Chương 54: Thuần phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gọi cho Thái Hanh xong Hạo Tích cũng đi tới chỗ có sự cố kiểm tra lại các tác phẩm, cũng may sao Chính Quốc kịp thời ngăn lại nên không có thiệt hại gì, cho người tới dọn dẹp lại vết nước đổ là xong.

Người phụ nữ đó cùng cậu con trai bị nhân viên giữ lại chờ tới khi Hạo Tích tự mình đi tới.

"Mấy người sao lại bắt tôi lại, có bắt thì cũng phải bắt cậu ta chứ, chúng tôi đâu có làm gì sai."

Mặc dù Hạo Tích đang rất tức giận nhưng anh vẫn cố giữ thái độ hòa hoãn không nói nặng lời.

"Là tôi nói họ giữ hai người lại."

"Anh là cái gì mà dám bắt tôi, có biết tôi là ai không?"

Hạo Tích nhếch môi cười khẩy.

"Tôi là giám đốc của Trung tâm triển lãm nghệ thuật này, vậy xin hỏi quý danh vị phụ nhân đây."

Bà ta nghe vậy liền cứng họng không nói được lời nào, tới bây giờ quản lý mới hớt hải chạy đến liền bị ánh mắt của Hạo Tích nhìn như muốn thiêu cháy cơ thể của anh ta.

"Các cậu làm việc kiểu gì vậy, người kiểm tra cổng vào như thế nào mà lại để cho khách tham quan mang đồ ăn tới. Cũng may là có bạn tôi nhìn thấy kịp thời ngăn lại, nếu không mấy người tự phải chịu hậu quả, giải quyết chỗ này đi."

Người quản lý cúi đầu rối rít xin lỗi anh, Hạo Tích bực tức bỏ đi, anh cũng một phần lo lắng cho Chính Quốc nên giúp Thái Hanh tìm kiếm cậu.

Thái Hanh chạy vào bên trong tìm khắp mọi ngóc ngách xung quanh. Anh tới phòng giám sát tự mình xem lại camera ghi hình, dõi theo cả nét mặt và biểu cảm của cậu để đoán thử xem tâm trạng lúc đó của cậu như thế nào, như vậy mới biết đường đi tìm kiếm.

"Tìm thấy chưa?"

Hạo Tích chạy tới hỏi Thái Hanh, anh lắc đầu, trong não bộ vẫn đang liên tục suy nghĩ chỗ mà cậu có thể trốn.

"Ở đây có nơi nào khuất mà không bày biện thứ gì không, chỗ mà ít người qua lại nhất."

Đột nhiên nói ra câu này, trong đầu anh cũng như nhớ ra một thứ gì đó, cả hai người cùng đồng thanh hô lên.

"Gầm cầu thang."

Nơi này là nơi gần với lối vào phía sau, nhưng chẳng hiểu sao ban nãy anh lại bỏ qua nó, có lẽ do quá lo lắng nên suy nghĩ cũng không được trôi chảy. Khi hai người chạy tới, Chính Quốc vẫn ngồi bó gối ở đó, đôi mắt ầng ậng nước nhìn xuống sàn nhà.

Thái Hanh ra hiệu cho Hạo Tích đứng yên chờ ở đó, anh hít một hơi rồi từ từ bước về phía cậu.

"Chính Quốc à..."

Nghe thấy có người gọi tên, cậu ngước nhìn, dòng nước mắt đang cố gắng kìm lại khi nhìn thấy anh bỗng chốc ào ào chảy xuống.

Thái Hanh quỳ một chân xuống đưa tay ra trước mặt cậu, từ từ từng chút một tiến lại gần giống như đang cố thuần phục một chú cún con bị tổn thương.

"ANH ĐI ĐI"

"Tránh ra, mau tránh ra hết đi."

Cậu hét lên, hai bàn tay liên tục vung lên đánh vào người anh tới tấp."

"Em không cần, anh đi đi."

Anh để im cho cậu đánh mình, Hạo Tích ở đằng sau hốt hoảng không kém, định tới gần ngăn lại nhưng Thái Hanh ra hiệu rằng mình không sao.

"Nghe anh nói được không, bình tĩnh lại một chút."

"Anh không chạm vào em nữa, em bình tĩnh lại đi, được không... đừng kích động."

Chính Quốc vừa gào khóc vừa đánh vào người anh như con thú hoang khi thấy con người.

Anh vẫn im lặng giữ nguyên tư thế quỳ một chân để cậu đánh mình. Sau một lúc không thấy anh né tránh, cậu bỏ tay ra khỏi người anh, thô bạo mà kéo vạt áo trước ngực lên lau đi nước mắt, tới nỗi da mặt mỏng manh trở nên đỏ rát. Anh nhìn cậu vô cùng xót xa nhưng chẳng còn cách nào khác bởi cậu không để anh chạm vào.

"Em đừng khóc...anh không chạm vào em nữa, có được không?"

"Chúng ta đi về nhà nhé?"

Thái Hanh vẫn cố gắng kiên nhẫn dùng chất giọng trầm ấm nhẹ nhàng nói với cậu mà không hề tỏ chút bực bội hay khó chịu nào.

"Hay cậu để tôi thử xem sao."

Hạo Tích ở đằng sau lưng Thái Hanh nói nhỏ. "Có khi nào cậu ấy đang không muốn gặp cậu không."

Anh suy nghĩ một lát, khi nãy xem lại camera ghi hình, nhìn biểu cảm của cậu chắc hẳn là đang đi tìm anh nhưng anh lại không ở đó cho nên cậu mới giận dỗi mà đuổi anh đi, Thái Hanh đồng ý cho Hạo Tích thử tới nói chuyện với cậu.

"Anh ra ngoài nhé? Nếu em không muốn gặp anh thì để Hạo Tích đưa em về có được không?"

Thái Hanh nhích người lùi xuống một chút, Chính Quốc cứ nghĩ anh lại chuẩn bị rời ra mình, cậu kéo tay anh lại ôm chầm lấy cả người anh thật chặt. Hành động này của cậu khiến cả anh và Hạo Tích đều vô cùng bất ngờ.

"Không cho anh đi."

"Anh không được đi đâu hết."

"Không được đi mà."

"Đừng bỏ em lại."

"Em sợ lắm."

Hạo Tích chứng kiến một cảnh tượng cảm động này, ở khóe mắt anh cũng đã rơm rớm nước mắt, anh cởi áo khoác bên ngoài của mình ra đưa cho Thái Hanh ý muốn nhắc Thái Hanh thay áo khoác đang bị ướt cho cậu.

"Anh biết, anh xin lỗi, tại anh đi ra ngoài nên để em phải chịu ấm ức, đừng khóc, anh đổi áo khoác cho em nhé, áo của em bị ướt rồi mặc lâu sẽ bị cảm đó."

"Anh ở đây mà, anh không đi đâu nữa hết."

Thái Hanh ôm cậu trong lòng một tay xoa đầu cậu trấn an, lúc này Chính Quốc mới thả lỏng người ra để cho anh cởi bỏ áo khoác bị ướt ở trên người. Hạo Tích giúp Thái Hanh mặc chiếc áo khoác của mình vào cho cậu, nhiều lúc anh cũng cảm thấy phong cách ăn mặc của mình cũng thật hữu ích.

"Cũng gần tới trưa rồi, hay là đi ăn trưa trước đi, có lẽ Chính Quốc đói rồi đó." Hạo Tích ngỏ ý với Thái Hanh, cũng một phần muốn mời Chính Quốc dùng bữa vì cậu đã giúp bảo vệ tác phẩm trưng bày ở triển lãm.

Nhìn đồng hồ đeo trên tay thấy cũng khá muộn, Thái Hanh hôn lên tóc cậu nhẹ nhàng như muốn kiểm tra lại cảm xúc của cậu một lần nữa, anh đưa chìa khóa xe của mình cho Hạo Tích rồi bế cậu ra xe. Lần đầu tiên Hạo Tích thấy người bạn thời thơ ấu của mình kiên nhẫn và nghiêm túc đối với một mối quan hệ như vậy, trong lòng anh cũng thầm nể phục.

Trước khi tới nhà hàng để dùng bữa trưa, Thái Hanh nói Hạo Tích đi tới trung tâm thương mại để thay bộ đồ mới cho cậu, ban nãy anh bế cậu lên xe cảm giác được chiếc áo thun bên trong cũng đã hơi ẩm rồi.

Chính Quốc đã nín khóc, hiện tại chỉ còn bọng mắt hơi sưng lên trông rất đáng yêu, gương mặt trắng mịn màng với phần chóp mũi ửng hồng xinh xắn, Thái Hanh tự dặn lòng phải kiềm chế bản thân mình để không hôn lên chóp mũi của cậu ngay lúc này. Anh cho cậu tùy ý chọn món đồ mà cậu thích nhưng Chính Quốc chỉ lấy một chiếc áo thun trắng đơn giản cùng với áo khoác gió mỏng. Thay đồ xong cậu còn cẩn thận gập áo khoác khi nãy lại bỏ vào túi đem trả cho Hạo Tích.

"Cảm ơn anh nhiều."

"Không có gì đâu, anh phải cảm ơn em mới đúng đó."

Hạo Tích vô cùng hài lòng về thái độ cũng như lời nói của Chính Quốc lúc này, anh cười hì hì cầm lấy chiếc túi, nhân lúc cậu không để ý liền ghé sát tai Thái Hanh nói một câu.

"Một trăm điểm."

Thái Hanh suýt chút nữa bật cười, anh quay đầu lườm xéo Hạo Tích, lại tiến lên một bước cầm lấy cổ tay của cậu dắt đi như thể sợ cậu bị lạc thêm một nữa.

Cả ba người còn chưa kịp tới nhà hàng để dùng bữa trưa thì Thái Hanh lại có điện thoại từ trợ lý ở công ty, nhìn lướt qua tên người gọi anh đã biết có chuyện gì xảy ra.

"Xin lỗi, tôi có việc gấp phải về công ty, hôm nay cảm ơn cậu."

"Được rồi hai người đi trước đi, có vẻ làm giám đốc của Catthay chẳng dễ dàng nhỉ." Hạo Tích cười vỗ vai cậu bạn, xem ra chẳng có công việc nào, vị trí nào là đơn giản cả. Cứ nghĩ những người ở địa vị cao thì càng thảnh thơi điều khiển cấp dưới, thật ra họ còn bận rộn và sử dụng trí não nhiều hơn gấp mười lần người bình thường.

Ngày hôm nay là chủ nhật thế nên ở công ty không có nhiều nhân viên cho lắm, cậu thuận lợi đi vào theo anh mà không bị ai dòm ngó. Nhưng tới tầng của ban lãnh đạo thì bầu không khí lại vội vàng căng thẳng, tiếng máy in, tiếng điện thoại, tiếng bước chân, và cả tiếng gót giày lộp cộp va vào nhau liên lục. Anh để cậu ở bên ngoài chỗ bàn của thư ký ngồi chờ, cô thư ký năm nay xấp xỉ ba mươi nhưng chưa một lần nào gặp phải tình huống trông "trẻ" đặc biệt như này cả.

"Ở đây chờ anh nhé, anh bảo chị đó lát nữa mang đồ ăn tới cho em chịu không?"

Cậu gật đầu rụt rè ngồi vào chiếc ghế thư ký đảo mắt nhìn xung quanh một vòng. Anh dặn dò thư ký mua đồ ăn với nước uống để cậu ăn trưa, sau đó mỉm cười với cậu một cái rồi mới mở cửa đi vào phòng làm việc, trên gương mặt ôn nhu kia nhanh chóng được thay đổi bằng nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Thư ký kiếm một cái ghế khác kéo lại cạnh chỗ cậu ngồi xuống, hít một hơi lấy can đảm để bắt chuyện với cậu trong khi chờ thức ăn được giao tới.

"Xin..xin chào!"

Chính Quốc cúi đầu coi như chào lại.

"Chị là Tuệ Minh"

"Em tên là gì?"

"Chính Quốc."

"Em...bao nhiêu tuổi rồi..."

"Hai sáu ạ."

Cô thư ký á khẩu nhất thời không biết nói gì. Nhìn cách mà vị giám đốc cao quý của mình đối xử với cậu khiến cô còn tưởng rằng cậu mới chỉ mười tám đôi mươi, có khi còn chưa đến tuổi thành niên. Hóa ra tuổi của hai người đó cũng xấp xỉ bằng nhau, hiện tại cô đang nghi ngờ có phải chăng đây là tiểu bạch kiểm của sếp mình.

"Vậy sao, vậy...vậy em có muốn uống trà hay cà phê không?"

"Em dùng trà ạ, cảm ơn chị."

Tuệ Minh nhanh chóng đi pha trà, từ xa vẫn để ý nhìn xem cậu có rời đi đâu hay  không, cô sợ rằng mình mới đi hai phút mà quay lại đã không thấy cậu đâu thì chắc hẳn Thái Hanh sẽ đem cô đi đá đít ra khỏi đây mất.

Đặt tách trà còn hơi ấm lên bàn, cuối cùng khoảnh khắc cô mong chờ cũng tới. Chính Quốc bỏ khẩu trang xuống gấp đôi lại cẩn thận cho vào túi quần. Vẻ mặt ngây thơ, đáng yêu cùng với làn da mịn màng trắng nõn như em bé bắt đầu hé lộ. Cô thầm cảm thán trong đầu đúng là báu vật của sếp có khác, bảo sao lại nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa thế này.

Người giao đồ ăn đã gọi điện thoại tới, Tuệ Minh nhất thời không thể xuống lấy nên cô đành nhờ bộ phận lễ tân mang lên giúp mình. Cô lễ tân cũng tò mò không kém cố ngoái đầu nhìn cậu, muốn xem đây là quý nhân phương nào, nhưng ánh nhìn chưa tới đã bị một ánh nhìn khác của Tuệ Minh làm sợ hãi phải lẽo lẽo quay trở về vị trí của mình ở phía dưới sảnh.

Mới ngồi được nửa giờ đồng hồ nhưng ở phía trong phòng của anh lần lượt từng người ở các bộ phận khác nhau đi ra ngoài với gương mặt bí xị gần như sắp khóc.

Cuối cùng Thái Hanh bước ra cùng một trợ lý ở phía sau, thấy Tuệ Minh đang mở hộp thức ăn ra cho cậu, anh đưa tập tài liệu trên tay mình cho trợ lý, nán lại một chút để dặn dò Tuệ Minh.

"Nếu lát nữa em ấy buồn ngủ thì để em ấy ngủ ở trong phòng của tôi, chính nhiệt độ điều hòa cao một chút."

Chính Quốc nghe Thái Hanh nói vậy cậu cứ tưởng rằng anh chuẩn bị đi đâu đó bỏ lại cậu ở đây, Chính Quốc đứng bật dậy ôm lấy cánh tay của anh.

"Anh đi đâu, cho em cùng đi có được không."

Tuệ Minh ở một bên giật mình suýt chút nữa đánh rơi cốc nước của cậu xuống sàn.

Ngày hôm nay cậu có những hành động khiến anh vô cùng bất ngờ, anh không biết rằng cậu lại sợ bản thân bị anh bỏ rơi như vậy.

"Anh không đi đâu hết." Một tay anh ôm cậu vào lòng, tay kia vỗ vỗ vào bả vai.

"Anh ở đây mà."

"Em nhìn này, có thấy căn phòng có cửa kính ở góc bên đó không."

Chính Quốc hướng mắt nhìn theo phía cánh tay của anh chỉ rồi gật đầu.

"Anh đi họp ở phía bên đó, nhưng mà chắc sẽ khá lâu, lát nữa em ăn xong chị Tuệ Minh sẽ dẫn em vào bên trong phòng của anh nghỉ ngơi nhé, được không?"

Cậu không nói gì, buông tay của mình ra khỏi người anh gật đầu hai cái coi như đã hiểu.

________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net