3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phủ Chư hầu đón tiếp ba vị Hoàng thất vô cùng chu đáo với những của ngon vật lạ bậc nhất thành Châu An. Tối đến thì còn chuẩn bị cho họ phòng riêng vô cùng gọn gàng, đủ cho ba người họ ngủ thoải mái. Vậy mà có vẻ đối với một người thì như thế là chưa đủ…

Như một thói quen, Chính Quốc đợi khi các Hoàng huyng đã say giấc, cậu lén trèo qua cửa sổ phòng nghỉ rồi chạy đến điện của Thế tử. May mắn là không bị nô tì nào bắt gặp.

Chính Quốc từ từ đẩy cửa phòng của Thái Hanh rồi nhẹ nhàng bước vào. Khi chưa kịp định thần thì cậu đã bị một ai đó kéo mạnh vào trong, khiến cơ thể nằm gọn trong vòng tay người ấy. Không chỉ thể người này còn nhanh tay đóng cửa lại, như thể đã chờ cậu từ lâu rồi.

“Đệ cuối cùng cũng tới tìm ta rồi …”

Nghe thấy tiếng thì thầm quen thuộc bên tai thì Thái tử không thể không mỉm cười, cậu cũng nhanh chóng ôm chặt lấy người trước mặt.

“Ta nhớ huynh ..”

“Ta cũng rất nhớ đệ …”

Đối với những trái tim đang thổn thức vì tình yêu, có lẽ chỉ một cái ôm, những lời tâm tình bên tai cũng đủ khiến người ta hạnh phúc dâng tràn.

Hai người lại như thuở xưa cùng nhau thưởng rượu ngắm trăng, trong căn phòng ấm áp bởi tình yêu đôi ta.

“Thái Hanh, huynh có biết đêm nào ta cũng ngồi trông về phía Nam, và mong rằng nơi Châu An thành có một người cũng ngóng trông ta như thế …”

“Ta thì cũng chẳng biết làm gì ngoài ngắm nhìn ánh trăng tròn, rồi nhớ về một cố nhân với nụ cười tỏa sáng như ánh trăng ấy, người đã thắp sáng trái tim ta như thắp sắng bầu trời đêm kia.”

Tình yêu của họ thật đẹp, chỉ cần nhìn thấy nhau và nói cho nhau nghe nhưng tình cảm mình giấu kín, mượn cảnh vật để nói ra tấm lòng mình. Tình cảm này đã trở thành tri kỉ, một đời chỉ có một người và mãi mãi chỉ có một người mà thôi.

“Sáng mai huynh dẫn ta đi chơi quanh đây được không?”

“Được chứ, mai ta sẽ đưa đệ cùng các Hoàng huynh của đệ đi quanh thành Châu An một chuyến... Mà thôi, giờ muộn rồi, chúng ta đi ngủ đi …”

Chợt nhắc đến chuyện này, gương mặt của Chính Quốc đột nhiên đỏ lên. Ngày trước khi còn nhỏ, hai người ngủ với nhau cũng không vẫn đề gì, nhưng giờ đã lớn lại còn tình ngay ý gian như vậy, đúng là rất khó xử.

Thấy cậu như vậy, thì Thái Hanh lại cảm thấy rất đáng yêu. Hóa ra Chính Quốc cũng có lúc trở nên ngại ngùng thế này. Anh tiến đến xoa đầu cậu rồi mỉm cười ngọt ngào.

“Đệ không cần phải lo, ta sẽ không làm gì đệ đâu. Không ngủ sớm thì không có sức ngày mai đi chơi đâu.”

Nói rồi Thái Hanh đứng dậy rồi nhanh chóng tiến đến giường ngủ và gỡ chăn ra, chuẩn bị chỗ nằm cho hai người.

Chính Quốc nghe thấy anh nói vậy thì không biết giấu mặt vào đâu, cậu chẳng biết mình đã suy nghĩ ra điều đen tối gì nữa.

Thái Hanh không phải là người như vậy mà. Nghĩ vậy nên Chính Quốc cũng đứng dậy và tiến đến bên giường.

Lúc này Thái Hanh đã chuẩn bị xong và nằm gọn gàng một bên, khi cậu tiến đến thì anh hướng ánh mắt chờ đợi như muốn nói: đệ còn chờ gì nữa mà chưa lên đây?

Chính Quốc thấy vậy thì ngoan ngoãn vén lấy mép chăn lên và chui gọn vào trong.

Khi cậu vừa nằm xuống thì người huynh ban nãy còn đang nằm yên vị chợt quay sang ôm lấy Chính Quốc vào lòng. Trước hành động đột ngột này của anh thì cậu có chút bất ngờ.

“Sao nãy huynh bảo không làm gì …”

“Ta chỉ ôm đệ thôi mà, có làm gì đâu.”

“…”

“Ngủ đi.”

Để trấn an Chính Quốc, Thái Hanh còn ngang nhiên đặt lên trán cậu một nụ hôn.

Nhưng anh đâu biết rằng bởi sự ‘trấn an’ này mà ai đó phải mất mấy phút sau mới ổn định lại được nhịp thở. 

Hai người ôm lấy nhau ngủ ngon lành, đến nhịp thở còn trở nên đồng điệu. Chính Quốc nằm ngay ngắn trong vòng tay anh như một chú thỏ con say giấc. Còn Thái Hanh sau nhiều đêm trăn trở vì khó ngủ thì đến hôm nay, anh đã có thể ôm chặt người anh thương mà yên giấc.

Khung cảnh yên bình nơi điện Thế tử dưới ánh trăng sáng tựa như bức tranh tuyệt đẹp được vẽ bằng bình yên và một chút tư vị của hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net