~43~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" đau. đau mà. đau"

" chỉ một chút thôi tý nữa sẽ không còn đau nữa."

" không được...hỏng mất.....nát mất..rút lui...a..."

Kim Tại hưởng nhận nhịn sự gào thét trong thân thể, cung đã lên dây thì không thể không bắn.

Chí Mẫn đau đớn vỗ vỗ hắn, nhưng cũng chẳng được bao lâu, không biết là do xuân dược hay được ăn ngon mà chưa đã thèm. Chí Mẫn thấy không đủ, bên trong thật ngứa, muốn hắn gãi gãi.

" ngứa sao??"

Chí Mẫn ủy khuất gật đầu.

Kim Tại Hưởng vừa nói vừa khẽ di chuyển phần thân dưới của mình. Chí Mẫn ưỡn người lên theo từng nhịp đong đưa phần thân dưới của hắn.


"ưm...sâu quá..không chịu được a... "

"Ưm ~ sâu quá ~ ngứa quá!"

Cái cảm giác tuyệt vời khó tả, khiến cho Chí Mẫn thỏa mãn mà rên rỉ thành tiếng. Cậu đưa tay lên ôm chặt lấy cơ thể cường tráng của nam nhân. Kim Tại Hưởng không kìm nổi nữa, hắn gia tăng động tác, đong đưa thân dưới của mình một cách mạnh mẽ hơn.

"To... to quá, không thể cho vào được đâu, sẽ...sẽ chết mất! aaaaa!" Kim Tại Hưởng đang di chuyển với tốc độ nhanh, đột nhiên chuyển hướng, hắn rút hết ra, rồi lại cắm lún cán vào, Chí Mẫn phải chịu sự kích thích kinh khủng, ưỡn người lên đón nhận, nước mắt ngắn dài chảy xuống giường, Kim Tại Hưởng tìm đến đôi môi đỏ hồng mà dày xéo, hai vò rượu vì vận động quá mạnh mà lăn từ trên giường xuống, vỡ choang.

Hương rượu ngất ngây, nồng nặc trong không khí, càng khiến cho hai người còn đang quần quật kia thêm đê mê, đắm chìm vào cuộc rong ruổi trên giường.

"Ưm ưm! Đau... sâu quá, sâu quá ~"

Đột nhiên, hắn nâng Chí Mẫn lên theo phương thẳng đứng, cả người cậu đều dựa vào côn thịt hắn mà chống đỡ, tư thế này khiến Chí Mẫn hét to chói tai. Côn thịt đâm thẳng vào điểm mẫn cảm, đánh cậu đến tan tác quân lính. Trên ngực bị cắn mút khiến đầu óc Chí Mẫn càng tê rần, bên dưới không ngừng ra vào, bên trên được cắn mút đến sảng, Chí Mẫn lên đỉnh lần nữa.

Thời gian dài như vậy mà Kim Tại Hưởng mới bắn một lần, trong khi Chí Mẫn không thể ra được nữa, cả người Chí Mẫn ghé trên giường thở dốc, đôi bồng đào của cậu lại được xoa nắn, Chí Mẫn rời mắt nhìn đại dương vật lại căng cứng.

Cậu có cảm giác, tất cả tình dục của Kim Tại Hưởng đều dồn hết vào đêm nay.

" Hưởng~, mau bắn....aaaa..chịu không nổi a......."

Đủ mọi tư thế, đêm đầu tiên, có thể nói là động phòng hoa chúc chấn động của Phác Chí Mẫn.


"ưm. ưm. ưm. ưm"

Cơn gió mùa thu len lỏi qua cửa sổ he hé, căn phòng tràn ngập mùi vị hoan ái. Lúc này cũng đã gần sáng, Chí Mân bị hành đến bất tỉnh, Kim Tại Hưởng mới ngừng lại, kéo cậu vào trong lòng, rút cũng không rút ra, cứ vậy mà ôm cậu ngủ.

Nghe nói Đế vương thức khuya dậy sớm, chăm chỉ lên triều đột nhiên bệnh, nghỉ chính sự một hôm.

*

Sau đêm đó, Kim Tại Hưởng không xuất hiện ở cũng Hoàng hậu nữa.

Phác Chí Mẫn đỡ eo ngồi dậy, đêm đó quá kịch liệt mà sức khỏe cậu hẵng còn yếu nên, haha.

Chí Mẫn cười tự giễu, không cần cậu mở miệng, ngay hôm kịch liệt ấy, Thạch Nô cũng tự mình chịu phạt, quỳ ở gốc cây hoa đào mấy hôm liền đến ngất đi. Chí Mẫn sai người mời thái y cho gã, sau đó chuyện này chấm dứt tại đây.

Tuy nhiên, thói quen ăn dược thiện của Chí Mẫn cũng hình thành, mỗi ngày, dược thiện của cậu đều được thái y và Hoàng đế kiểm duyệt mới được thực hiện. Thậm chí lượng đồ ăn vặt của cậu cũng được khoán triệt, Chí Mẫn thở dài, bảo bảo sắp một tuổi rồi, suốt ngày cứ "ê ê" "a a" kể chuyện rồi đòi tập đi loạn xạ cả lên, Chí Mẫn không theo nổi nó nữa, đành vứt cho đám cung nữ, ma ma quản, cậu từ xa quan sát.

Ngày thứ tám sau đêm ấy, Kim Tại Hưởng lại quay lại nếp sống cũ, sáng rời đi, tối lại về cung Hoàng hậu nhưng lần này có chút khác biệt, hai người không còn ngủ riêng nữa mà thậm chí mỗi đêm còn ôm nhau ngủ.

Không ôm không ngủ được, mà ôm rồi thì có người nóng máy, nhịn đến tê liệt luôn.

Chí Mẫn cũng không để tâm, làm cũng làm rồi, một chút đậu hủ này, cứ để hắn ăn đi.

Cứ thế trôi qua một tháng, thời gian này Chí Mẫn rất bận rộn, chuẩn bị lễ thôi nôi cho bảo bảo, suốt ngày quấn lấy Kim Tại hưởng hỏi ý kiến, bởi cậu mắc chứng phân vân rất nặng, không thể tự mình trong thời gian ngắn chọn lựa được một món đồ.

Lần nào Kim Tại Hưởng cũng kiên nhẫn cùng cậu chọn lựa, còn nói rõ vì sao chọn nó để cậu có thể an tâm sử dụng.

Tiệc thôi nôi, theo ý Chí Mẫn chỉ cần tổ chức nội bộ, nhưng Kim Tại Hưởng lắc đầu " bảo bảo là cháu của ngươi, cũng là cháu của ta, tương tự như Thế Kiệt vậy. Bảo bảo nuôi dưới gối ngươi thì chính là con trai chúng ta, có lý nào Hoàng tử thôi nôi, dân chúng không được ăn một miếng bánh"

" còn con thì sao??" Kim Thế Kiệt đã cao lên không ít, sau tiệc thôi nôi không lâu cũng đến sinh thần chín tuổi của nó.

" con cũng vậy" Kim Tại Hưởng cười, xoa xoa đầu nó " con cũng là con trai của ta và Mẫn thúc thúc, đã là Hoàng tử thì cũng phải có chút thông minh, chi bằng bây giờ, con tính toán sẽ sinh thần chín tuổi của mình, tổ chức thế nào đi"

Kim Thế Kiệt cười rạng rỡ, gật đầu cái rụp " được ạ"

Lễ thôi nôi của Phác Minh hoàng tử, Hoàng đế đại xá thiên hạ, tổ chức đêm hội ở các cửa ô Long quốc, để dân chúng chung vui với Hoàng tử.

Quan viên địa thần được nghỉ ngơi một ngày, giờ Thân tham gia cung yến chúc mừng với hoàng thất.

Hoàng tử Phác Minh được thả xuống đất, bên cạnh là một đống đồ được bày ra trước mặt bé.

Hoàng tử cười khanh khách hết cầm cái này lại cầm cái kia, cái gì cũng muốn mà tay bé thì nhỏ, không ôm được hết, thấy bé định gào miệng khóc, Chí Mẫn đi được vài bước về phía bé thì bé đã nhanh chân bò đến chân một cậu bé, túm lấy y phục cậu kia đứng lên, vì chưa vững mà lại ngã ngồi xuống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net