2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin, Jimin

Cuối cùng tôi đã có một cái tên rồi

Không phải chuột cống, không phải bé con

Tôi, là Jimin

...

Jimin cuốn tấm thảm vào, xếp gọn một góc. Cậu đỡ đứa bé bên dưới tấm thảm dậy, người nó lạnh băng, run rẩy. Cậu đưa viên thuốc cho nó, chia phần nước của mình, nhét nó uống

Cửa mở tung ra, tiếng quát tháo vang lên ầm ầm

"Con nợ, mày đang ở đâu? Mày đang làm cái trò gì thế?"

Jimin luống cuống đánh rơi chai nước xuống dưới đất. Cậu cố dùng phần áo dưới lau đi lau lại, tới mức nó ướt sũng cả ra, nước lênh láng chảy

"Mày nhớ là không tự bán được mày đi, thì này vẫn còn nợ tao từng ấy, còn tính thêm cả lãi. Mày nghe cho rõ, tao đếch thừa gạo để nuôi không mày đâu. Cút đi làm việc"

Jimin cúi gằm mặt xuống, chạy ra ngoài. Nhưng chúng nào tha cho cậu, đạp xuống như thể một bao cát trút giận. Vết giày chà lên màu áo nâu rõ rệt bẩn thỉu và xấu xí, chồng lên nhau

"Cười lên, cười lên"

Jimin nhếch môi cười, ánh mắt ngước nhìn lạnh lẽo như phủ một tầng băng trắng

Gã đi đầu trợn mắt lên, ngồi xuống và túm lấy tóc Jimin, giật mạnh

"Mày lườm tao? Có giỏi thì trợn to mắt lên? Mày nhớ lấy này là con nợ, không phải ngồi lên đầu tao mà dùng ánh mắt ấy"

"Cười lên"

Jimin bật cười, mắt nheo lại. Cậu thở hắt ra, gạt tay của gã ta ra một cách nhẹ nhàng

"Sao vậy chứ? Cháu chỉ nhầm lẫn một chút thôi mà, còn tưởng là chó dại từ đâu chạy đến, thật đáng sợ"

Âm thanh chát chúa vang lên, nghe rõ mồn một. Gã ta thẳng tay tát thẳng vào má trái Jimin, rồi hừ một tiếng. Má cậu đỏ ửng lên, từ khoé miệng còn chảy một dòng máu nóng

"Đau không?"

Gã ta nhíu mày, hỏi với giọng lo lắng. Rồi bất chợt ấn mạnh vào vết rách ở khoé miệng khiến nó càng rách toạc ra, Jimin thét lên đau đớn

"Đã có ai bảo mày, rằng mày thét lên nghe rất tuyệt chưa?"

"Rồi, thằng chó mày nói như thế đấy"

Jimin hét lên, rồi nhảy lên ấn đầu gã ta xuống. Nhưng cậu đã quên rằng những tên đằng sau vẫn còn đứng nguyên đấy, chúng lao đến và giằng Jimin ra khỏi gã đi đầu, ném mạnh cậu vào tường

Gã đi đầu đứng ngay dậy, đấm một phát thẳng bụng Jimin

Cậu ộc ra đống máu đỏ lòm, ngay cả hét cũng không hét nổi

"Dừng lại"

Jimin ngước nhìn về phía tiếng nói, rồi nhếch môi cười khinh khi thấy tên cầm đầu của lũ người này đang đi tới. Ông ta chính là người đã đem cậu tới đây, ông ta mới chính là người tàn nhẫn nhất

"Mời ngài"

Ông ta gập người, nhường đường cho một người đi tới. Jimin chắc chắn là một vị khách mới lại đến, quay ngoắt đầu đi

"Bẩn thỉu như vậy, lôi nó xuống"

Ông ta quát lên, gã đi đầu ban nãy răm rắp nghe theo, cùng với những tên còn lại lôi Jimin ra phía sau

Chúng vứt cậu trên đống gạch vụn, phủi tay

"May cho mày"

Gã cầm đầu đá vào bụng Jimin vài phát nữa, rồi mới cun cút chạy ra đằng trước nhà, chắc hẳn còn để nịnh bợ gì đấy

Jimin nằm thở hổn hển, ánh mắt có phần lờ đờ nhìn lên trời cao. Bầu trời mùa thu vời vợi, xanh ngắt. Cậu thở hắt ra, chống người dậy

"Bầu trời thật đẹp, mẹ có nhìn thấy không?"

"Chắc hẳn là có, vì mẹ đang ở trên đấy mà"

...

"Jimin"

Một đưa trẻ tiến lại gần, đỡ Jimin dậy, lau đi vết máu cho cậu. Nó cởi tạm áo ngoài cậu ra, nhíu mày nhìn những vết bầm tím trên người, môi mím chặt lại

"Mansuk"

Jimin bật cười, thốt ra cái tên một cách nhẹ nhàng. Phải, Mansuk chính là đứa bé đã từng cầm đầu lũ trẻ con chửi cậu là chuột cống. Nhưng giờ đây, nó là đứa duy nhất cậu quen

"Jimin, mày trốn ra với tao"

"Nhưng những đứa trẻ kia..."

Jimin cảm nhận được vị tanh nơi cuống họng, chắc hẳn nó vẫn rớm máu

"Ngay cả thân mình mày còn không lo được, mày muốn lo cho ai nữa?"

"..."

Jimin loạng choạng đứng dậy, cậu bỏ lại Mansuk ở phía sau, trở về phòng của mình

Nắng ngoài kia tắt dần, trời chuyển tối đen như mực

Jimin không ngủ được, quay bên này rồi trở bên kia. Cậu bật dậy, mò mẫm ra phía ngoài sân

Lũ trẻ ngủ im thít, say sưa

Mansuk đang ngồi ngoài thềm, tựa đầu vào cột nhà

"Mansuk"

Jimin gọi khẽ, rồi dẫm chân trần trên nền gạch mát lạnh. Mansuk giật mình quay đầu, rồi cười lên

"Đi thôi"

"Mày phải hứa, Mansuk"

"Hứa cái gì cơ?"

"Nếu ta thoát được ra ngoài, phải báo công an"

"... được thôi"

Mansuk ậm ờ, nhưng Jimin nào có để ý lắm đến. Trong lòng cậu đang rộ lên niềm vui sướng khi sắp cứu thoát được lũ trẻ, và hơn cả là bản thân mình

Jimin nắm chặt lấy tay Mansuk, kéo chạy ra sân sau

Chúng leo lên hàng rào sắt, chạy qua. Jimin nhẩm giờ trong đầu, đoán chừng sắp tới giờ lũ đi canh thức dậy, chân chạy càng nhanh

"Mansuk, chạy mau lên, còn khoảng chừng hai phút nữa"

Thế nhưng mà chân chúng làm sao so được với ô tô của những gã kia?

Rất nhanh, chỉ độ khoảng năm phút sau, hai đứa trẻ đã nghe thấy tiếng xe rầm rầm phía sau, ánh sáng đèn quét qua nơi chúng chạy

"Bọn nó bên kia"

"Mansuk, trốn vào kia"

Hang động nhỏ tí, chỉ đủ chỗ trốn cho một người, nếu thêm một người nữa, chắc chắn sẽ bị phát hiện

"Mansuk, mày vào trước đi"

"Mày đi trốn chỗ khác đi"

"Hả? Tại sao"

Jimin nhíu mày, cảm thấy không ổn

"Mày không thấy à? Chỉ đủ cho một mình tao, mày mà vào đây sẽ bị phát hiện, cả hai đứa sẽ chết"

"Nhưng xung quanh..."

"Thì mày chạy đi, Jimin, nếu tao thoát được, tao sẽ báo cho công an, tới cứu mày"

"Nhưng mà..."

Tao cũng làm được điều đấy mà? Tại sao không phải là tao?

Ánh mắt Jimin hiện lên vẻ khó hiểu, nhưng cậu vẫn quay đầu đi, chạy thật nhanh

Không, Mansuk nói đúng, nó hơn cậu một tuổi, nó có thể làm nhiều thứ hơn cậu

Ánh sáng từ đèn xe rọi qua phía bên này, chiếu lên gương mặt thảng thốt của Jimin

Tóm gọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bts #vmin