3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày ấy, Chính Quốc vốn là một Thánh y danh giá của Y Nhân Tộc, giờ bỗng trở thành một người nô bộc không hơn không kém.

Cậu phải làm từ những việc thấp hèn nhất như nấu cơm, quét dọn sân phủ cho đến dọn phân ngựa, cọ bồn cầu. Mặc dù tủi nhục những Chính Quốc chẳng thể hiện ra bên ngoài, chỉ dám góp nhặt hết những đau thương gói gọn vào trái tim như chiếc tủ đã rỉ sét, chẳng còn có thể cảm thấy thêm bất cứ sự tổn thương nào.

.

“Chính Quốc, Vương Phi gọi người đến phòng người.”

Nghe thấy tiếng nói hách dịch của người nô tì nọ, cậu cũng chẳng còn bất ngờ gì nữa vì bản thân đã dần quen với điều này rồi.

Chắc chắn Vương phi của Thái Hanh lại bắt Chính Quốc rửa chân cho ả rồi thuận tiện mà châm biến vài câu, âu cũng là chuyện thường ngày.

Cậu không đáp lại lời nói của người nô tì kia những cũng không cãi lời, chầm chậm đi tới bên thau nước nóng đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng nhấc lên rồi bước đi tới phòng Vương phi.

~

Vừa bước tới cửa phòng, tiếng nói chu chéo với âm lượng vang vọng của Hàn Dĩnh đã đánh thẳng vào thính giác của Chính Quốc khiến cậu giật nảy mình.

“Tên nô bộc của ta sao mãi chưa thấy đến vậy? Có phải hắn muốn làm phản rồi không?”

Cậu nghe thấy vậy thì cũng không biết làm gì hơn ngoài hít một hơi thật dài, mong rằng điều đó có thể khiến bản thân cảm thấy ổn định hơn. Dù gì thì cũng phải bước vào đó thôi, với tính khí của nàng ta thì chậm một giây đời cậu sẽ khổ thêm một chút, cứ ngoan ngoãn nghe theo lời ả thì có khi bản thân có thể ở lại Vương phủ thêm chút thời gian nữa.

“Bẩm Vương phi, tiểu nhân chậm trễ, xin người thứ tội …”

“Cuối cùng tên tiểu tử nhà người cũng chịu tới. Ta tưởng người không chịu được khổ cực mà bỏ trốn rồi chứ.”

Hàn Dĩnh vừa nói với giọng điệu chua chát vừa phe phẩy chiếc quạt lông vũ đắt tiền, điệu bộ cùng ánh mắt hách dịch thật khiến những người làm khác phải sợ đến run rẩy tay chân.

Riêng Chính Quốc thì khác, đối với những tổn thương này thì đã là gì so với những điều mà cậu phải trải qua trong suốt hai kiếp đau thương.

Thấy gương mặt Chính Quốc không chút phản ứng nào, sự ghen tức trong lòng Vương phi lại càng lớn, ả nói như quát.

“Đến rồi thì còn không mau rửa chân cho ta, còn ngây người ở đó làm gì.”

Người con trai nhỏ bé ấy vẫn không thể hiện chút lo lắng hay sợ hãi nào, chỉ im lặng bê chậu nước ngâm chân tới bên cạnh Hàn Dĩnh, cúi đầu từ tốn cởi bỏ chiếc hài trên chân nàng ta ra.

Chính Quốc làm mọi thứ rất nhẹ nhàng điềm đạm, một người có bản lĩnh thật sự thì những thứ nhỏ nhặt như vậy càng không khiến phẩm chất tốt đẹp trong họ bị lu mờ, mà chỉ khiến cho những con người nhỏ mọn tự cảm thấy xấu hổ mà ghen tức mà thôi.

Vương phi nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh này của Chính Quốc thì như đang chọc tức ả, con người nết na thường ngày thể hiện trước mặt Vương gia liền tan biến đi đâu hết.

Hàn Dĩnh dùng chân đạp thẳng chậu nước nóng đang ở dưới chân mình vào người con trai đáng thương trước mặt. Nàng ta gào lên như điên dại.

“Tại sao tên tiện nhân nhà người không tỏ ra sợ hãi trước ta. Giờ ta đã là Vương phi rồi, là chính thất của Vương gia, tại sao một tên tiểu nhân bẩn thỉu như ngươi lại dám bày bộ mặt trịnh thượng đó ra với ta. Hả, sao người dám…”

Vừa mắng chửi ả vừa dùng tay đánh thật mạnh vào người Chính Quốc, lúc này đang quỳ ngối dưới nền đất, người thì ướt sũng nước nóng. Cơ thể bỏng rát như thêu đốt nhưng trên gương mặt cậu vẫn chẳng chút biểu cảm gì.

Người ta thường nói đỉnh cao tột cùng của sự khinh thường chính là sự im lặng và gương mặt không cảm xúc.

Cậu cảm thấy người con gái trước mặt dù là con cưng của nhà quyền quý nhưng thực chất chỉ là cái vỏ bọc hoàn hảo cho sự thối nát bên trong tâm hồn. Vì thế nên cậu chẳng phản kháng cũng chẳng tự vệ, mặc kệ cho nàng ta muốn làm điều gì thì làm, dù sao loại người như ả cũng chẳng xứng đáng để bản thân quan tâm.

Giữa một đống hỗn loạn những ngôn từ đầy sự khinh miệt, chửi rủa của Vương phi, có cả những lời khuyên can từ các nô tì bên ngoài nhưng dường như cơn giận dữ trong lòng nàng vẫn chưa hạ xuống. Chính Quốc từ từ nhắm mắt lại, mặc cho thế sự thế nào.

Bỗng nhiên, cậu cảm thấy có một làn gió thoảng qua tựa như ai đó vừa bước tới. Chợt không gian xung quanh trở nên yên lặng bất thường, không còn tiếng chửi mắng của Hàn Dĩnh vang vọng nữa. Lúc này, Chính Quốc mới cảm thấy có gì đó không đúng nên lén lút mở mặt ra, xem xét tình hình xung quanh.

Ngay trước mặt cậu bây giờ là thân hình cao lớn của một người đàn ông, tay anh đang nắm chặt cổ tay Vương phi như muốn ngăn cản lại hành động đáng xấu hổ của ả. Gương mặt anh tối sầm, dường như tâm trạng người đang rất tồi tệ.

“Nàng đường đường là Vương phi của ta mà lại làm ra chuyện mất mặt như thế này hay sao…”

Thái Hanh, là người...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net