra một miếng thạch vị dâu, huơ huơ trước mắt cậu.

– Tôi... – Jungkook cắn môi giương đôi mắt tròn xoe nhìn Taehyung.

Xoẹt... *tiếng vỏ thạch bị xé*

Chụt chụt... *tiếng hôn môi*

Và thế là Taehyung nở nụ cười thỏa mãn.

.

.

4

Taehyung là đội trưởng đội bóng rổ của trường.

Có một ngày khi anh vừa mới phá bỏ được hàng phòng thủ, đúng lúc sải bước chuẩn bị lên rổ thì thoáng thấy Jungkook cùng Jimin từ khu phòng học đi vào sân tập.

Một tiếng Ầm! vang dội cả sân, Taehyung không chút sức lực ngã nhào xuống đất.

– Tae, anh làm sao vậy! – Jungkook nhìn thấy Taehyung nằm trên mặt đất, cậu ngay lập tức chạy tới ôm anh vào lòng, sốt sắng nắm chặt áo anh hỏi.

– Tae, anh sao thế hả! – Cậu thì lo lắng đến mức hai mắt đều rơm rớm, đôi gò má ửng hồng mà anh thì mặt cứ trơ ra.

– Tae!

Jungkook lắc lắc người Taehyung. Đột nhiên một đôi tay ấm áp vòng qua kéo đầu cậu xuống, miệng anh ghé sát vào tai cậu chầm chậm thở ra một câu:

– Chỉ là nhớ em thôi mà.

.

.

5

– Jeon Jungkook, em lên giải bài này cho tôi. – Thầy giáo gõ gõ ngón tay đã bị bụi phấn phủ trắng xóa xuống mặt bàn của Jungkook, lập tức thu hút ánh mắt của Taehyung vốn lúc đó đang mơ màng trong cõi thần tiên nào đó.

– Em... em không biết ạ... – Jungkook cúi đầu lí nhí nói.

– Không biết sao? Jungkook, bài này đâu có khó, em thử xem lại đề bài xem?

– Thầy ơi, em... em thật sự không biết mà... – Jungkook mặt đỏ lựng nhưng vẫn lắc đầu như trước.

– Jungkook, bài này vốn không có gì khó, em thật là... Taehyung, em lên làm đi.

Taehyung đứng dậy dõng dạc nói:

– Không biết.

– ?? – Học sinh bốn phía xung quanh sửng sốt ngước nhìn anh chàng thiên tài hàng ngày chỉ cần nghe giảng, chẳng cần phải dạy lại mà vẫn kiên trì trụ vững ở vị trí nhất lớp này.

– Các cậu sao lại thế này hả! Bài này chẳng có gì khó, hai cậu lại còn thuộc nhóm học sinh có lực học khá nhất lớp. Đặc biệt là cậu đấy, Taehyung. Hôm nay sau khi tan học, cả hai lên văn phòng gặp tôi.

Reng reng reng~~ *tiếng chuông tan học vang lên*

Taehyung vội vội vàng vàng xóa sạch đáp án và công thức ghi trên giấy nháp lúc sáng rồi nắm tay Jungkook kéo cậu ra khỏi lớp học.

.

.

6

– Giám đốc Kim, với trình độ học vấn của tôi thì có thể đến quý công ty làm việc được không? – Jungkook nắm chặt chiếc điện thoại di động trong tay và hỏi với giọng hơi run.

– Lý do cậu muốn vào làm? – Taehyung nhàn nhạt đáp lại.

– Nói ra có lẽ anh cũng không tin đâu. – Jungkook cẩn thận chọn lựa lời nói.

– Cứ nói đi đừng ngại.

– Thật ra tôi là vì anh đấy... là vì ngài mà đến, kể từ lần ngài thay mặt khối tân sinh viên lên phát biểu trước toàn trường, tôi đã liền thích ngài từ đó. – Jungkook nói liền một mạch, đôi gò má khẽ ửng đỏ lên.

– Ngày mai cậu không cần phải đến nữa.

Jungkook đột nhiên cảm thấy lời nói lạnh lùng của người đó như đâm một nhát thật sâu vào trong lòng cậu, thế giới cứ từng bước sụp đổ dần. Đôi tay run rẩy đang định cúp máy...

...bỗng dưng

– Anh sẽ nuôi em.

.

.

7

Năm tháng tuổi, Taehyung cướp sữa bột của Jungkook.

Một tuổi rưỡi, Taehyung dùng xe tập đi của Jungkook.

Ba tuổi, Taehyung giật hoa hồng nhỏ của Jungkook.

Tám tuổi, Taehyung tranh hạng nhất của Jungkook.

Mười lăm tuổi, Taehyung nẫng mối tình đầu của Jungkook.

Mười tám tuổi, Taehyung lấy mất giấy báo vào trường đại học mơ ước của Jungkook.

Hai mươi tư tuổi, tại đám cưới của Jungkook.

– Taehyung, cậu từ nhỏ tới lớn đã cướp tất cả mọi thứ của tôi rồi, bây giờ còn định đến làm gì? Cướp cô dâu sao? – Jungkook căm phẫn gào vào mặt Taehyung, hai gò má đỏ bừng vì tức giận.

– Không, tôi đến là để cướp chú rể.

.

.

8

Lần đầu tiên Kim Taehyung gặp gỡ Jeon Jungkook là trong phòng vẽ tranh vào một buổi chiều.

Đường quai hàm xinh đẹp, môi hồng răng trắng, ngoài ra còn có ánh mắt vừa nghiêm túc lại vừa mơ màng.

Mỗi lần đi ngang qua, anh đều nán lại bên ô cửa sổ, im lặng ngắm nhìn cậu thiếu niên kia.

Cuối cùng, Taehyung gom hết can đảm thổ lộ với cậu trai ấy, thế nhưng cậu lại từ chối anh với thái độ lạnh lùng. Anh đã đau lòng rất lâu, sau đó quyết định rời khỏi thành phố.

Mười năm sau, Taehyung đưa vợ đi xem một buổi triển lãm tranh, anh thấy một bức chân dung vẽ chính mình, bên dưới còn có dòng chú giải:

"Mặc dù bị điếc bẩm sinh nhưng anh lại có thủ pháp rất độc đáo trong mảng phác họa làm nổi bật con người trong cuộc sống đời thường và cho ra đời tác phẩm cuối cùng với tên gọi Yêu thầm."

Bên cạnh dòng chú giải là ảnh của cậu thiếu niên năm nào với nụ cười tươi tắn.

.

.

9

Jungkook đau lòng đến mức cảm thấy dường như toàn bộ thế giới đều đã sụp đổ, hết thảy những gì xung quanh cậu chỉ còn là hoang tàn đổ nát.

Nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài, rơi xuống thiên đường nơi anh và cậu đã từng tay trong tay cùng nhau ngắm hoàng hôn.

Jungkook thì thầm khẽ nói:

– Tae ah, làm sao lại để em một lần nữa nhận ra rằng em không thể sống mà không có anh?

Một lần là vào hôn lễ của chúng ta.

Một lần nữa là vào tang lễ của anh.

.

.

10

– Jungkook, đã lâu rồi không gặp nhỉ. – Taehyung tiến về phía Jungkook.

– Hừm, dao của anh chĩa vào cổ tôi cảm giác khó chịu thật đấy. – Jungkook nhe ra hai cái răng thỏ trắng bóng cười với Taehyung.

– Ha, không phải súng của em cũng đang cắm vào ngực anh hay sao?

.

.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net