Chap 3: Tấm chân tình biết gửi nơi ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi Chư hầu Kim rời khỏi cung, Thái Hanh không còn qua lại điện Thái tử như trước. Thậm chí còn tránh mặt và không nói chuyện với Chính Quốc thêm một lần nào.

Cuối cùng thì anh cũng phải quyết định đặt tình cảm xuống, để làm tròn chữ hiếu.

Thế tử chọn con đường lật đổ Vua Điền Chính không chỉ vì lấy lại những vinh quang dòng họ Kim vốn có, mà anh còn muốn giải thoát cho muôn dân đang còn hoạn nạn ngoài kia.

Thái Hanh vì nghĩa lớn mà ích kỉ phụ bạc người mình yêu, bản thân cũng lòng nặng như núi. Nhưng đã là bậc quân tử, không thể để bỏ mặc đại cục, dân chúng lầm than mà an yên sống phận mình.

Đợi khi nào đại sự hoàn thành, anh sẽ quay về tìm lại người ấy để viết tiếp đoạn tình dang dở này.

  Chính Quốc, đệ hãy hiểu cho ta.

- Tại Từ Khánh điện, nơi của Thái hậu –

“Tổ mẫu, người giúp con với ….”

Chính Quốc đến thỉnh an Thái hậu với gương mặt như đang khóc, trông đáng thương vô cùng.

Biểu cảm này của Thái tử khiến người Nội tổ mẫu này có phần hơi không quen.

“Hoàng nhi của ai gia làm sao mà lại khóc lóc tìm ta thế này. Ai bắt nạt con sao?”

Chính Quốc mấy ngày hôm nay bị Thái Hanh “bơ” đẹp mà không biết lý do nên chỉ có thể chịu ủy khuất.

Nhưng đến ngày hôm nay đã là tròn 1 tuần Thế tử không nói chuyện với cậu, không chịu được thêm nữa nên đành phải nhờ đến Tổ mẫu.

Thái hậu sau khi nghe hết sự tình thì cũng hiểu ra. Bà ra hiệu Trần Công công cho gọi Thế tử đến. Xong xuôi thì Thái hậu quay sang an ủi Chính Quốc.

“Con không phải lo, ai gia sẽ lấy lại công bằng cho con.”

...

Một lúc sau, Trần Công công đưa theo Thái Hanh đến điện Từ Khánh. Anh đến trước mặt Thái hậu rồi hành lễ.

“Khởi bẩm Tổ mẫu, người gọi con đến là có gì căn dặn ạ?”

Mặc dù Chính Quốc ngồi ngay bên cạnh Thái hậu nhưng từ khi bước vào điện, Thái Hanh không nhìn cậu lấy một lần, vẫn giữ gương mặt lạnh lùng vốn có.

Thái hậu biết chuyện Chư Hầu Kim đột ngột vào cung, nên cũng đoán ra được tại sao Thế tử lại thay đổi thái độ nhanh như vậy. Bà chợt mỉm cười, có lẽ đứa nhóc này đã nhận ra điều gì rồi…

“Ai gia gọi con đến là vì muốn trách phạt một chuyện …”

Thái Hanh nghe đến đây thì có chút nghi hoặc nhưng vẫn không tỏ thái độ gì ra bên ngoài.

“Bẩm Tổ mẫu, con không hiểu ý người …”

“Con còn nhớ lần hai đứa đến Hương Viễn đình đốt pháo, khiến cháy hết cả nửa vườn cảnh của Hoàng cung không?”

“Hài nhi còn nhớ …”

Thái hậu thấy Thế tử không phản ứng gì nên nở một nụ cười, nháy mắt ra hiệu với Chính Quốc lúc này vẫn còn đang hoang mang.

“Lần đó hai đứa làm cháy mất cây Tuyết tùng mà ai gia rất thích, ngày hôm qua khi đi vãn cảnh mới nhận ra. Vậy nên ta phạt hai đứa cấm túc trong Tập Ngọc thư một đêm, khi nào cảm thấy hối lỗi mới được ra ngoài. Nghe rõ chưa?”

Hai người nhất loạt ngơ người. Đúng là chỉ có Thái hậu mới có thể nghĩ ra được chuyện trách phạt như vậy.

Bởi vì là lời nói của bề trên nên không thể không nghe theo, Thái Hanh và Chính Quốc cúi đầu hành lễ với Thái hậu trước khi đến Tập Ngọc thư để chịu phạt.

Chính Quốc đi được mấy bước thì lén nhìn lại Tổ mẫu, bà cười tươi và còn cổ vũ cho cậu nữa.

Giờ thì Thái tử mới nhận ra được thâm ý sâu xa của Tổ mẫu nên không quên đưa tay cảm tạ.

*

Thấy hai người đã đi khuất, Trần Công công liền tiến đến nói với Thái hậu.

“Bẩm Thái hậu nương nương, sao người lại muốn hai điện hạ bên nhau vậy ạ? Chẳng phải nên tách nhau ra sẽ dễ kiểm soát hơn sao?”

Thái hậu từ tốn thở dài, bà ngước ánh mắt vừa hiền từ nhưng lại vừa sắc lạnh về phía Công công.

“Ngươi nghĩ bổn cung là ai mà lại không nhìn ra lợi ích trước mắt đó. Nhưng vấn đề ở chỗ nếu hai đứa trẻ đó tách nhau ra thì ta sẽ phải đấu trực tiếp với Kim thị. Với thế lực quân triều đình như bây giờ thì là một mất một còn, nguy hiểm gấp bội … Chẳng thà, cứ để hai đứa nó huynh đệ tình thâm, không thể tách rời, đến lúc đó chúng ta chỉ cần nắm chắc con cờ tốt Thái Hanh là sẽ không phải nhọc lòng nữa…”

“Thái hậu anh minh …”

- Tại Tập Ngọc thư –

Trong không khí tĩnh lặng của màn đêm, hai người mỗi người ngồi một góc, không ai nói chuyện với ai. Không khí vốn đã nặng nề nay lại càng gượng gạo hơn bao giơ hết.

Chính Quốc biết đây là cơ hội tốt để hỏi chuyện Thái Hanh nên nhanh chóng tiến tới gần.

“Thái Hanh huynh.”

“…”

“Huynh có nghe đệ nói gì không?”

“…”

Người kia vẫn không nói gì, tưởng chừng như chỉ có tiếng gió thoáng qua mới nghe được lời cậu nói.

Chính Quốc không biết mình đã làm gì sai khiến huynh ấy lạnh lùng với cậu như vậy. Mới hôm trước thôi, Thái Hanh còn nói kiếp sau sẽ là đóa hoa chờ cậu phiêu du một kiếp trở về, vậy mà giờ lại không thèm giải thích một lời, cứ như vậy mà im lặng.

Chính Quốc giờ đã không kiềm chế được mà bật khóc thành tiếng.

“Thái Hanh … Huynh nói xem, rốt cuộc ta đã đắc tội gì với huynh, mà … huynh nỡ lòng nào đối xử với ta như vậy …”

Mặc dù bản thân đã muốn bỏ tình cảm này xuống, nhưng khi nghe thấy tiếng khóc ấm ức của Chính Quốc thì anh liền không tự chủ được mà quay lại nhìn cậu.

Chạm vào trái tim thổn thức ấy là đôi mắt ngấn lệ của người anh yêu, Thái Hanh không muốn cậu vì mình mà rơi nước mắt nên nhanh chóng ôm lấy Chính Quốc vào lòng.

“Là ta sai rồi … Ta không nên cứ như vậy mà im lặng, là ta có lỗi … Đệ đừng khóc nữa.”

“Tại sao huynh lại như vậy chứ … Ta ghét huynh …”

Chính Quốc vừa khóc vừa đánh vào vai của Thái Hanh. Cậu muốn để cho anh biết rằng, những ngày không có anh bên cạnh cậu đã tổn thương như thế nào.

Sau bao nhiêu năm, Chính Quốc chợt như quay trở lại những ngày tháng ban đầu khi Thái Hanh chưa chấp nhận cậu. Để mặc cậu bé năm ấy một mình chạy theo anh suốt bao nhiêu năm trời.

...

“Đệ ghét ta cũng được, ta bằng lòng …”

Nghe thấy lời này từ miệng Thái Hanh thì Chính Quốc chợt giật mình. Cậu đẩy anh ra và đối diện với gương mặt thanh tú ấy, giờ đây đang có chút buồn vương vấn.

“Huynh nói ta có thể ghét huynh sao?...”

“Ừm …”

Khi nghe lại một lần nữa, Chính Quốc vẫn không thể tin lời hoang đường này mà anh cũng có thể nói ra được. Cậu lại một lần nữa bật khóc.

“Nếu ta có thể ghét huynh thì ta đã làm vậy từ lâu rồi ... Ta sẽ không chạy theo huynh ngần ấy năm, không rủ huynh đến điện, đã chẳng cùng huynh tâm sự dưới trăng, và ta cũng sẽ chẳng đau lòng như vậy …”

“Ta …”

“Ta thích huynh … Ta rất thích huynh …”

Lời nói thoát ra ngoài khi bản thân không tự chủ được, chính là những lời thật lòng nhất.

Chính Quốc đã nói ra lời từ tận đáy lòng mình, lời thổ lộ mà bấy lâu nay cậu cất giấu trong lòng. Nếu hôm nay không nói ra, cậu sợ sáng mai anh sẽ lại im lặng như trước và không còn cơ hội để nói cho anh.

“Đệ … Thích ta ư?”

Thái Hanh nhìn vào ánh mắt to tròn vẫn còn ngấn lệ của Chính Quốc thì anh đã tin rồi. Anh tin rằng lời nói thích anh vừa rồi là thật, và tình cảm mà cậu dành cho anh cũng là thật, một phần cùng không giả dối.

Nhưng anh biết phải làm sao đây, mặc dù trong trái tim anh cũng chỉ có hình bóng cậu, nhưng anh lại không thể nói ra lòng mình.

Có lẽ trong thời điểm bây giờ, điều anh sợ nhất chính là tấm chân tình của Chính Quốc, thứ đẹp đẽ ấy anh chẳng thể nhận cũng chẳng thể buông tay. Anh vừa muốn ích kỉ giữ cậu bên mình mà lại vừa không thể bỏ rơi đại cục.

“Chính Quốc, đệ cho ta thời gian. Khi nào ta hoàn thành đại nghiệp, lúc đó ta sẽ đưa đệ về Châu An. Ta hứa sẽ cho đệ một câu trả lời rõ ràng …”

“Được ta đợi huynh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net