Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu nghĩ đến liền bật cười anh chau mày cậu cười đương nhiên anh vui còn cười về gì anh không biết bỗng dưng cười một mình trời tối rồi nha có kia nào.... 

" em là cười cái gì ?" anh bước lại gần cậu nhìn khóe môi còn vương nụ cười.

" anh muốn nghe tôi kể không? " cậu nhìn mặt anh tò mò nên cũng muốn trêu anh một chút anh đương nhiên là gật đầu đồng ý.

" Kim Tổng có biết không ngày xưa có người Tên là Kim Tại Hưởng nấu canh mà không bỏ nước hại cái nồi bị nổ xém bay luôn cái nóc trường "

cậu nói lớn còn cười rất to làm anh xấu hổ đến đỏ mặt gì chứ cậu còn nhớ sao? xấu hổ quá mau ai giúp anh đào cái lỗ cho anh chui xuống đất nhục ơi là nhục nếu như cậu nói cậu này khi ở thời gian trước chắc anh giận đến mức đem cậu ra bóp chết ,coi như cậu biết lựa thời cơ mầm nhục anh ,cậu thấy anh đỏ mặt liền tưởng anh tức giận.

" xin lỗi " cậu lo sợ anh nghe câu xin lỗi liền cười không phải cậu tưởng anh giận đó chứ không anh thật lòng không giận cậu.

" tôi không có giận " anh cười lớn đi ra ngoài nhà khách ở lại chỉ sợ càng nhục thôi cậu nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm cười cười rồi nấu ăn tiếp một lúc thì mì Hải sản cũng xong bày lên bàn kêu anh vào thật sự như vợ chồng son ấy như tiếc họ là kẻ thù nhìn sắc mặt anh ăn cậu hỏi.

" ngon không? " cậu đang chờ câu nói của anh còn anh cười nhưng không nói mùi vị rất quen thuộc như mẹ anh vậy lúc trước bà cũng nấu cho Anh ăn cũng hỏi câu đó " ngon không con trai" làm anh nhất thời lời cũng không thốt được.

" không ngon à ?" 

Anh lắc đầu.

" rất ngon " anh cười cậu nghe thấy liền vui vẻ ăn phần của mình họ ngồi đối diện nhau nhìn thật êm đềm ăn xong anh cùng cậu dọn dẹp cậu nói.

" mai ta đi đào khoai nhé " cậu đề nghị có thể nói cậu dường như đã quen con người hiền hòa này của anh bởi vì đây là Kim Tại Hưởng cậu yêu chứ không phải một Kim Tổng tàn nhẫn vô tình 

" đào khoai? " anh hỏi.

" đúng đào lên rồi nướng không phải anh thích ăn khoai lang nướng sao" cậu lấy khăn lau tay họ đã dọn dẹp xong.

" sao em biết tôi thích ăn khoai nướng "

anh giật mình món ăn này từ khi đi du học anh đã không ăn nữa cũng không ai biết trừ ba mẹ và ông anh họ kia vậy tại sao cậu biết từ lúc gặp cậu anh cũng chưa từng bảo thích ăn khoai ngay cả người hầu ở kim gia cũng không biết.
Cậu nhất thời quên mất thời sinh Viên cậu vì yêu anh nên để ý từng thứ nên mới biết cậu còn nghĩ đôi lúc hiểu anh hơn bản thân nhưng giờ giải thích làm sao đây.

" à ....ừ. Th... Thì tôi đoán " cậu lắp bắp biện hộ.

" đoán? " anh không tin cậu nói như chắc chắn vậy không phải đoán.

" là đoán, nói chung mai anh đi không thì tùy tôi đi tắm đây "

cậu trốn tránh chạy ù về phòng đóng cửa lại sao cậu lấy nói ra anh có nghi ngờ không? Chính Quốc ơi mày điên rồi người ta nhẹ nhàng mấy ngày mày lại quên đi là mày đã nói là buông bỏ rồi cậu buông bỏ rồi chả muốn yêu anh ngày nào nữa, có thể cậu đã bỏ lỡ nhiều lần nhưng cậu sợ sợ tin vào sẽ càng đau cậu không đủ dũng cảm để cho cậu cơ hội cũng như cho anh một cơ hội.

Tắm rửa xong cậu xuống nhà xem anh đi đâu rồi thì thấy anh ngoài ban công nghĩ gì đấy định lại gần nhưng lại thôi anh tối nay khác thường lắm như là buồn vì điều gì đó.
Anh nhớ mẹ mình cảm giác thật tội lỗi anh sai rồi anh chính anh cũng sẽ chẳng tha thứ cho mình cái gì mà yêu hận anh vì hai chữ đó mà hại luôn người mẹ thương yêu hại luôn mẹ cậu có lẽ anh nên buông tay rồi cho cậu một cuộc sống mới cho cậu một tương lai cho anh 1 tháng nếu 1 tháng sao cậu vẫn như vậy anh cho cậu đi sẽ mãi mãi chẳng phiền cậu nữa
Cậu cứ ở đấy ngắm anh Kim Tại Hưởng anh cũng có lúc bi thương vậy sao? anh buồn về việc gì? tim cậu đập một cái nó lỡ nhịp nữa rồi chăng

Cả hai đều lặng lẽ về phòng cậu nằm đó nhìn trần nhà.

" có nên mở lòng không ?" câu nói đó lặp đi lặp lại trong đầu cậu nhưng câu trả lời thì không có.

Sáng hôm sao hai người diện đồ nông dân nhìn cũng ra dáng lắm anh với cậu cũng không nói gì về việc sở thích của anh cũng như anh vẫn biểu cảm đó giống như Kim Tại Hưởng hôm qua không phải anh. Họ ăn sáng rồi cùng đèo nhau trên chiếc xe máy đời cũ ra đồng một lúc thì thấy cả cánh đồng toàn khoai lang cậu hí hửng đào khoai cậu rất thích nha.

" tối nay làm tiệc nướng ngoài trời anh nhỉ ?" cậu hỏi anh.

*Anh nhỉ? *làm anh hết hồn cậu gọi thân mật vậy ư anh vui lắm nha gật đầu nhanh chóng không quên kèm theo nụ cười độc nhất của anh, họ bắt tay vào đào khoai không phải họ ăn cắp đâu đây là họ thuê rồi
Đào Đào Đào họ phấn khởi.

" em xem tôi đào được củ to chưa nè " Anh khoe thành tích 

" xí tôi sẽ đào củ to hơn cho anh xem " cậu ganh tị với củ khoai to đùng của anh nhất định phải đào củ to hơn thế là họ bắt đầu đào rồi khoe nhau củ to cười vui vẻ đến nổi họ đã quên đi những việc trước kia của cả hai.

Đến một hồi cậu phát hiện một con giun đất cậu nhìn nó chằm chằm đương nhiên là không phải sợ, anh thấy cậu không lên tiếng nữa mà nhìn gì đó ở dưới đất anh mới tò mò lại chỗ cậu. Ai dè cậu cầm nguyên con giun đang giãy dụa ở tay đưa trước mặt anh không ngoài dựa đoán của cậu anh nhảy ra xa mặt biến sắc cậu thấy liền cười lớn anh là sợ giun haha cậu biết ngay mà cậu tin rằng mình hiểu Anh nhất nhưng chỉ là Kim Tại Hưởng thôi còn Kim Tổng cậu không thể hiểu Anh ta nữa.

" em.. Em vứt nó đi " anh lùi xa cậu ra bảo 

" không thích " cậu lêu lêu ,Anh cầm con giun đến gần anh anh càng lùi cậu càng đi tới.

" tôi bảo em bỏ nó xuống nếu không tối nay em em không xong với tôi đâu " anh uy hiếp cậu đứng lại cười cười.

" tôi đem con giun này lên giường ngủ cùng coi anh dám làm gì " 

Anh nhất thời cứng miệng.

" em bỏ nó ra đi" anh xuống nước cầu xin.

" không " cậu chạy lại anh đem theo con giun kia đến anh, anh đương nhiên không ngu đứng đó nhanh chóng quay đầu bỏ chạy cậu cười to rượt theo Anh còn Anh vừa chạy vừa xin tha.

" Tại Hưởng lại đây tôi cho anh con giun này " 

" em bị điên à bỏ xuống nếu không đừng trách tôi "

" vậy anh bước qua xác con giun này đi rồi hãy bắt tôi, hahaha đường đường Kim Tổng không sợ trời sợ đất mà sợ giun haha" cậu càng rượt cần vui hôm nay cậu nhất định sẽ bắt con giun này để nó trên người anh.

Anh vẫn chạy mãi phải anh đường đường chủ tịch kim thị lạnh lùng cao ngạo giờ ở đây bị một cậu nhóc cầm con giun rượt vòng vòng nhục quá là nhục.

Rượt mãi chả lại anh con giun cũng bị cậu lắc qua lắc lại mà chết  mất rồi cậu thở hổn hển.

" không rượt nữa không rượt nữa " cậu xua tay vứt con giun đi chết rồi cũng nên để nó an nghỉ.

" Điền Chính Quốc em gan lắm xem tôi làm gì em " anh thấy cậu vứt con giun liền Hùng hổ xông đến gần đến cậu rồi cậu lo sợ chết rồi cậu chơi ngu rồi.

Anh nắm vai cậu cười gian dám chơi trò này với anh xem ra hết sợ anh rồi đây mà ai dè cậu cười gian hơn móc trong túi con giun to đùng bỏ lên túi anh, anh đương nhiên là.

"Aaaaaaaaa " anh la mặc kệ hình tượng chứ sao cậu thì cười đến độ thở cũng thở không được, ngồi xuống đất vừa cười vừa xem anh múa.

" Chính Quốc em lấy nó ra cho tôi " anh run sợ chỉ vào túi Áo nó quẩy quẩy trong đây nè huhu anh sợ anh sợ cậu chơi ăn gian huhu.

" không thích Anh tự mà lấy " cậu cười đến hết thở nổi rồi gì mà lấy ra còn lâu cậu đang trả thù anh đó.

Anh khóc không ra nước mắt.

" xin em đó lấy ra đi " anh chuyển qua cầu xin 

" không " cậu vẫn cực tuyệt 

" tôi cho em một điều kiện " 

Cậu đạt được mục đích liền bảo

" tôi muốn gặp cha mình " 

" không được " anh nhanh chóng từ chối trên mặt không vui vẻ nữa mà lại chuyển sang trầm đục trấn tĩnh bản thân tự lấy con giun ra mặt dù rất sợ nhưng như vậy còn đỡ hơn đồng ý với cậu
Cậu thấy anh như vậy liền bất ngờ anh chả phải sợ giun như cọp sao ???
Nhưng quan trọng tại sao không cho cậu gặp ba mình cậu nhớ ông cậu muốn thăm có khi nào ông bị gì rồi không?

Chap này hơi dài
CN tuần sao mới ra Chap mới nha ~
Vote đi nào!!!  Có chí viết tiếp


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net