~61~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy vị trưởng lão mới vò đầu vần tóc tìm cách đẩy hai người này về với nhau, phần này không thể thiếu sự giúp sức của lão Dương ở nơi xa xôi và An Nhân gần ngay trước mắt.

Thành công cáo thành.

Có điều,

Chiều muộn ngày thứ sáu, năm vị trưởng lão đứng trong vườn đào, trước cửa viện của giáo chủ.

Không một động tĩnh gì cả.

Năm vị nhìn nhau, thế này là sao nhỉ???

Không có tiếng khiến người ta đỏ mặt, cũng chẳng phải tiếng binh khí va chạm nhau, mà sáu ngày rồi, gần một tuần trăng, không thấy giáo chủ xuất hiện, tên nhóc Kim Hanh cũng không thấy rời đi.

Năm vị trưởng lão không hiểu lắm.

Chuyện này, đến giờ là kết thúc hay chưa???

***

Phác Mân hơi mở mắt, cả người rã rời, hắn với tay muốn nhét một viên Tích Cốc đan vào miệng mà người yếu xì, không lấy nổi bèn hạ tay xuống cánh tay rắn chắn đang vòng quanh eo hắn, nhéo một cái, chắc chắn là không đau rồi. Nhưng mà có Tích Cốc đan vào miệng là tốt rồi.

Phác Mân lại mệt mỏi nhắm mắt.

Cả đời ăn chay niệm Phật, được một lần ăn mặn là ăn đến bội thực, làm đến điên luôn, liền tù tì năm ngày giời, không kịch liệt thì nhẹ nhàng, chưa bao giờ thấy y rút ra khỏi người hắn, còn giờ là làm mạnh quá, thúc sâu đến nỗi kết ấn luôn, không rút ra nổi.

Đêm hôm qua hắn đau đến ngất đi, chiều nay mở mắt đã thấy mình thành đạo lữ với người ta.

Ôi, cái số hắn, Phác Mân nhắm tịt mắt, nhai viên Tích Cốc như nhai đầu Kim Hanh.

" cẩn thận nghẹn" giọng nói quan tâm từ đằng sau vang đến, hơi thở như có như không lướt qua vành tai, tay y còn vuốt ngực cho hắn, mặt Phác Mân bỗng chốc đỏ bừng.

Khốn nạn thật. Đợi hắn khỏe lại, sẽ đè ngược lại y, cho y nếm mùi.

Còn mấy cái lão già kia, ra ngoài xử hết một lượt.

" đừng tức giận"

Mẹ nó " ngươi bị tính kế thảm thế mà còn ở đấy mà khuyên khuyên" Phác Mân tức điên, quay đầu một cái làm động đến dưới thân, bỗng chốc vài tiếng rên rỉ, thở dốc vang lên.

Đợi bình tĩnh hơn một chút, hắn lại oán hận " cái thứ này bao giờ mới kết xong chứ??"

" ta không biết" mặc kệ Phác Mân tức giận đến mức nào, Kim Hanh vẫn khá thoải mái " ta cảm thấy, bị tính kế như vậy, cũng không tệ lắm" bàn tay hắn lại bắt đầu không an phận vuốt ve eo của hắn.

Vì quá trình kết ấn, lại còn làm việc liên tục với hiệu suất cao, Kim Hanh chỉ sờ chút thôi đã bùng lên ngọn lửa giữ hai người.

Chưa nói được mấy câu, hai đôi môi đã quấn lấy nhau triền miên, tiếp tục ra tăng tính thân mật giữa đạo lữ với nhau.

*

Phác Mân ngồi dựa trên tháp quý phi, mặt mày hằm hằm, cực kỳ hận đời, vốn dĩ hắn biết tỏng mấy người này có trá, cũng biết tỏng mất trò mèo trong sương phòng hôm đấy.

Tửu lâu sang trọng gì chứ, mấy người này đã dàn trận tung hỏa mù hết rồi, căn phòng đấy là phòng hắn chứ ai!!!!

Mấy lão cáo già.

Còn thêm cả lão già họ Dương ham vui kia nữa, eo ôi tức chết hắn.

Mấy nay còn thêm tên kia cứ lài nhà lải nhải chịu trách nhiệm với hắn.

Tâm trạng của Phác Mân cực kỳ cực kỳ cực kỳ tệ.

ĐM, đứa nào không vừa ý ông, ông thiến chết cha mày.

Vốn tưởng mình là gà, hóa ra lại là thóc. Phác Mân trước nay luôn hếch mặt lên trời, làm sao mà chịu được bàn thua ê hề này.

Đáng tiếc mấy lão cáo già kia ngửi được mùi nguy hiểm đã xách cổ cả giáo phái lên tránh nạn chỗ lão Dương, một người để hắn trút giận cũng không để lại.

Không đúng, có người để hắn trút giận.

Phác Mân liếc mắt về phía người đang luyện kiếm trong sân, ánh nắng bên ngoài cũng chẳng chói sáng bằng y, ánh kiếm lay động hắt lên mặt y, chuôi kiếm bằng ngọc lắc lư trước mặt hắn, đó là một nửa miếng ngọc bội hắn đã mua trước kia " ta là hoa đào, của ngươi là trăng khuyết, chỉ có ghép hình hoa đào của ta vào thì trăng khuyết mới có thể thành trăng tròn". Phác Mân ném miếng ngọc bội hoa đào trong tay, người này, hắn không giận nổi.

" nghĩ gì vậy??" đang vần vò miếng ngọc bội thì Kim Hanh đã luyện kiếm xong, y thả kiếm bên cạnh hắn rồi với tay lấy bình trà cứ thế tu từng ngụm lớn.

Phác Mân nhìn yết hầu y lên xuống, đột nhiên nghĩ một chuyện " tại sao lại muốn kết đạo lữ với ta" hắn nhìn y với y dò xét, liệu có phải " chỉ vì chịu trách nhiệm thôi sao??"

Kim Hanh thả bình trà trong xuống, chiếc áo lót vì y luyện tập nhiều mà xộc xệch, lộ ra một bên ngực với hình ấn hoa đào nhàn nhạt, Phác Mân lại rời mắt xuống cổ tay y, nếu dùng tu vi mở nhãn lực sẽ thấy giữa cổ tay hắn và Kim Hanh có một sợ dây đỏ kết nối như sợi dây tơ hồng.

Đó là biểu hiện của ấn đạo lữ, kiếp này không thể xóa đi được, trừ khi cả hai cùng chết đi.

Kim Hanh không trả lời, chỉ hôn má hắn một cái rồi đithay quần áo, có lẽ chính Kim Hanh cũng không biết tại sao lại muốn kết ấn đạolữ.

Việc làm tình quá nhiều đến kiệt sức chỉ là cái cớ, nếu muốn thì việc dừng kết ấn ngay khi thấy biểu hiện là không khó với càn quân, nhưng y đã mặc, cứ để cái ấn hình thành và đóng dấu lên hai người.

Phác Mân thở dài, đặt tay lên ngực trái, nơi cũng có mộtcái hình hoa đào xoa xoa, thôi vậy, đến đâu thì đến, hết kiếp này đi, coi như trả lại tình cảm này cho Kim Tại Hưởng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC