Chương 24: Có phải người yêu hay không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình thường Thái Hanh, Trí Mẫn cùng Chính Quốc rất ít khi đến canteen để ăn trưa, đa số là đi về nhà hoặc ăn ở ngoài.  Vì hôm nay còn có cả đội bóng nên mới quyết định ở lại. Mỗi người cầm một chiếc khay bằng inox xếp hàng đi lấy cơm. Chính Quốc ra bàn ngồi chờ trước, Thái Hanh sẽ lấy cơm cho cậu để đỡ phải xếp hàng lâu.

Chính Quốc ngẩn ngơ nhìn xung quanh. Chà, thì ra bình thường nhà ăn này cũng đông như vậy. Bọn họ chọn ngồi ở một chiếc bàn lớn gần với cửa kính.

Đặt khay cơm xuống bàn, phần ăn của hai người khá giống nhau chính là ưu tiên những món ít dầu mỡ. Vừa ăn vừa bàn luận về chiến thuật chơi cho trận chung kết, dù biết trước là khó thắng được đội trưởng đội bóng rổ nhưng mà vẫn phải cố gắng chơi hết sức mình.

Chính Quốc im lặng ăn cơm, lâu lâu lại đưa mắt nhìn mấy người bọn họ chăm chú nói chuyện. Cậu đã ăn hết phần dưa chuột ở khay của mình, Thái Hanh lấy cơm cho cậu rất hợp khẩu vị, nhìn sang bên cạnh thấy Thái Hanh vẫn còn dưa chuột, cậu đưa ngón tay chạm vào cánh tay Thái Hanh.

"Làm sao?" Thái Hanh quay sang hỏi nhỏ

Chính Quốc chỉ chỉ vào phần dưa chuột ở khay của Thái Hanh, đôi mắt còn rất biết điều mà lóng lánh dễ thương vô cùng. Thái Hanh vẫn gật gù nghe Đàm Trí nói, còn tay cầm đũa gắp toàn bộ số dưa chuột còn lại ở khay của mình sang cho Chính Quốc. Chính Quốc cong khóe môi cười mà lộ ra hai chiếc răng thỏ xinh xắn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thái Hanh ăn như chú thỏ con.

"Chào!" Từ phía trước có một người tiến tới đặt xuống trước mặt Chính Quốc một chai nước ngọt.

"Tôi là Âu Khải, ban nãy vừa mới thi đấu với Chính Quốc." Cậu ta nói, gật đầu chào mọi người trong đội.

Không ai nói gì, sau khi liếc nhìn mặt mũi ra sao lại cắm đầu vào nói chuyện của mình.

Cậu ta có vẻ như xấu hổ khi bị ngó lơ, bèn hắng giọng một cái cúi đầu cười với Chính Quốc.

"Cái này cho cậu coi như lời xin lỗi."

Chính Quốc nhìn thẳng vào mắt cậu ta "Không có gì phải xin lỗi hết, tôi không uống nước ngọt, cảm ơn."

Câu nói vừa dứt, trừ Chính Quốc ra thì bảy người còn lại tính cả Âu Khải nhìn chằm chằm vào chai nước trà xanh ở trên bàn mà Thái Hanh ban nãy mua cho cậu, lại còn cùng là nước trà xanh chỉ khác mỗi thương hiệu mà thôi.

"Cái này... cái này của Thái Hanh, tôi chỉ uống cùng một chút." Chính Quốc bình tĩnh nói dối không thấy ngượng mồm.

Âu Khải đã ngượng chín mặt, cậu ta gãi đầu, hạ quyết tâm nói một câu.

"Hai người là người yêu à?"

'Phụtt' ngụm nước Chính Quốc đang uống phun thẳng vào quần Âu Khải, cậu ho sặc sụa, Điền Văn đang ăn cơm cũng sặc theo. Hai người ho kéo theo sự chú ý của toàn bộ nhà ăn.

Thái Hanh vội rút giấy ăn đưa cho Chính Quốc, một tay giúp cậu vỗ lưng, Thái Hanh trợn mắt nhìn Âu Khải, đôi mắt tam bạch sắc bén giống như ăn tươi nuốt sống người ta, Âu Khải sợ hết hồn vía lắp bắp nói nhưng vẫn một lòng cương quyết muốn theo đuổi Chính Quốc đến cùng.

"Cái... cái đó... chắc là không phải đúng không, không phải thì tốt... tôi... tôi đi trước... có dịp chúng ta lại nói."

Hiện tại yêu người đồng giới là một chuyện quá đỗi bình thường ở đất nước bọn họ bởi vì đã được hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, ai cùng đều có quyền bình đẳng giống như nhau.

"Không sao chứ?" Thái Hanh đưa tay vuốt lưng cậu.

Chính Quốc gật đầu, mọi ánh nhìn cũng dần giải tán. Mặt cậu ửng đỏ, ở hốc mắt cũng ươn ướt cả rồi.

"Con mẹ nó cái thằng điên." Trí Mẫn chửi một câu, mắt lườm theo bóng lưng cậu ta.

Điền Văn nhìn hai người, ngập ngừng một lúc lâu mới nói.

"Hai người là người yêu thật à?"

Chính Quốc da mặt mỏng, động tới một chút cậu đã ngượng muốn chết, hiện tại hỏi tới vấn đề nhạy cảm này đương nhiên Chính Quốc sẽ trốn tránh đến cùng, cậu sợ Thái Hanh biết là mình thực sự thích người ta. Chính Quốc lắc đầu

"Không, không có."

Trí Mẫn lấy chiếc đũa gõ lên đầu Điền Văn

"Con mẹ nó cậu bị hỏng não giống như tên ban nãy rồi à, nói vớ va vớ vẩn cái gì không biết."

"Tôi chỉ hỏi như vậy thôi, nếu muốn yêu Chính Quốc cũng phải tầm cỡ như Thái Hanh mới được, cái cậu kia gầy còm làm sao bảo vệ được Chính Quốc, tôi nói có đúng không."

"Đúng."

"Đúng."

Kiến Bình với Đàm Trí cùng dơ tay tán thành.

Thái Hanh biết Chính Quốc ngại mà mấy tên đó cứ trêu đùa gán ghép đủ thứ, cậu đứng dậy cầm khay của Chính Quốc chồng lên khay mình.

"Ăn xong rồi thì mau dọn dẹp, ở đó mà nói linh tinh."

Năm người đi cất khay, một mình Chính Quốc ngồi lại, lúc này ở bàn bên kia có mấy người con gái của lớp Ba mon men tới gần cậu.

"Này Chính Quốc, cậu thích kiểu người như thế nào vậy, à không đúng cậu thích con gái hay con trai thế?"

"Tôi..... tôi...."

"Cậu giới thiệu Thái Hanh cho tôi có được không? Tôi chính là thích kiểu người cao lớn đẹp trai như cậu ấy, cứ nghĩ mà xem trong mỗi trận đấu bóng rổ, tôi là người con gái duy nhất được cậu ấy cầm lấy chai nước trước mặt tất cả những nữ sinh khác, thật là sung sướng biết bao."

"???" Chính Quốc nhếch môi khinh bỉ, cái kiểu người gì mà mặt dày vô liêm sỉ thế này, người duy nhất Thái Hanh cầm lấy nước chính là tôi, trong đầu cậu thầm nghĩ.

Thái Hanh quay lại, nhìn thấy cậu đang bị một nhóm nữ sinh bao vây thì rất không vui mà hắng giọng với bọn họ, mấy người đó lập tức dạt ra, một tay nắm lấy bàn tay Chính Quốc, tay kia cầm theo balo dắt cậu ra khỏi canteen trước sự ghen tị của đám nữ sinh kia.

"Bọn họ nói gì với cậu?"

"Nói là muốn tôi giới thiệu cậu cho bọn họ."

Thái Hanh nhếch môi cười giống hệt như Chính Quốc vừa nãy

"Vậy cậu bảo sao?"

"Tôi chưa kịp nói gì thì đã bị cậu lôi đi rồi. Nhưng mà bọn họ chẳng có ai đạt được tiêu chí cậu đưa ra hết, chẳng dễ thương chút nào, nhìn như cáo vậy. Hơn nữa nói chuyện cũng không dễ nghe, đảm bảo cậu không thích, cô cũng không thích đâu."

Chính Quốc rất nhiệt tình phán xét, giống như đang làm ban giám khảo của cuộc thi tuyển người yêu cho Kim Thái Hanh vậy.

"Nghỉ ngơi một chút đi, chân có đau lắm không, chiều nay cậu thi đấu đầu tiên đó."

Bọn họ chợp mắt khoảng ba mươi phút trong lớp học. Tỉnh dậy, cảm giác như cổ tay với đầu gối đau hơn một chút, Chính Quốc tự mở balo Thái Hanh ra lấy cao dán.

"Đau lắm không?" Thái Hanh hỏi

"Một chút, có thể chơi được, chấn thương bình thường thôi, lúc tôi chơi tennis vẫn hay bị."

Chính Quốc bước vài vòng, đến khi miễn cưỡng coi như tạm ổn Thái Hanh mới gật đầu cho cậu đi xuống.

"Nếu đau quá thì phải nói, không cần miễn cưỡng, tự biết điểm dừng đấy nhớ chưa?"

"Biết rồi." Chính Quốc gật đầu

Bọn họ xuống tới sân thì đã có kha khá người chờ xem. Đối thủ chiều nay là Đại Lâm – 11/2. Hai bên chào hỏi sau đó thử sân. Trạng thái của Chính Quốc không được tốt lắm, Đại Lâm thấy cậu bị chấn thương lại cố tình nhường cậu vài đường trước làm cho mấy người con gái lớp 11/2 hô lên. Chính Quốc không thích như như vậy, cậu nói.

"Đây là chung kết rồi, anh cứ chơi hết mình đi, tôi không tin người thắng cả khối mười hai với mười một lúc vào chung kết lại tệ như vậy."

"Được, người anh em, rất có chí hướng nam tử hán đại trượng phu."

Chính Quốc căn bản không quan tâm mấy lời nói đó, cậu chỉ muốn rằng đã chơi thì phải chơi hết mình, làm việc gì cũng đến nơi đến chốn.

Điểm số lớp 11/2 tăng nhanh chóng, những cú đập cầu sở trường của Đại Lâm nhanh như chớp làm Chính Quốc căn bản không thể đỡ kịp. mới được hai phần ba hiệp một cậu đã thở không ra hơi, bao cổ tay Thái Hanh đeo cho cậu khi nãy cũng vì cậu đưa tay lau mồ hôi trên mặt mà ướt đẫm.

"Cái tên quái quỷ gì thế này." Chính Quốc lầm bầm chửi trong mồm.

Tốc độ của Đại Lâm quá nhanh, cứ như xoay chuyển cả người Chính Quốc theo từng pha đập cầu của anh ta. Chưa hết, có vẻ như pha kéo lưới trái tay cũng là sở trường của anh ta nốt.

Kết thúc hiệp một với cách biệt bảy điểm, Đại Lâm còn nở nụ cười như một vị đại tướng chiến thắng trở về, Chính Quốc nhìn thấy mà sôi cả máu.

Hiệp thứ hai, điểm đầu tiên thuộc về Chính Quốc bởi vì sơ xuất của Đại Lâm bỏ cầu không chính xác, cầu vẫn trong sân. Nhưng ba điểm tiếp theo lại thuộc về Đại Lâm, anh ta giống như một cái máy với những pha đập cầu sở trường chuẩn xác, Chính Quốc dù rất cố gắng nhưng không thể nào đấu nổi.

Chính Quốc liên tục lau mồ hôi trên mặt để nhìn rõ, Đại Lâm làm một cú bỏ nhỏ cầu, Chính Quốc hất cầu lên cao, trường hợp này rất dễ để Đại Lâm dứt điểm nhưng anh ta lại tấn công ra ngoài. Pha cầu này làm mọi người ồ lên kinh ngạc.

Những pha tiếp theo Chính Quốc thể hiện sở trường ở những cú ve cầu và lốp cầu, hiệp hai này điểm số hai bên cứ đuổi san sát nhau. Chính Quốc là người rất hiếu thắng, nếu như không thể thắng cũng phải làm cho đối phương kính nể. Khí chất của một người học bá nhắc nhở cậu không thể thua một cách bẽ mặt được.

Thấy cậu đột nhiên khí thế như vậy Đại Lâm cũng giật mình, nhớ lại lời nhắc nhở khi nãy của người bạn cùng lớp rằng Chính Quốc ở những hiệp sau mới thực sự đột phá làm anh ta hơi lo. Hai người hiếu thắng đấu với nhau sẽ ra một trận đấu vô cùng khốc liệt. Áo của Đại Lâm cũng bắt đầu ướt mồ hôi, anh ta không thể an nhàn đứng một chỗ kéo cầu được nữa.

Tới hiệp ba, mở màn là hai cú phông cầu ra ngoài của Đại Lâm tự động dâng lên hai điểm cho Chính Quốc, vậy mới nói tâm lý ổn định chính là thứ quan trọng nhất. Chính Quốc bắt đầu tấn công dồn dập, khiến cho Đại Lâm phòng thủ không thành công. Như thể biết được điểm yếu của Chính Quốc, Đại Lâm bắt đầu phản công lại bằng những cú nhảy đập cầu và bỏ nhỏ chéo sân. Chính Quốc một lần nữa 'cày' gối xuống sàn.

Thái Hanh như ngồi trên đống lửa chỉ mong trận đấu mau chóng kết thúc, thắng thua đều không quan trọng bằng sức khỏe của Chính Quốc.

Chính Quốc cũng đáp trả những cú phông cầu hết sức quyết liệt, Đại Lâm càng cố dùng lực mạnh hơn khiến cho cầu ra ngoài. Tới gần hơn những điểm số cuối cùng Chính Quốc có chút sơ suất với một pha đẩy cầu trái tay không qua lưới. Đại Lâm dần lấy lại được tâm lý ổn định, liên tiếp chém cầu và đập cầu làm cho Chính Quốc phải chạy khắp sân. Đầu gối cậu lại rớm máu thấm đỏ cả qua băng gạc. Đôi chân hơi run rẩy nhưng Chính Quốc vẫn phông cầu rất tốt. Cuối cùng Đại Lâm kết thúc trận đấu bằng một pha nhảy đập cầu. Tỉ số chỉ cách biệt hai điểm làm Chính Quốc tiếc đứt ruột gan.

Cậu cúi chào rồi bắt tay với Đại Lâm, cả hai người gần như thở không ra hơi nên không nói được gì. Chính Quốc bước vào tới chỗ Thái Hanh, cả người nằm nhoài xuống sàn, mắt cũng không mở ra mặc kệ tất cả.

"Đừng lại gần." Thái Hanh nói với mấy người trong lớp đang định tiến lại xem, cậu cầm lấy chiếc mũ lưỡi trai của ai đó để trên ghế đưa cho Trí Mẫn quạt giúp Chính Quốc.

"Con mẹ nó trâu bò hay gì." Trí Mẫn lầm bầm, đón lấy túi chường mát Tiểu Thảo mang đến đặt lên trán cho Chính Quốc.

Thái Hanh tháo giày cậu ra để thoải mái hơn, cởi bỏ cả tất với dây chun quần. Một lát sau, Chính Quốc dần hồi phục lại Thái Hanh mới kiểm tra vết thương đầu đối, quấn lại băng gạc kĩ càng.

"Tôi đã nói như thế nào." Giọng Thái Hanh trầm xuống lạnh như băng

Chính Quốc biết Thái Hanh đang tức giận bèn ngồi dậy dựa cả người vào Thái Hanh, lấy mặt dụi dụi vào cánh tay cậu làm nũng. Đàm Trí, A Mập bọn họ ở một bên im phăng phắc không dám nói chen vào chuyện nhà người ta đành giả vờ nhìn ngắm trần nhà.

Biết Chính Quốc không thích nặng lời nên Thái Hanh cũng không nói nữa, đưa cho cậu chai nước rồi dìu cậu ngồi lên ghế.

"Tôi phải ra thi đấu bây giờ, cậu chưa khỏe thì ngồi đây trước, lát nữa tôi bảo A Mập tới dìu cậu."

Chính Quốc lắc đầu, cậu gục đầu xuống cánh tay Thái Hanh, cả người vẫn còn nóng bừng. Lúc này mọi người đã di chuyển ra sân bóng rổ gần hết, Chính Quốc không ngần ngại mà làm nũng Thái Hanh. Dính chặt lấy người Thái Hanh tới sân bóng rổ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net