1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Taehyung ơi, đi chơi đi mà!" Cậu nhóc bé tí con nhưng giọng lại đầy nội lực, chỉ sợ người bên trong sẽ không nghe thấy.

Sau 7749 lần gào thét, người được kêu dường như chịu không nổi nữa buộc phải ra mở cửa.

"Park Jimin, muốn gì nữa đây?" Kim Taehyung mặt mày khó chịu hỏi.

"Hì, cậu đang làm gì vậy? Tớ kêu nãy giờ khàn họng luôn đấy!" Cậu nhóc còn cố tình vuốt vuốt cổ họng tỏ vẻ.

"Tôi cũng chẳng bắt cậu đứng bên ngoài la lối như vậy." Kim Taehyung lạnh nhạt nói, bỏ vào trong, không thèm đóng cửa lại có vẻ là để cho cậu vào.

Park Jimin cũng rất tự nhiên mà đi theo sau hắn vào trong, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Park Jimin như cái đuôi nhỏ đi theo lưng hắn. Kim Taehyung vào bếp uống nước cậu cũng đi theo, Kim Taehyung cho cá ăn cậu cũng dõi mắt quan sát, xém chút xíu nữa đã cùng theo người ta vào nhà vệ sinh. Không những vậy, cậu còn luyên thuyên hỏi đủ thứ chuyện.

"Ba mẹ cậu không có ở nhà sao?" Park Jimin thắc mắc.

"Không."

"Vậy cậu ở nhà một mình hả? Sao vậy được chứ! Cậu mới sáu tuổi thôi mà!" Park Jimin không thể tin được, mẹ cậu không bao giờ để cậu ở nhà một mình, nói sẽ bị người lạ bắt đi.

"Tôi không trẻ con như cậu."

Park Jimin nghe hắn nói vậy, không cãi lại, chỉ thầm nghĩ Kim Taehyung thật giống ông cụ non mà.

Kim Taehyung đi vào phòng tiếp tục làm bài tập, tất nhiên là Park đuôi nhỏ cũng đi theo. Vì Kim Taehyung đang tập trung làm bài nên cậu không thể nói chuyện làm ồn hắn được, vậy là không ngoan, chỉ có thể ngồi bên cạnh nhìn. Nhưng nhìn một lúc cũng chán, Park Jimin bắt đầu tìm chuyện để làm, những chuyện cực kì vô nghĩa. Như là tự đếm ngón tay của mình, đếm tới ngón tay của Kim Taehyung, rồi đếm mắt mũi miệng của cả hai.

Để ý đến hành động bất thường của cậu, Kim Taehyung không chịu nổi nữa, dừng bút nhìn sang.

"Rốt cuộc cậu đến tìm tôi để làm gì?" Hắn hỏi.

"Tớ định rủ cậu đi chơi đó." Cuối cùng Kim Taehyung cũng chịu để ý tới mình, Park Jimin hơi vui vui trả lời.

"Nhưng tôi không thích đi chơi, sao cậu không rủ mấy đứa khác đi?"

"Ò..." Park Jimin ủ rũ, nhỏ giọng thì thầm, "Nhưng tớ chỉ thích chơi với cậu..."

Park Jimin nói nhỏ vậy mà Kim Taehyung vẫn nghe được, còn có chút xúc động nhẹ.

Hắn tặc lưỡi, vờ như bất đắc dĩ nói: "Đi, cùng cậu ra ngoài chơi, lần này thôi đấy."

Park Jimin nghe thế thì cực kì hào hứng, gật đầu thật mạnh, mau chóng chạy ra cửa mang giày vào.

Bởi vì còn phải canh nhà nên Kim Taehyung cùng lắm chỉ có thể ra trước sân chơi.

y giờ là mùa đông nên nơi nào cũng phủ đầy tuyết. Park Jimin không nhịn được rủ Kim Taehyung cùng mình làm một con người tuyết thật to. Kim Taehyung có chút không mấy tình nguyện nhưng lúc sau cũng bị sự nhiệt tình của cậu làm cuốn theo. Cả hai chơi đắp tuyết, ném tuyết đến say sưa. Đến khi lạnh cóng và bị mẹ gọi cậu mới chịu về.

"Tớ phải về rồi, hôm nay chơi vui lắm luôn!" Park Jimin cười híp cả mắt.

"Hôm nay thôi đấy, lần sau đừng qua gõ cửa nhà tôi nữa." Kim Taehyung nhắc nhở.

"Ừm!" Park Jimin cười cười đồng ý rồi chạy về nhà ở phía đối diện.

Đang đi được giữa đường, cậu bỗng dừng lại quay về phía Kim Taehyung rồi hét lên: "Tớ thích cậu nhất.", sau đó cười hì hì bay vào nhà.

Kim Taehyung đứng giữa trời tuyết giá lạnh, nhưng trái tim lại chậm rãi ấm lên.

Đã nói là không gõ cửa nhà hắn nữa, thế mà ngày nào Park Jimin cũng chạy qua đứng trước nhà Kim Taehyung rủ hắn đi chơi, và kì lạ là Kim Taehyung lại không thể từ chối được lần nào. Chỉ trừ khi có ba mẹ hắn ở nhà, vì ba mẹ Kim Taehyung trông có vẻ hung dữ lắm nên Park Jimin chẳng dám qua.

Hai người cứ cùng nhau trải qua tuổi thơ như thế, từ cấp một lại đến cấp hai, không ngày nào là không gặp nhau.

Cho đến một ngày vào cuối năm cấp hai, Park Jimin đột nhiên không tới tìm hắn nữa. Đi học cũng không rủ hắn cùng đi như mọi hôm, giờ ra chơi hắn đến lớp tìm cậu thì lúc nào cậu cũng biến đi đâu mất. Hai người ở đối diện nhà nhau, học cùng trường nhưng cứ như cách một phương trời.

Sau hai tuần lặn mất tăm, cuối cùng Kim Taehyung cũng tình cờ gặp được cậu ở cửa hàng tiện lợi, hắn định đi tới hỏi cậu rốt cuộc có chuyện gì. Nào ngờ vừa chạm mắt cậu đã hoảng sợ bỏ chạy, cứ như gặp ma.

Kim Taehyung thẫn thờ đứng đó nhìn cậu chạy đi mất.

Tại sao vừa thấy hắn là Park Jimin lại sống chết tránh né?

Cậu.

Ghét hắn rồi sao?

_

Kim Taehyung cất chiếc móc khóa hình mèo con vào hộp, xách cặp lên đi học.

Năm nay đã là năm cuối cùng Kim Taehyung học ở trường cấp ba, cũng tròn ba năm kể từ khi Park Jimin trốn tránh hắn.

Kim Taehyung đã suy nghĩ rất lâu, suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ thật kĩ cũng không nghĩ ra tại sao Park Jimin lại đột nhiên tỏ ra xa cách với hắn.

Sau đó, Kim Taehyung đơn giản là không nghĩ nữa. Chỉ có thể đưa ra kết luận là cậu đã ghét mình dù chẳng rõ lý do.

Nhưng Park Jimin đúng là hay thật, có thể trốn kĩ đến thế, Kim Taehyung có muốn nhìn trộm cũng không được. Hắn cứ ngỡ cách xa nhau mới không thể thấy nhau, nào ngờ chỉ cách mấy mét cũng có thể biệt tăm biệt tích.

Kim Taehyung bước vào lớp, vì đã học cùng nhau ba năm nên chẳng có gì mới lạ. Hắn như thường lệ ngồi vào chỗ của mình.

"Này." Jung Hoseok vừa thấy Kim Taehyung đến lớp đã chạy tới vỗ vai tám chuyện, "Nghe nói có học sinh mới đấy, tò mò không?"

"Không." Kim Taehyung lạnh nhạt đáp.

Jung Hoseok đã biết trước câu trả lời, Kim Taehyung lúc nào mà chẳng nhạt nhẽo như vậy. Thế nhưng điều đó cũng không làm nguội lạnh ý chí buôn dưa lê bán dưa chuột của anh.

Thật không may là Jung Hoseok chưa kịp nói thì chuông vào học đã vang lên.

"Cút về chỗ." Kim Taehyung đuổi Jung Hoseok khỏi bàn của mình.

Vì đêm qua thức khuya nên Kim Taehyung khá buồn ngủ, hắn định nằm xuống bàn chợp mắt một lúc, dù gì hôm nay đến trường cũng chỉ để sinh hoạt đầu năm.

Cùng lúc đó, ở cửa lớp xuất hiện một bóng người đứng thở hồng hộc vì chạy nhanh.

Ma xui quỷ khiến, Kim Taehyung lại liếc mắt về phía đó.

Park Jimin?

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn. Sau đó, Kim Taehyung chỉ biết ngơ ngác nhìn cậu.

Người mà đã ba năm Kim Taehyung không được nhìn thấy, đột nhiên lại xuất hiện trước mắt hắn. Đã rất lâu rồi Kim Taehyung mới rơi vào tình huống não bộ trì độn, không biết làm sao cho phải.

"Park Jimin, sao còn chưa vào lớp?" Giáo viên chủ nhiệm đã tới, thấy cậu còn đứng ngoài cửa lớp, hối thúc cậu vào.

Park Jimin đáp một tiếng, vội tìm chỗ ngồi.

Bỗng cậu hướng mắt về phía hắn. Tim Kim Taehyung đập thịch một tiếng, nghĩ có phải chỉ có chỗ kế bên hắn là còn trống không?

Park Jimin tiến về phía dãy bàn của Kim Taehyung.

Kim Taehyung có chút hồi hộp, nhìn cậu đến gần mình.

Nhưng Park Jimin cứ thế mà lướt qua Kim Taehyung, ngồi vào chiếc bàn ở dãy cuối đã bị bỏ trống từ rất lâu.

Trái tim Kim Taehyung chùng xuống, không nhịn được nhếch mép tự cười giễu. Thảm hại thật, còn chờ mong người ta sẽ nhìn về mình một chút, cái liếc mắt khi nãy có lẽ cũng chỉ là hắn tự ảo tưởng mà ra.

Giờ ra chơi, vì sân bóng còn đang sửa chữa gì đó nên đám con trai hầu hết đều ở trên lớp, kể cả Kim Taehyung.

Jung Hoseok rỗi hơi không có chuyện gì làm, xách đít đi làm quen với bạn học mới.

"Này, cậu...Park Jimin phải không?" Jung Hoseok cố nhớ lại tên cậu.

"Hả?" Park Jimin ngồi thẫn thờ, có vẻ như đang nhìn ai đó, nghe có người gọi mới hoàn hồn, "Có chuyện gì sao?"

Jung Hoseok nhìn theo tầm mắt của cậu, hình như cậu đang nhìn Kim Taehyung, miệng thì lại nhanh hơn não: "Cậu ngắm Taehyung à?"

Sau câu hỏi đó, một người thì bối rối, người được nhắc đến thì hơi liếc xuống bàn dưới.

"Cậu quen nó à?" Jung Hoseok lại hỏi thêm một câu.

Park Jimin mím môi, chần chừ một hồi lâu mới nhẹ giọng trả lời: "Không...không quen."

Giọng cậu khá nhỏ, nhưng lại đủ để Kim Taehyung nghe thấy.

Không quen.

Hai từ đó, như một nhát dao chậm rãi xuyên qua tim hắn.

Một người, cho dù có mùa đông lạnh giá hay mùa hạ nắng nóng đều nhất quyết rủ hắn cùng đi chơi. Một người, từng hằng ngày đều đứng trước cửa nhà nằng nặc đòi phải đi học chung với hắn. Một người từng nói thích hắn...

Bây giờ, lại có thể nói ra một câu không quen hắn.

Park Jimin, cậu cũng tàn nhẫn thật.

Kim Taehyung không tự chủ siết chặt cây bút chì trong tay, cố gắng để bản thân không thất thố.

Park Jimin, rốt cuộc là vì sao?

Vì sao lại đột nhiên trốn tránh tôi?

_______

ừ thì lý do mình để ở phần mô tả là cà phê sữa vì nó là ngọt pha đắng 👉 👈.

nhưng mn yên tâm đi vì mình làm gì biết viết ngược chứ =))) đã bảo đến với mình chỉ có đường thì chắc chắn có đường nhé hihi.

(mong bộ này sẽ có đáy)

|20032022|


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net