Những đóa hoa hồng 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều hoàng hôn dần buông xuống, nơi ngôi trường mẫu giáo đầy ồn ào và náo nhiệt giờ đây đã trở nên im ắng. Trên băng ghế lớn dưới gốc cây cổ thụ có một cậu bé đang ngồi chờ, cậu dường như không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, mắt chỉ đăm đăm nhìn xuống dưới chân mình.

- Tiểu Kiệt à!

Nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình, cậu bé liền ngẩng đầu lên nhìn về phía cổng.

- Là hai chú cảnh sát, hai chú làm gì ở đây vậy?

Gia Kiệt ngạc nhiên nhìn Chí Mẫn và Tại Hưởng đang đứng trước mặt mình hỏi.

- Bọn chú đến đây là để tìm cháu a!

Chí Mẫn nhìn cậu bé mỉm cười nói.

- Tìm cháu!?

Tại Hưởng ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cậu bé dịu dàng lên tiếng.

- Tiểu Kiệt à, đợt trước đến nhà cháu có bảo là cháu ghét cô Tần vì cô ấy đã hại chết mẹ và cha cháu. Về cha cháu thì bọn chú có thể hiểu nhưng về phần mẹ cháu thì...

Cậu bé nghe xong im lặng một hồi sau đó liền lục trong balo ra, đưa cho anh một chiếc chìa khóa.

.....

Hiện tại, tại đồn cảnh sát Thượng Hải, La Tử Điệp đã được mời về để tiến hành lấy lời khai.

- Cô La, sau những chứng cứ mà chúng tôi tìm được vào đêm vụ án xảy ra, Tần Lộ Lộ không có mặt tại hiện trường và cũng không phải là hung thủ đã ra tay sát hại Nhậm Gia Luân. Hung thủ thật sự đã ra tay sát hại anh ta không ai khác chính là cô.

Mân Thạc ngồi đối diện với La Tử Điệp, kế bên cạnh là Gia Nhĩ nhìn cô ta nói.

- Bằng chứng đâu mà anh lại khẳng định tôi chính là hung thủ?

Cô ta bắt chéo chân, mặt tràn đầy tự tin nhìn Mân Thạc hỏi.

- Bằng chứng!? Chẳng phải là thứ cô vẫn luôn mang theo bên mình sao? Cây trâm cài tóc hình bươm bướm mà cô đang cài trên đầu đấy. Tôi khẳng định, đấy chính là hung khí mà cô dùng để sát hại nạn nhân.

Cô ta nghe xong, thần sắc liền tái đi vài phần.

- Theo như chúng tôi điều tra được thì có vẻ như, nạn nhân Nhậm Gia Luân và Tần Lộ Lộ trước đây có mối quan hệ bất chính. Thời gian mà mối quan hệ này kéo dài là tầm một tháng trước khi mẹ của Nhậm Gia Kiệt mắc bệnh nan y và qua đời. Có lẽ là vì biết được sự thật người bạn mình đã bị chồng cô ấy phản bội cô đã rất tức giận và ra tay sát hại nạn nhân. Vì cách trang điểm cũng như là cách ăn mặc giữa cô và Tần Lộ Lộ khá là giống nhau nên có thể là tối hôm đó, Gia Kiệt đã lầm tưởng cô chính là cô ta.

Không còn đường nào để mà chối cãi, cô ta đành khai hết tất cả cho phía cảnh sát.

- Anh nói đúng, chính tôi là người đã giết anh ta. Nguyên nhân thì cũng giống như anh nói, trong một lần tình cờ tôi đã bắt gặp anh ta cùng Tần Lộ Lộ tay trong tay thân mật với nhau. Tối hôm đó tôi đã đến tìm anh ta và hỏi cho ra lẽ chuyện giữa anh ta và Tần Lộ Lộ. Chính miệng anh ta đã thừa nhận là mình đã quan hệ ngoài luồng với cô ta. Quá tức giận, tôi đã rút cây trâm ra đâm vào cổ anh ta liên tiếp khiến anh ta tử vong tại chỗ. Tôi sau đó đã lôi xác anh ta vào phòng tắm, dùng thuốc tẩy xoá sạch mọi dấu vết. Nhưng thật không may là Tiểu Kiệt đã chứng kiến tất cả. Vì khi đó là ban đêm cộng thêm điều kiện thiếu sáng nên thằng bé đã nhìn nhầm tôi với Tần Lộ Lộ. Tôi đã lợi dụng điều này để đổ tội cho Tần Lộ Lộ hòng đẩy cô ta vào tù, trả thù cho Tiểu Điệp.

- Cô thật sự nghĩ rằng cô ấy sẽ hạnh phúc khi cô làm như vậy sao?

Trước câu hỏi của Mân Thạc cô ta lắc lắc đầu rồi cười buồn trả lời.

- Chắc chắn là sẽ không rồi nhưng một phần lý do tôi muốn để Tần Lộ Lộ thế tội chính là vì Tiểu Kiệt. Tôi không muốn nhìn thấy thằng bé phải sống cô độc một mình trong trại trẻ mồ côi.

- Cho dù có biện minh thế nào thì cô vẫn là kẻ có tội, cô phải chịu trách nhiệm cho việc mình đã làm.

Nói rồi Mân Thạc bỏ đi để lại La Tử Điệp và Gia Nhĩ vẫn còn đang ở trong phòng.

- Tại Hưởng à anh đang suy nghĩ gì vậy?

Chí Mẫn nhìn sang Tại Hưởng nãy giờ đang đứng ở phòng kế bên quan sát những gì vừa xảy ra trong phòng thẩm tra thắc mắc hỏi.

- Không có gì... chỉ là tôi đang suy nghĩ tình cảm mà La Tử Điệp dành cho Ngụy Tiểu Điệp có đơn thuần chỉ là tình cảm bạn bè đơn thuần không hay nó còn hơn thế nữa.

Chí Mẫn nghe xong quay đầu nhìn La Tử Điệp đang ngồi bên trong.

- Có đơn thuần là như thế hay không thì có lẽ chỉ cô ấy mới hiểu được.

.....

- Cuối cùng mọi việc cũng kết thúc rồi.

Chính Quốc vươn vai phấn khởi nói.

- Mà tôi vẫn thắc mắc, làm sao mà Tiểu Kiệt biết được chuyện cha mình và cô giáo ngoại tình chứ?

Nam Tuấn thắc mắc hỏi.

- Chính là nhờ vào những đóa hoa hồng được trưng trong phòng khách.

Chí Mẫn nhìn Nam Tuấn giải thích.

- Hoa hồng!?

- Hoa hồng vàng chính là tượng trưng cho sự phản bội. Cậu bé nói là khoảng một tháng trước lúc lâm bệnh, mẹ cậu bé mỗi một ngày đều cắm một đóa hồng vàng vào lọ. Bông này héo liền thay bông khác vô thế chỗ. Tổng số lượng bông hoa được trưng trong lọ là tượng trưng cho tổng số lần cha của cậu bé ngoại tình. Còn vì sao cậu bé biết Tần Lộ Lộ chính là nhân tình của cha đều là nhờ chiếc chìa khoá mẹ cậu bé trao lại trước khi mất. Bên trong chiếc tủ dùng chìa khoá để mở ra chính là ảnh chụp cùng bằng chứng cho thấy mối quan hệ vụng trộm giữa Nhậm Gia Luân và Tần Lộ Lộ.

- Ra là vậy!

Nam Tuấn gật gù như đã hiểu ra được mọi chuyện.

- Được rồi đừng nói nhảm nữa, chúng ta mau về nhà thôi.

Doãn Kỳ nói sau đó toang đi xuống chỗ bãi đổ xe.

- Khoan đã sếp Mẫn, anh trai sếp đâu rồi?

Hạo Thạc nãy giờ không thấy Mân Thạc đâu liền lên tiếng thắc mắc hỏi.

- Anh ấy đi giải quyết một số chuyện lặt vặt rồi.

.......

'Kính kong'

Sau khi nghe thấy tiếng chuông, chủ nhân của căn hộ liền chạy ra mở cửa.

- Các anh làm gì ở đây?

Tần Lộ Lộ khó hiểu, nhìn Mân Thạc và Sa Hạ đang đứng trước nhà mình thắc mắc hỏi.

- Cô Tần, chúng tôi đã thu thập được nhiều bằng chứng khác nhau cho thấy cô đã qua lại với rất nhiều người đàn ông đã có gia đình. Cô bị can tội phá hoại hôn nhân gia đình người khác, mời cô theo chúng tôi về sở để tiến hành điều tra.

Tần Lộ Lộ sau đó đã bị Sa Hạ và Mân Thạc đứa về đồn cảnh sát lấy lời khai.

.....

- Alo... mọi chuyện giải quyết xong rồi, chắc là tầm ngày mai bọn tôi sẽ bắt chuyến bay về lại Bắc Kinh.

Simon đứng tựa lưng trước cửa phòng, trên tay cầm điện thoại nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.

"Doãn Kỳ có bị làm sao không?"

- Yên tâm đi! Cậu Mẫn của cậu còn khỏe chán, không có bị xay xước miếng nào đâu.

Đang nói thì tiếng bước chân vang lên làm gián đoạn, ông Kim ba của Doãn Kỳ từ đâu xuất hiện ra hiệu cho Simon im lặng, giật lấy chiếc điện thoại trên tay anh.

"Alo Simon cậu còn đó không?"

- Cậu ta hiện đã đi ngủ rồi.

"Cha!?"

- Nhận ra được lão già đây là cha của vợ cậu sao?

"...."

- Cậu có muốn biết lý do tại sao tôi cùng Mân Thạc lại có át cảm với cậu như thế không?

Đầu dây bên kia vẫn một mực im lặng không lên tiếng, ông Kim lúc này nói tiếp.

- Thật ra, tuy Doãn Kỳ không nói nhưng tôi và anh trai nó cũng ngầm hiểu nó muốn được công khai cho mọi người biết mối quan hệ giữa nó và cậu. Không một người nào kết hôn lại không muốn công khai mối quan hệ của mình kể cả là nam hay nữ. Tôi biết việc này khó khăn đối với cậu, bởi lẽ ngoài là một minh tinh ra cậu còn là chủ của một băng đảng xã hội đen khét tiếng, cậu không muốn thằng bé bị liên lụy nên mới chọn cách che giấu. Nhưng cậu cũng phải hiểu, Doãn Kỳ cho dù có trưởng thành như nào thì vẫn là một đứa trẻ đơn thuần. Nó cũng muốn được yêu thương, cũng muốn được tự do thể hiện tình cảm  với người mình yêu mà không sợ sự dèm pha của những người xung quanh. Tôi nói ít chắc cậu cũng hiểu nhiều và biết điều mình cần nên làm đúng không. Chào cậu!

Ông Kim cúp máy trả điện thoại lại cho Simon sau đó quay trở về phòng của mình.

Bên kia thủ đô Bắc Kinh rộng lớn, Thạc Trân ngồi trên giường nhìn vào chiếc điện thoại trên tay sau đó liền nhấn vào dãy số trên màn hình.

- Alo...

"Alo! Có chuyện gì mà mà ngài ảnh đế lại ngẫu hứng gọi cho tôi vậy?"

- Tôi muốn nhờ anh chuyện này, nếu giúp được bảo đảm ngày mai tòa soạn của anh sẽ có được doanh thu lớn.

.....

- Mẹ, con đi đây mẹ ở lại ráng giữ gìn sức khỏe.

Doãn Kỳ luyến tiếc nhìn mẹ mình nói.

- Doãn Kỳ, còn đi nhớ bảo trọng. Đào ngâm này là dành tặng cho chồng con cùng chị xui ăn lấy thảo. Dịp lễ nhớ dẫn họ về đây chơi nha!

- Con biết rồi!

Y nói rồi chào tạm biệt mẹ mình sau đó lên xe cũng những người khác rời đi.

- Đi đường cẩn thận, khi nào đến nơi thì gọi báo cho anh và mẹ biết một tiếng.

- Em biết rồi! Gửi lời chào của em đến ba giùm. Em đi đây!

- Ừm, tạm biệt.

Doãn Kỳ chào tạm biệt Mân Thạc sau đó quay người trở vô trong sân bay. Mọi chuyện đến đây vẫn còn chưa kết thúc vì sẽ còn điều bất ngờ chào đón họ ở Bắc Kinh.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC