Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin đem ánh mắt nghi ngờ ghim chặt lên con người trước mặt. Vẻ khinh khỉnh như sắp gây ra chuyện kinh thiên động địa của Min Yoongi khiến cậu thấy rất bất an. Đúng là sau khi phải trải qua vài trận khủng bố tinh thần của Min Yoongi thì thật khó để chấp nhận lòng tốt đột xuất này.

"Nhìn cái gì... Còn không phải hả?"

Yoongi dí tay ấn lên chóp mũi Jimin một cái, trong lòng tự nhủ sau này sẽ vô cùng vất vả!

" Ơ này... Đi đâu? "

Yoongi dương dương tự đắc, mãi cho tới khi quay ra mới phát hiện bóng dáng của người kia đang mất dạng sau cánh cửa phòng lớn. Chẳng mấy vui vẻ đuổi theo, Yoongi âm thầm suy nghĩ...đã giúp người ta thì phải giúp cho trót mới được!

"Đi về chứ ở đây làm gì! "

Jimin chán nản nhìn Yoongi, được ở gần Taehyung là một cơ hội rất tốt nhưng cậu lý nào lại phải dùng cách này, cậu thông suốt nên suy cho cùng chuyện này cũng không được hay lắm.

" Mày không muốn ở bên cạnh Taehyung à? "

Cậu đương nhiên muốn, nhưng chút lý trí còn lại không cho phép cậu làm điều đó. Thật khó xử, cậu càng không thể tìm cho mình một lý do để thoái thác hay cự tuyệt yêu cầu vô cùng hấp dẫn của Yoongi.

"Còn đồ đạc"

Jimin cụt ngủn trả lời... Đúng thế, còn căn nhà và cả số đồ đạc rách nát của cậu, tuy từ lâu đã muốn rời khỏi nơi tan hoang đó nhưng cậu cũng không thể một mạch đem chúng khuân tới ngôi biệt thự xa hoa này.

" Cái đấy không cần suy nghĩ, cứ ở lại đây...mọi đồ dùng tao sẽ mua mới cho mày"

Yoongi tự hào trả lời, cậu không sợ cùng Jimin tốn kém, cái phong cách ăn mặc quá mức tùy tiện của người kia cũng tới lúc dẹp đi rồi.

"Như thế sao được "

Jimin ngại dính dáng kinh tế, có thể Yoongi không bao giờ để ý nhưng cậu từ trước tới nay lại rất để ý chuyện này.

"Không nói nữa, cứ quyết định vậy đi"

Yoongi bỏ qua phân vân của Jimin mà một mực quyết định. Kéo cậu tới cuối dãy hành lang xa hoa tầng hai, nơi này là nơi mà cậu từ lâu đã mơ ước, Jimin vừa đi vừa bị vẻ lộng lẫy mê hoặc...hay là...

cứ ở đây đi!

.
.
.

" Mày về thật à? "

Jimin nhìn Yoongi xỏ giày thể thao mà trong lòng thấy bất an, cảm giác tựa như cô dâu mới phải tiễn bố mẹ đẻ ra về, mắt nhỏ ươn ướt thật muốn khóc.

"Ai nha... Sao lại thế này! Chăm sóc cho Yeontan, tranh thủ cơ hội gần gũi Taehyung, mà này... Cứ coi như có chỗ trọ miễn phí đi, chỗ trọ cũ chẳng phải chỉ cần một cú điện thoại là xong hả? Nói bọn họ thỉnh thoảng để ý nhà giúp mày là được rồi! "

"Không phải chuyện đó! "

"Thế là chuyện gì? "

" Sợ..."

Jimin nhỏ giọng đáp lại.
Nói không sợ chính là nói dối, đặt trong tình cảnh phải ở một nơi có bầu khí áp bức như vậy, cậu trong lòng đột nhiên thấy căng thẳng.

"Trên đời mà cũng có thứ làm Park Jimin sợ hãi hả? Mày có vuốt cơ mà!!"

"Động vật! Mày mới có vuốt"

"Được rồi tao là động vật. Nhớ chú ý một chút nhất định sẽ ổn, đi trước đây, bai bai"

Jimin chưa kịp trả lời, Yoongi liền mất dạng sau cánh cửa, cậu không hiểu mình đang rơi vào tình huống gì, cậu nhận lời là sẽ ở đây sao?

Nhưng trong lòng cũng rất muốn ở lại cơ mà!

Yoongi đứng bên ngoài cánh cổng lớn tựa tường thành cao ngạo, hít một hơi thật sâu liền cúi đầu nhận lỗi..

"Park Jimin! Sau này hãy tính tất cả với Jung Hoseok... Chuyện này thật sự không phải lỗi của tao"

--------------------------------------------------

"Tan Tan! "

"Mau lại đây! "

Con chó đáng yêu từ trong ổ chăn cao cấp chạy ra quấn lấy chân cậu, xem ra cùng nhóc con này hòa hợp cũng không khó, biểu hiện tốt chắc hẳn là cũng có điểm thích cậu.

"Từ ngày mai tao ở đây... Mày phải ngoan ngoãn cùng tao có biết chưa!  Sau này... Sau này... tao nhất định sẽ có thưởng! "

Yeontan gừ gừ hai tiếng lùi lại, cục bông màu nâu ngấu nghiến một bên gấu quần của Jimin. Vật nhỏ này  không biết rốt cuộc đang hướng cậu phản bác hay đồng ý.

" Yên nào! "

Jimin bắt Yeontan ngồi ngay ngắn trên giường lớn, cậu trưng ra bộ dạng nghiêm túc lại có chút trì độn, trên miệng bắt đầu lầm bầm.

" Mày phải giúp tao chứ! Cùng là anh em không lẽ lại nhẫn tâm đối xử tệ bạc với nhau"

"Ashiii~ đang nghiêm túc mà lại đi làm cái gì đó? "

Yeontan quẫy đuôi chạy đi, kiêu căng bỏ lại Jimin một đống ngồi trên giường.

'nghĩ gì! papa Taehyung nói rồi!!! không có lấy vợ đâuu!!!'

--------------------

"Cậu Park,đồ ăn tối đã chuẩn bị xong, mời cậu xuống dùng bữa! "

"Dạ? "

Jimin không ngờ đứng trước mặt mình lại là một vị quản gia mang nhiều uy lực như vậy. Thân phận và cách hành xử của ông  khiến Jimin kiêng dè, cậu thật không dám nghĩ một người như ông lại đang kính cẩn trước mặt mình.

"Min thiếu đã cẩn thận sắp xếp, nhắc nhở tôi chiếu cố cậu Park"

"Vâng... "

Jimin ậm ừ nhớ ra Min Yoongi, cũng tốt, có một chỗ đặc biệt sang trọng để ở, đồ ăn cao cấp phục vụ theo bữa tới tận nơi, bất kể khi nào cũng có cơ hội tiếp xúc gần gũi với nam thần. Tóm lại cũng không tồi!

"Cậu Park cứ tiếp tục dùng căn phòng này, vì chăm sóc Yeontan nên như vậy sẽ thuận lợi, cậu có thấy bất tiện hay không? "

"Không...không ạ...không bất tiện gì đâu "

Thời điểm này còn có thể nói bất tiện ấy hả? Làm "bảo mẫu" cho chó của Taehyung sao ngay từ đầu không xếp luôn vào bất tiện cho xong.

"Vậy tôi đi trước, đồ đạc của cậu sẽ sớm được chuyển vào, chuyện này cứ giao cho tôi! "

"Cháu cảm ơn"

-----------------------

Bữa tối trôi qua với đủ loại mĩ vị, bất quá cả bàn ăn rộng lớn lại chỉ có mình cậu, ăn thật ngon nhưng cậu là bị cảm giác cô đơn làm cho mất hứng phân nửa.

Hơn mười một rưỡi, Jimin mơ màng ôm cục bông nhỏ kia nằm trên giường lớn. Cái cảm giác dễ chịu mà suốt bao nhiêu năm qua cậu chưa từng một lần được thử qua. Đột nhiên thấy tủi thân, sống mũi theo đó cay cay.

"Ai nhaaa~ sau này mày nhất định phải chiếu cố tao biết chưa!"

Yeontan gừ gừ lại rúc vào lồng ngực của ai kia tiếp tục ngủ một giấc. Con chó nhỏ này xem ra rất thông minh.

"Yeontan"

Giọng nói trầm ấm vang lên, từ ngoài cửa, Taehyung không bận tâm tới người bên trong mà một  mạch bước vào.

Hết Chương 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net