Tâm Sự Đoản: Rain Day

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cậu 12 tuổi, anh 14 tuổi: Anh bị một nhóm học sinh cá biệt hội đồng, ngày hôm sau toàn trường rúng động vì tìm thấy nhóm học sinh đó bị trói trong dãy nhà kho cũ.

Cậu 14 tuổi, anh 16 tuổi: Bố mẹ anh bỏ mạng trên chuyến tàu định mệnh, cậu lặng lẽ ôm lấy anh đã chết lặng. Đêm ấy gió không thổi, nước không động, nhưng mưa vẫn cứ rơi.

Cậu 16 tuổi, anh 18 tuổi: Thời tiết biến đổi thất thường, anh ngã bệnh nặng, cậu túc trực bên cạnh chăm sóc. Khi đèn đã tắt, anh đã vào giường ngủ,nước mắt trên khóe mi ai bỗng lăn xuống.

Cậu 18 tuổi, anh 20 tuổi: Cậu và anh ân ái trên giường. Sáng hôm sau cả người anh như muốn tê liệt, cậu phì cười, lại tiếp tục chuỗi ngày chăm sóc mà bệnh nhân vẫn chưa từng thay đổi.

Cậu 20 tuổi, anh 22 tuổi: Trong đêm trăng mờ ảo, cậu ôm anh vào lòng. Anh như một đứa trẻ hờn dỗi hỏi cậu:

"Chiều hôm qua anh thấy em đi chung với một bạn học nữ. Cô ấy xinh lắm phải không?"

Cậu hơi ngớ người: "Ừm... cô ấy quả thực rất đẹp."

"Vậy là Kookie hết thương anh rồi đúng không?"

Anh chồm người dậy, thoát khỏi vòng tay cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt tủi thân.

Cậu phì cười, nhích lại gần anh, thì thầm: "Nếu em đã thích anh, tường vi dẫu đẹp có gì liên quan?"

...

Cậu 60 tuổi, anh 62 tuổi: "Em đang cảm thấy mệt lắm phải không? Bao nhiêu năm qua là em chăm sóc cho anh, bây giờ hãy để anh chăm sóc cho em nhé?"

Cậu nhìn anh gượng cười.

Xin lỗi anh, em không còn đủ thời gian nữa...

Ngày hôm đó, một bàn tay yếu ớt đã rơi thõng xuống, rời khỏi một bàn tay trên không khác đang run run vì hụt hẫng.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net