6. Trải nghiệm mọi thứ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin hỏi bác quản gia đi đâu mà soạn hành lí nhiều vậy. Nhưng bác không trả lời mà hỏi ngược lại y.

"Cậu đi đâu từ hôm qua mà giờ này mới về vậy?"

"Con hỏi bác mà hỏi ngược lại con à"

"Cậu không biết gì sao?"

"Biết gì?"

"Sao cậu lại kí giấy nhường tài sản cho họ"

"Con đã kí đâu"

"Cậu không kí mà họ ôm tiền bỏ đi. Mọi người đâu còn việc nên đã đi hết rồi."

Cậu bắt đầu cảm thấy lo lắng, rõ ràng mình không hề kí vào giấy đó, nhưng Jimin không có nhớ một chút gì về chuyện tối hôm qua chỉ nhớ là đi uống rượu cùng đám bạn sau đó thì ngất ngay sau đó, còn chuyện gì tiếp theo Jimin không nhớ cái gì hết.

Nhắc đến bạn thì ngay lập tức gọi điện thoại cho bọn họ nhưng Jimin quên mất mình bị mất điện thoại nên tạm mượn điện thoại của bác quản gia. Nhưng gọi bao nhiêu cuộc nhưng đổi lại chỉ là 'máy đang bận' . Bọn họ cũng đạt được mục tiêu của mình rồi nên cũng biến mất dạng không thấy đâu.

Jimin có cảm giác bây giờ ai cũng rời xa mình thậm chí bố mẹ của mình cũng lừa mình bạn bè người thân ai cũng phản bội mình. Cảm giác Jimin bây giờ thật khó tả xen lẫn nỗi cô đơn không có ai bên cạnh ngay lúc này. Sao mà đau đớn quá.

Quản gia thấy cậu cũng chỉ có một mình nên đưa ra ý kiến kêu Jimin tới nhà mình. Nếu Jimin không chê thì đến đó cũng vui bởi vì ông chỉ sống có một mình không ai nên xem như nuôi thêm một người cháu đi.

Jimin xúc động ôm ông khóc lớn từ trước đến nay Jimin chưa nhận được sự quan tâm thật sự từ gia đình chỉ có bác quản gia là người yêu thương cậu nhất. Jimin nghẹn ngào nói.

"Cháu đâu còn gì trong tay nữa đâu mà bác còn nuôi cháu"

"Đâu phải có tiền là nhận được sự yêu thương"

Jimin ngây ngô nhìn bác quản gia.

"Chỉ cần chúng ta sống thật tốt. Đừng nghĩ rằng mình có tiền thì sẽ có mọi thứ. Hãy yêu thương lẫn nhau giúp đỡ lẫn nhau đó mới là việc chúng ta cần làm, bình đẳng với nhau mới khiến cho người khác yêu thương và tôn trọng mình. Có biết không"

Jimin nghe như vậy thì biết được rằng trước đây mình quá đáng đến mức dường nào luôn cho rằng mình có mọi thứ, làm những điều mình thích chứ chưa từng hỏi rằng họ có thích không?. Jimin hối hận và y thề rằng từ ngày hôm nay Jimin sẽ thay đổi. Hào hứng dân trào thì đột nhiên.

"Con dói quá, có gì cho con ăn không?"

Bác cười hiền từ "Còn gì nữa đâu mà ăn"

Jimin không tin vào tai mình. Jimin rất đói vì từ hôm qua tới giờ y chưa có gì vào bụng bây giờ y không ăn gì chắc sẽ chết đói quá. Nhưng quán quản gia đâu đến nỗi không có gì cho Jimin ăn.

"Đi đến ga tàu đi thì sẽ có đồ ăn"

"Đến ga tàu làm gì?"

"Tới quê của bác"

"Nhưng hành lí của con..."

"Yên tâm có đây"

Bác lấy ra một cái vali nữa nhìn là biết bác đã chuẩn bị cho Jimin rồi.

"Đi thôi"

Bác sách hai vali đi trước Jimin chưa hoàng hồn nhưng vẫn chạy theo sau. Nhưng bác không đi xe mà tự đi bộ đến trạm xe buýt.

"Sao bác không đi taxi mà lại đi xe buýt. Con không thích đâu"

"Không thích, vậy thì đứng đó đi, đừng lên"

Bác quản gia lên xe trước để Jimin đứng đó một mình nhưng xe đã bắt đầu chạy không chờ Jimin nữa. Lúc này Jimin mới trực giác và nhanh chân chạy lên xe nhưng bác tài xế không nói gì chứng tỏ quản gia đã trả tiền cho hai người, bởi vì bác tin chắc rằng Jimin sẽ chạy lên xe thôi.

Đi xe buýt đây là lần đầu của mình nên Jimin có hơi bỡ ngỡ và nhìn những thứ xung quanh. Đều là người với nhau một cậu bé tốt bụng đã nhường chỗ cho bác quản gia vì biết bác sức khỏe yếu. Hành động khiến bác quản gia vui vẻ ân cần và xoa đầu cậu bé còn bảo cậu bé ngoan ngoãn và tốt bụng. Jimin nhìn mà không hiểu gì hết, kiểu hoang mang.

"Sao bác lại khen nó?"

"Một đứa trẻ ngoan luôn khiến chúng ta đau lòng"

"Là sao?"

"Có nói thì cháu cũng không hiểu đâu"

Jimin cũng không nói gì thêm chỉ nhìn hai bác cháu nói cười vui vẻ. Bác ấy hỏi cậu bé rất nhiều điều như cháu tên gì?. Cháu đi một mình không sợ à?. Cậu bé chỉ cười.

"Cháu đi mua đồ giúp mẹ"

Đột nhiên bác quản gia nhìn Jimin "Bác nhìn cháu làm gì?"

"Thấy chưa, đứa trẻ chỉ mới khoảng 5 tuổi thôi đã giúp mẹ đi mua đồ. Con cháu..."

"Cháu thì sao chứ?"

"Từng tuổi này mà chẳng giúp được gì"

"Cháu có đi bao giờ đâu mà biết"

Jimin uất ức khi bị so sánh với đứa trẻ chỉ mới 5 tuổi. Bác quản gia quá thiên vị nhưng cũng đúng vì Jimin chưa đi chợ bao giờ.

.

Trạm xe buýt dừng tiếp theo người khác đi xuống có người đi lên xe. Jimin bị bác quản gia cho xách vali trên tay nặng muốn chết, bác ung dung đi trước Jimin xách vali đi sau, bác đi đến trước một quán ăn gần toa tàu. Jimin vì nặng nên đã vứt vali xuống đất than thở.

"Con không đi nữa đâu. Nặng muốn chết"

"Vậy con chết chưa?". Bác ngồi xuống ghế ung dung nhìn Jimin nói.

"Dương nhiên là chưa rồi"

"Vậy thì xách vali lại đây"

"Con không ăn"

Jimin ngồi xuống đó mặt kệ những người khác đang nhìn mình nhưng tô mỳ của bác quản gia đi ngang qua mùi thơm ngất ngây khiến Jimin không thể cưỡng lại được bụng đói kêu cồn cào liên tục.

"Lại đây nếu muốn ăn"

Jimin lập tức chạy lại ngồi vào bàn ăn nhưng Jimin ngượng lại.

"Sao cháu không ăn đi?. Không phải đang đói à"

"Nó dơ như vậy thì có ăn được không?"

Đến lúc nào rồi mà Jimin vẫn kén cạnh chọn cá đúng thật là người giàu chưa từng ăn những món này nên chưa biết mùi vị của nó rất ngon. Jimin đang đói mà còn kén chọn.

"Nếu không ăn thì đứng dậy"

Bác cầm tô mỳ kéo về phía mình giống như không cho Jimin ăn nữa nhưng Jimin đã đói đến mức không còn nói được gì nữa đâu mà không ăn lúc đó Jimin chỉ nói chơi cho vui thôi. Jimin liền lập tức kéo tô mỳ lại phía mình cầm đũa lên mà ăn một cách thật ngon lành.

"Ăn chứ"

Sau khi ăn xong bác mua vé xe tàu cho hai người và đi. Hai người lên tìm chỗ ngồi của mình rồi cất vali lên trên tủ đựng đồ rồi xuống.

"Lần đầu cháu đi tàu luôn á"

Bác không trả lời mà chỉ cười nhìn Jimin rồi quay sang chỗ khác không nhìn Jimin nữa bác ấy nhìn xung quanh khung cảnh bên ngoài vì nó thật đẹp. Hai người cứ ngồi như vậy cho đến khi dừng trạm Jimin bắt đầu thu dọn hành lí định đi xuống nhưng bác đã ngăn lại.

"Cháu làm gì vậy?"

"Thì đi xuống"

"Chưa tới đâu. Vẫn còn một trạm nữa mới tới"

"Còn nữa hả?"

"Ừm"

Jimin chỉ đành phải để lại hành lí như cũ rồi ngồi xuống y nhìn ra bên ngoài đúng là khung cảnh thật sự rất đẹp Jimin chưa đi đến những nơi này nên Jimin không biết nó có thể đẹp đến như vậy. Toà tàu khởi hành chạy trên đường ray về khu phố đang nhộn nhịp kia chắc hẵn Jimin đang rất trông chở khi nhìn thấy thành phố xa hoa kia.

Ngồi trên xe tàu suốt mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến nơi. Đúng như Jimin nghĩ nó thật đẹp và lộng lẫy nhưng bây giờ họ phải đi đâu trong khi đã không ở đây đã nhiều năm rồi làm gì còn nhớ đường phố nữa. Nó đã thay đổi quá nhiều làm cho bác không thể nhớ được đâu là chính xác.

"Giờ chúng ta đi đâu vậy ạ?"

"Ta cũng không biết"

"Hả! Không thể nào". Jimin ngồi bệt xuống đất đau lòng than thở.

"Được rồi! Ta sẽ gọi người thân đến đây"

"Ông vẫn còn người thân sao?"

Hỏi một câu khiến bác không thể trả lời được cũng khiến Jimin bị quên một cục nhưng vẫn im lặng không nói gì. Bác nói chuyện rất lâu Jimin cũng muốn biết bác nói những gì mà cười nói vui vẻ đến như vậy?. Sau đó bác gác máy rồi nói.

"Lát nữa họ sẽ tới"

"Chừng nào mới tới? Cháu đói bụng rồi"

"Mới ăn mà đói cái gì. Cháu là heo à?"

"Đâu có do cháu đi cả ngày rồi nên đói thôi"

Bác cũng không nói gì thêm. Mười lăm phút sau có một người đẹp trai đi tới khuôn mặt sáng sủa da trắng toả ra mùi khí chất phong độ lên người con trai kia khiến Jimin bổng chốc đứng dậy nhìn người đó liên tục khiến bác đánh cho một phát mới tỉnh táo. Người kia lên tiếng.

"Xin chào! tôi tên là Min Yoongi, vì người bạn của mọi người có việc nên nhờ tôi đến đón"

"Anh có bạn gái chưa ạ?".

"Im đi! Tà lanh tà lẹt à"

"Mọi người lên đi. Về thôi"

Mọi người đều lên xe. Jimin không giờ bỏ được thói mê trai của mình, hỏi một câu khiến bác quản gia cũng phải ngại ngùng giúp cậu luôn.

Chương sau JungKook xuất hiện rồi :)) (JungKook là mới là chính nhé)

End. 6


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net