Tập 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự trở về của Jimin khiến cho các thành viên BTS đều thở phào nhẹ nhỏm. Trong không khí phòng họp căng thẳng, Jungkook đan những ngón tay của cậu vào tay Jimin để trấn an, mặc kệ sự từ chối và ánh nhìn của những ai đang có mặt, một cách ương ngạnh. Chủ tịch bắt đầu với một tone giọng đều đặn

- Sau một thời gian điều tra thì có một chút kế luận là có kẻ giật dây hại chúng ta, mọi người nên cẩn thận hơn.

Namjoon chống hai tay lên bàn, đan hai bàn tay vào nhau tạo thành giá đỡ cằm, lo lắng hỏi

- Có chút manh mối nào của kẻ đáng nghi không ạ?

- Hiện tại là chưa đủ kết luận nên mọi người cố gắng chờ thêm. Còn về Jimin và Taehyung

Chủ tịch nhắc tới tên khiến tim cả hai cùng đập loạn vì lo sợ

- Dạ?

- Dạo gần đây các bài báo đã được gỡ bỏ và tạm lắng. Hai cậu nên cẩn trọng, đừng cố làm chuyện quá giới hạn nữa, sẽ không phải là chuyện của riêng hai người đâu, còn ảnh hưởng tới tập thể nữa. Riêng Jimin, đây là lần duy nhất cậu được phép nghỉ phép không xin phép như thế, sẽ không có lần sau nào nữa đâu. Giờ thì giải tán và chuẩn bị cho đợt comeback tới đi.

- Vâng, thưa chủ tịch

---

Buổi tối lạnh lẽo như cuốn con người vào hư không vô định, chán chường. Jimin lấy một chai bia trong tủ lạnh rồi ngồi xuống sofa nhâm nhi một mình dù đã hơn 1h sáng, vì nếu cứ lăn lộn mãi trên giường sợ rằng sẽ làm J-Hope tỉnh giấc. Một mình uống đã hơn nửa chai, Jimin bắt đầu lờ mờ và uể oải nằm xuống chiếc ghế dài, đôi mắt khép hờ vì mệt mỏi thì nghe tiếng bước chân từ cầu thang, theo phản xạ mắt anh mở ra nhìn dáng người bước xuống và anh nhanh chóng nhận ra ngay đó là Taehyung. Jimin vội vã nhắm mắt lại và thở thật chậm rãi, lòng thầm mong trong bóng tối sẽ không bị Taehyung nhận ra, nhưng sao tim anh cứ đậm liên hồi và dường như hơi ấm cứ ngày càng gần hơn khiến anh sợ hãi.

- Jimin? Là mày đúng không?

Tiếng gọi quen thuộc mà lâu rồi Jimin không nghe tới, anh chợt cười chua xót, trốn tránh cũng không thể thì đành đối mặt mà thôi.

- Um, là tao

- Nói chuyện một chút được không?

- Có chuyện gì quan trọng sao?

Taehyung không đáp lại câu hỏi, chỉ biết nhờ ánh đèn hắt từ sân vào người ta có thể thấy được nét cười buồn bã vừa thoáng hiện trên đôi môi cậu. Cậu nhẹ nhàng đi đến chiếc ghế bành phía trên đầu nằm Jimin, ngồi xuống nhẹ nhàng từ tốn và cứ thế họ im lặng trong vòng 1 phút, không khí dường như bị bóp ngạt đến cả hai đều mất dưỡng khí, cho tới khi giọng Taehyung phát ra như một nút mở thở phào nhẹ nhõm

- Tao xin lỗi vì tất cả. Hãy quên mọi thứ đi!

- Quên?....Thật buồn cười Taehyung ạ! Tao cứ nghĩ cuộc đời mình thật vui biết bao, nhưng đến giờ tao lại thấy nó chó má biết nhường nào

- Tao không có lựa chọn khác được nữa, nếu mày là tao, mày sẽ hiểu cho tao thôi.

- Hiểu cho mày? Rồi...ai là người hiểu cho tao đây? Taehyung, hãy trả lời một câu thành thật nhất

- Sao?

- Trước giờ, mày đã từng bao giờ yêu tao chưa?

Chỉ vài giây im lặng của Taehyung thôi, vậy mà sao lại dài đến thế

- Jimin! Tao thật lòng xin lỗi.

- Haha. Kim Taehyung! Mày làm từng ấy kế hoạch chỉ để đạt được số tiền đó. Bản thân mày không đủ tài để kiếm được số đó sao? Hay với mày, đây chỉ là một vụ cá cược lớn, đánh đổi những khoái trá trong tâm trí mày thôi? Với mày tao chỉ đáng giá thế thôi sao?

- Jimin....

Giọng Jimin trở nên khàn đặc hơn

-Thằng khốn. Biến đi

Taehyung lặng lẽ rời đi, mỗi tiếng bước chân khiến tim Jimin thắt lại. Biết rằng khi trở về đối mặt với Taehyung chắc chắn tim sẽ đau, nhưng anh không hề nghĩ nó lại đau đớn đến xé lòng thế này. Là Taehyung thật sự quá khốn nạn, hay chính Jimin là kẻ ngu si điên dại. Lỗi lầm này là do sự điên cuồng của một kẻ khờ khạo nhìn đời bằng con mắt màu hồng của Jimin. Để cuối cùng khi còn lại chính mình với mảng màu xám xịt bao phủ tâm trí, trong không gian cô độc những giọt nước mắt mặn đắng cứ lăn dài không ngưng, không ai bên cạnh, không ai vỗ về, cũng tự mình trần trụi nhìn rõ từng vết xước rỉ máu trên trái tim đau rát.

Trên tầng im ắng, có một căn phòng vừa đóng cửa, đã có người đỗ sầm xuống sàn run rẩy, co quấp. Cái kết này, có phải là tất cả mà Taehyung muốn hay không? Chính bản thân cậu ấy đã chấp vấn hàng vạn, hàng ty tỷ lần. Thế mà cậu vẫn không đủ can đảm để trả lời "không".

Đôi mắt lờ mờ sưng húp lên vì khóc, Jimin uể oải quyết định giải phóng tâm trí bằng việc ra sân hít tí khí trời. Nghĩ là làm, anh đứng dậy, mở cửa nhà ra, làn gió lạnh lẽo làm người lạnh cả sống lưng ập vào mặt Jimin, nhưng anh vẫn quyết đi ra dạo một vòng sân vườn vào lúc 2h sáng để xua đuổi những tiêu cực trong tâm hồn.  Bầu trời đêm nay nhiều sao quá, nhưng chẳng có nổi một ngôi sao chịu phát sáng trong mắt Jimin. Anh lẩn thẩn đến bên chiếc xích đu, đu đưa nhè nhẹ

- Nơi này là chỗ mà họ đã chụp ảnh mình và.......Chết tiệc, Park Jimin, mày điên rồi.

Anh vò đầu, nhăn mặt khi những hình ảnh cũ ùa về, nụ cười của Taehyung, những lời ngọt ngào, những cái hôn mê mẩn bao phủ tâm trí anh

- Làm sao mình có thể ở nơi này, khi đâu đâu cũng có hình ảnh cậu ta như thế đây?

Soạt

- Ai ?

Trong lúc không đủ minh mẩn, Jimin đã không suy nghĩ nhiều vội lao theo bóng đen vừa phớt qua, rượt đuổi trên đường vắng, bóng đen lại vụt qua sau lưng. Jimin phản xạ nhanh nhẹn đã nhanh chóng thủ thế võ sẵn sàng giáp lá cà. Nhưng quay lại đã không thấy ai, thân thủ kẻ kia đúng là không thể khinh xuất, phải dụ dỗ thì mới mong hắn ta xuất đầu lộ diện.

- Đều là dân nhà võ, sao mày không đường đường chính chính mà đấu tay đôi này. Ai lại hèn hạ nấp trong bóng tối thế

Đúng như Jimin nghĩ, chỉ trong vài giây khiêu khích tên bí ẩn đã từ góc khuất bước ra đứng ngang nhiên trước mặt Jimin. Nhưng lại không thể nhận ra diện gương mặt do hắn đã trang bị kĩ lưỡng trong lớp áo đen phủ kín từ, trên đầu còn đội lưỡi trai đen, và một chiếc mặt nạ chú hề trong rất quái dị. Hắn không đáp trả mà chỉ di chuyển thân thể to lớn tiến lại phía Jimin

Soạt, huỵch

Hắn ta đưa móng vuốt đeo sẵn trên tay trái, một cước nhắm thẳng vào bả vai Jimin, nhưng nhanh chóng với lợi thế của mình Jimin đã xoay người thoát khỏi nanh nhọn, đồng thời bậc nhảy lấy đà dùng chân tung một cú đá thẳng vào lưng khiến hắn ngã nhào lăn quay 3 4 vòng trên mặt đất. Tên hề hung tợn dường như tức giận nhân đôi, lần này tay phải hắn cầm một con dao bấm nhọn hoắc lao tới chém Jimin tứ phía. Nhìn đối thủ có hung khí, Jimin nhanh chóng nhặt lấy thanh gỗ bên lề đường phòng thân, hắn chém nhắt nào Jimin đều đỡ được nhát ấy, đến khi hắn mất đà vì chém liên tục, Jimin dùng lực cả hai tay đưa thanh gỗ chắn lên đầu đón lấy mũi dao nhọn cắm sâu vào rồi nhanh như chớp xoáy vòng thanh gỗ đoạt lấy vũ khí tên hung hăn quẳn ra đường, đồng thời xoay người 2 vòng đá thẳng vào mặt tên ác ôn khiến hắn chao đảo, được đà Jimin một tay tung cú đấm vào bụng khiến hắn ta bị hắn tung ra xa tầm 200m. Nhìn tên hề to xác ôm bụng quằn quại trước mặt, Jimin khoanh tay cao giọng

- Coi bộ mày không còn đủ sức đấu với tao nữa rồi. Sao không tự thú đi nào, có thể vì thế mà tao tha mạng cho

- Ha ha ha

Tên hề đột nhiên giở giọng cười mang trá khiến ai nghe cũng rùng mình. Jimin thấy lạ nên liền phòng bị hắn, đúng như dự đoán hắn lại nhào lên một lần nữa, Jimin cũng không chần chừ ra thế tấn công

Bụp

- A

Vì mãi lo phòng bị tên hề cao độ, Jimin đã lơ là xung quanh, anh bất ngờ bị tập kích từ phía sau, một gậy dáng lên sau gáy khiến anh ngã nhào bất tỉnh, hình ảnh cuối cùng trong mắt Jimin chỉ còn là một gương mặt tên hề đang cười cợt vô cùng ngạo mạng.

- Thằng chó, để tao xem lần này ai cầu xin ai. Tụi mày đem nó về cho tao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net