5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo chân Thái Hanh đi đến một khu chợ lớn sầm uất, Chính Quốc mặc dù không thể hiện ra bên ngoài nhưng trong lòng cậu đã có chút thoải mái hơn.

Anh dẫn cậu đi khắp nơi trong chợ, mua cho cậu mọi món ngon mà anh bắt gặp trên đường, lấy tặng cậu những món đồ mà anh thấy đẹp mắt, khiến Chính Quốc không thể giấu nổi sự vui vẻ trong lòng mình. Lâu lắm rồi cậu mới cười nhiều như ngày hôm nay, có lẽ người đàn ông này cũng không khiến cậu thất vọng nhiều như bản thân từng nghĩ.

Sau khi đã đi gần hết mọi ngóc ngách nơi khu chợ đông đúc, Thái Hanh nắm tay Chính Quốc dẫn đến một Khánh lâu, từ bên trong chợt vọng ra tiếng hát kịch, nghe thanh thoát và trong trẻo vô cùng. Cậu đưa mắt nhìn về phía anh, đúng lúc Thái Hanh cũng đang có điều muốn nói.

“Đây là Khánh lâu mà ta dựng nên, nó để phục vụ cho sở thích nghe kịch của ta. Ngươi có muốn vào trong xem thử một chút không?”

Đã đứng ở đây rồi thì chẳng lẽ mình lại từ chối, Chính Quốc đành nhẹ nhàng gật đầu. Dẫu sao cậu cũng đã cảm thấy người đàn ông này có thể tin tưởng, đi chơi một hôm nay chắc cũng không ảnh hưởng gì lắm.
Như chỉ đợi cái gật đầu này, Thái Hanh sau đó mỉm cười rồi vẫn nắm chặt tay Chính Quốc dẫn vào trong.

Bên trong quán hát, mọi người ngồi im lặng xem vở kịch đang được các diễn viên biểu diễn trên sân khấu. Hai người họ vào sau nên phải khom người để đi đến chiếc bàn nơi gần sân khấu. Cả hai từ từ ngồi xuống và bắt đầu xem kịch.

Chính Quốc vì từ trước đến nay không có thói quen xem kịch hát nên cảm thấy có chút mơ hồ. Cậu chỉ thấy các nhân vật cứ đi đi lại lại rồi hát, múa, bản thân thì không hiểu nổi vở kịch đang nói về nội dung gì.

“Ngươi có hiểu vở kịch đang nói về điều gì không?”

Bỗng tiếng thì thầm của Thái Hanh vang lên bên tai, Chính Quốc vì không muốn ảnh hưởng đến những người khác nên chỉ dám lắc đầu nhẹ, tỏ ý không hiểu. Cậu không nhìn thấy biểu cảm của anh vì đang còn mải nhìn về phía sân khấu, nhưng chợt nghe thấy tiếng cười nhẹ của người bên cạnh.

“Đây là vở kịch Thanh Hoa Đán nổi tiếng từ nhiều đời nay, nhưng vì bổn vương ta không thích kết cục bi thương của nó nên đã viết lại một vở Thanh Hoa Đán có kết thúc khác. Vở kịch mà ngươi đang được xem chính là vở mà ta đã cải biên lại…”

Chính Quốc có chút bất ngờ, cậu quay sang hỏi Thái Hanh.

“Vậy vở kịch của người khác gì với vở Thanh Hoa Đán cũ vậy?”

“Vở Thanh Hoa Đán cũ nói về một đôi tình nhân vì mối thù gia tộc mà phải chĩa mũi kiếm về phía đối phương, cuối cùng thì một người ra đi để lại một người ôm theo nỗi đau lòng mà sống đến cuối đời. Còn vở kịch mới của ta thì khác, dù hai người đó vẫn không thể tránh nổi số phận an bài phải sinh ly tử biệt nhưng tình yêu của họ sẽ không vì thế mà biến mất. Ta muốn họ vẫn giữ lại một phần kí ức hạnh phúc của kiếp này rồi đến tìm nhau ở kiếp sau. Tình yêu có thể làm phai nhoà đi đau thương kiếp trước, họ sẽ tiếp tục yêu nhau ở một nơi khác, một nơi mà chỉ thuộc về riêng họ mà thôi…”

Thái Hanh nói hết tâm ý trong lòng mình rồi quay sang nhìn Chính Quốc, đối diện với anh lúc này là đôi mắt ngấn lệ, long lanh lên như ánh sao sáng trên bầu trời đêm. Vậy là anh đã chẳng giữ nổi bí mật này, tình yêu của anh sẽ mãi mãi không thể nào có thể giấu đi khi đối diện với ánh mắt trong veo của em.

...

Những lúc ở bên người ấy, trái tim Thái Hanh sẽ chẳng cách nào ngừng đập loạn nhịp, kể từ khoảnh khắc vừa gặp lại...

Ngay khi mới lơ mơ mở đôi mắt, nhìn thấy gương mặt em đang ướt nhoà thì bản thân ta đã muốn ngay lập tức ôm em vào lòng sau bao ngày mong nhớ. Nhưng ta chợt khựng lại với bao lo sợ trong lòng rằng người trước mặt có lẽ sẽ lại không nhớ ra mình, em sẽ lại không nhận ra ta là ai.

Lúc đưa em trở về Vương phủ, khi em dùng ánh mắt kiên quyết nói muốn ta trở về giống như ngày xưa, thì ta đã biết em vẫn còn có ta trong lòng.

Khoảng khắc đó mọi xúc cảm hạnh phúc trong con người Thái Hanh ta như vỡ oà, hoá ra trong tim em vẫn còn có ta.

Nhưng em biết gì không, cùng với niềm hạnh phúc ấy, trong lòng ta lại dâng lên một nỗi lo sợ, ta sợ lỡ kiếp này hai ta cũng vẫn giống như lần trước, phải chia xa thì phải làm sao, ta biết phải làm như thế nào. Rồi ta chợt nhớ về lời nói của Mạnh bà trước khi đi qua vách đá Tam Sinh.

“…Nếu ngươi còn giữ lại chấp niệm đó thì ở kiếp sau hai người sẽ còn phải chịu nỗi đau đớn gấp trăm ngàn lần..”

Vậy là, ta lại một lần nữa giả vờ như không nhớ ra em, ta không muốn Chính Quốc của ta sẽ lại phải đau đớn thêm một kiếp nữa.

Vậy mà em biết không, ngay lúc nhìn thấy đôi mắt bất lực của em khi nghe ta nói thực sự không nhớ, trái tim Thái Hanh ta như bị ai đó bóp nghẹt lại, nhìn thấy em đau lòng, bản thân ta còn đau đớn hơn gấp bội.

Ta nào đâu muốn nói như vậy nhưng vì không muốn em biết, nên ta chẳng thể nói rằng mọi thứ trùng hợp em thấy đều là thật. Từ bức tranh treo trên tường đến khung cửa sổ đó, tất cả đều là ta chuẩn bị cho em, chúng đều được ta cất công làm ra để chờ một ngày em tìm đến.

Vậy mà ta đã làm gì cơ chứ, ta chối bỏ tấm chân tình của em rồi khiến em đau lòng đến mức đó, ta có ngu ngốc không cơ chứ.

Chính Quốc à, mỗi giây, mỗi phút trái tim này đều đập vì em, đến chứng kiến em rơi lệ ta còn không dám thì làm sao ta có thể nhẫn tâm quên đi em cơ chứ...

Vở kịch ta viết lại cũng như mong muốn từ sâu trong tâm trí ta, kiếp này chắc chắn ta sẽ ở bên em đến khi chúng ta cùng nhau nắm tay tìm đến bờ Nại Hà.

Thái Hanh ta đã đặt cược với ông trời ba lần rồi, lần này chắc chắn ta sẽ không để lãng phí tình yêu của hai ta nữa…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net