Phần 1: Anh Là Đồ Tồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''Cảm ơn mọi người đã đến đây hôm nay!''

Những giọt mồ hôi tuôn ướt đẫm màu áo trắng của bảy chàng trai, nhưng vẫn không thể khiến cho họ mất đi nụ cười hạnh phúc và nhiệt huyết trên môi.

Nhưng khi kết thúc, mọi thứ lại trở về với dáng vẻ yên tĩnh và bình lặng của nó.

Không còn ánh đèn sân khấu hào nhoáng, không còn những tiếng la hét cuồng nhiệt, chỉ còn lại những người anh em cùng nhau ra về trong sự mệt mỏi rã rời.

Jungkook ngồi hàng ghế sau, đờ đẫn nhìn về phía Taehyung, người đang hướng mặt ra ngoài cửa sổ với vẻ hưng phấn.

Anh ấy không thấy mệt sao?

Chiếc xe chạy về khu chung cư quen thuộc, nơi ở của nhóm nhạc đình đám BTS, cũng là Nhà của Jungkook.

Cậu yêu nơi này, vì ở đó có những người anh trai luôn ở bên cậu.

Và nơi đó có anh, Taehyung.

Trở về chung cư với tình trạng mệt lả người nhưng vẫn còn dư âm của sự cuồng nhiệt, nên những người anh em quyết định sẽ quây quần bên nhau để ăn khuya và trò chuyện.

Jimin, người bằng tuổi Taehyung, đang rất phấn khích lảm nhảm về ngày hôm nay tuyệt vời ra sao, làm bầu không khí càng trở nên sôi động hơn bao giờ hết.

Nhưng Taehyung dường như phải đi đâu đó, anh bước ra khỏi phòng thay đồ với bộ dạng bảnh tỏn, tóc vuốt keo, khuôn mặt đầy thu hút với đôi mắt nâu đen sâu thẳm, môi khẽ nhếch nụ cười của một kẻ cà lơ phất phơ, không vướng bận chút buồn phiền.

Ánh mắt của Jungkook hướng về phía Taehyung, anh còn muốn đi đâu?

''Xin lỗi nha! Em có hẹn với bạn rồi, không ăn khuya với mọi người được'' Taehyung tỏ vẻ có lỗi.

Lúc này, Namjoon đang nói nhanh như bắn rap cũng phải dừng lại trừng mắt với Taehyung,

''Anh em đang ngồi ăn uống với nhau mà chú còn muốn đi đánh lẻ nữa hả? Lần thứ mấy rồi?''

Taehyung để mặc Namjoon phàn nàn, anh vẫn cứ làm theo ý mình thôi.

Lớn hết rồi, anh biết phải làm thế nào mà. Chơi bời nhưng vẫn chú ý sức khỏe đấy thôi.

Bước qua hai con người đang cười đùa trên bàn ăn, anh đi tới sờ vào mái tóc ngắn mềm mượt của cậu,

''Jungkook, anh đi gặp bạn một lát, em cứ ngủ trước đi nhé, khỏi chờ anh''

Yên lặng nhìn bàn tay đang đặt trên tóc mình, cậu khẽ thở dài đáp lời,

''Anh nhớ về sớm''

Nói rồi cậu mặc kệ không thèm để ý đến anh nữa, muốn làm sao đó thì làm.

Con người này lúc nào cũng như vậy, luôn khiến cậu phải hụt hẫng và lo lắng.

Taehyung nhíu mày, anh vươn tay muốn kéo cậu ôm vào lòng, tiện thể trêu chọc một phen, nhưng cậu lại tránh né vòng tay của anh.

Cả nhóm vui đùa dùng bữa với nhau, nhưng trong lòng ai cũng khó chịu vì thiếu đi một thành viên. Họ nhanh chóng ăn xong bữa khuya rồi ai cũng về phòng nấy, nhưng trừ một người mãi vẫn không thể ngủ được.

Chờ đến khi ngoài phòng khách không còn bất kỳ tiếng động nào nữa thì Jungkook mới ra ngoài, cậu lục lọi mấy chai soju trong tủ lạnh.

Cậu muốn mượn rượu để lấp đầy cái dạ dày đang râm ran khó chịu này.

Jungkook có một bí mật, ngày lại qua ngày, nó khiến cậu đau đớn khó thở, và chưa từng nguội lạnh đi dù chỉ một chút.

Tựa như chiếc hộp bí mật của nàng Pandora, nếu như tò mò mở ra, thì chỉ nhận lại sự đau khổ và thất vọng.

Nên cậu không dám để ai biết bí mật này, cả những người anh luôn sát cánh bên cậu.

''Mẹ nó, anh là đồ tồi, Taehyung''

Jungkook thừa biết người đó đi đâu, chơi đùa với những ai. Cậu cũng biết, đêm nay anh sẽ không về nhà.

Đắm chìm trong sự cô đơn, cậu nốc hết ly này đến ly khác, cho đến khi bản thân say mèm không gượng dậy nổi.

Thật sự đau quá đi mất, người đó luôn ở bên cậu, ở ngay trước mắt cậu nhưng sao lại xa vời quá, cho dù có cố gắng thế nào cậu cũng không thể với tới được.

Không biết bắt đầu từ khi nào mà cậu lại yêu anh. Có lẽ là từ cái giây phút người đàn ông đó mạnh mẽ xông vào cuộc đời cậu, đanh thép nói rằng sẽ ở bên cậu, sẽ giúp cậu hoàn thiện bản thân.

Những ký ức chớp nhoáng ùa về, vào thời điểm BTS mới ra mắt, Jungkook đã phải tập luyện với cường độ cao, ở trong phòng tập suốt cả tuần liền, bất chấp mỗi ngày chỉ ngủ được bốn tiếng.

Lúc đó các anh cứ thay phiên nhau khuyên nhủ cậu đừng lạm dụng sức khỏe của mình, nhưng cậu chỉ vâng dạ cho có rồi lại một mình luyện tập xuyên đêm.

Cho đến khi Taehyung không nỡ nhìn nhóc con mà anh thương yêu bào mòn sức khỏe của nó như vậy, thì anh mới quyết tâm lôi cậu ra khỏi phòng tập.

Bước vào phòng thì liền ngửi thấy mùi hormone nồng nặc đang toả ra, Jungkook ngồi xổm dưới sàn, mái đầu nâu hạt dẻ cúi gằm giữa đầu gối. Chiếc áo ba lỗ màu đen xộc xệch để lộ làn da trắng ngần nhưng không hề yếu ớt của cậu, người thì đổ mồ hôi nhễ nhại.

Khi đó, cậu nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc tiến về phía mình. Người đó khụy gối xuống trước mặt cậu, khẽ xoa mái tóc ướt đẫm của cậu thật dịu dàng, cậu còn nghe thấy người đó nói,

"Nghe lời, theo anh về ngủ"

Jungkook lắc đầu, tỏ vẻ cậu chỉ muốn ở một mình.

"Phải làm sao với em đây? Lớn rồi là được cãi lời sao?"

Jungkook quyết định mặc kệ Taehyung, các anh là vậy, biết không thể nào lay chuyển được quyết định của cậu là cứ nói mãi hỏi mãi.

Cậu uống một ngụm nước rồi gạt bàn tay ấm áp của anh ra để đứng lên luyện tập tiếp. Nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Taehyung ôm eo đè nằm lăn ra đất.

Jungkook thề, nếu như trong trạng thái bình thường, cậu sẽ vật anh lại không thương tiếc. Nhưng bây giờ cậu đang rất mệt!

Đôi mắt của Taehyung bỗng trở nên nghiêm nghị, vô tình tạo sức ép đến nổi Jungkook phải lấy tay che mắt lại không thèm nhìn anh nữa.

Cậu biết anh muốn tốt cho cậu, thế nhưng anh lại chưa từng đặt bản thân vào hoàn cảnh của cậu!

Jungkook là maknae vàng của làng giải trí Hàn Quốc, nhưng cậu không ngờ mình bị nhận xét là nhảy không có hồn. Điều đó nói lên điều gì cậu còn không rõ hay sao? Cậu không buồn hay bất mãn PD nim, mà cậu thất vọng với chính mình.

Người ta nói, đặt quá nhiều hy vọng vào một người sẽ vô tình làm người đó bị áp lực và mệt mỏi.

Bầu không khí trở nên im lặng hoàn toàn, làm Taehyung bất chợt nhận ra anh đã dỗ nhóc con không đúng cách rồi. Jungkook là người hướng nội, cậu rất giỏi che giấu cảm xúc và suy nghĩ của mình, mà anh đã vô tình làm tổn thương cậu.

Taehyung vội vã gỡ cánh tay đang che đôi mắt xinh đẹp của cậu đặt xuống sàn,

"Đừng giận mà, anh cũng chỉ vì lo cho em!"

"Em không có giận!" Jungkook hùng hổ đáp.

Anh vuốt tóc mái ướt đẫm mồ hôi của cậu qua một bên, nhìn thẳng vào mắt cậu nói,

"Hay là như vậy đi, em chỉ cần ngồi một chỗ nhìn anh nhảy trước, rồi từ đó em có thể tìm được một ít cảm hứng dễ dàng hơn, được không?"

Jungkook ngờ vực nhìn anh, đành thoả hiệp, cậu không nỡ đánh tan sự nhiệt tình của người này.

Và những bước chuyển động chân mạnh mẽ, rồi hai tay dứt khoát tạo nên những hình dáng vũ đạo cực kỳ linh hoạt và thu hút ánh nhìn, cứ thế được Taehyung phô bày trước mắt Jungkook.

Từng giọt mồ hôi của anh theo vầng trán chạy dọc xuống cổ rồi biết mất đằng sau xương quai xanh gợi cảm. Từng ánh mắt theo mỗi chuyển động lại càng sắc bén, mang theo tia hút hồn.

Jungkook ghi nhớ hình ảnh tuyệt đẹp này của Taehyung trong tiềm thức của cậu, cảm thấy không còn ai có thể làm cậu rung động đến tận linh hồn đến vậy.

Cho tới khi cậu trở nên chuyên nghiệp trong vũ đạo, thì cũng là lúc cậu biết mình đã yêu anh, yêu Taehyung sâu đậm.

Bởi vì những người làm nghệ thuật như cậu rất khó để tìm ra nguồn cảm hứng và cái hồn cho mỗi sáng tác của bản thân. Nên khi Jungkook phát hiện ra Taehyung chính là 'chàng' thơ của mình, cậu hoàn toàn chỉ muốn ôm lấy anh thổ lộ tình cảm này.

Đó chính là cách mà Jungkook yêu Taehyung, say một điệu nhảy, say một nụ cười, say vì một cái ôm ấm áp nhưng lại mạnh mẽ, anh cứ thế đem cậu ôm chặt vào lòng.

Vì anh, em đã hoàn thiện bản thân, nhưng cũng vì anh mà em đã đánh mất trái tim mình.

Uống cạn chai Soju cuối cùng trong tay, Jungkook rời khỏi hồi ức ngọt ngào đó, rồi lảo đảo trèo lên chiếc giường đôi, ôm cái gối có mùi hương của Taehyung chìm vào giấc ngủ say.

----------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net