<Đêm giáng sinh>

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Chị gái ơi, mua diêm đi!

_Tránh đường ra nhóc con, tao không rảnh!

_Chị gái ơi...

Dưới bầu trời đêm lạnh lẽo, một cậu bé chừng mười bốn tuổi với mái đầu cam cam, dáng nguời nhỏ nhắn đang ngồi cạnh một giỏ những bao diêm.
Cậu nhìn dòng người quần áo ấm áp nườm nượp, tất bật đi đến điểm hẹn.
Giáng sinh mà.
Tuyết lạnh lẽo rơi trắng xoá. Cậu ngẩng mặt nhìn bầu trời sao rực sáng.

_Ba mẹ ơi! Noel kìa! Ba mẹ về với Minie đi, Minie đói và lạnh lắm. Ba về chơi với Minie đi, mẹ, Minie thèm đồ ăn mẹ nấu! Về với Minie đi!

Cậu thều thào, cái lạnh như đang ăn mòn bản thân cậu.
Trong thời tiết rét buốt thế này, cậu chỉ mỏng manh tấm quần áo không lành lặn. Gió đông rít qua những tấm cửa kính, cả người cậu như tê cứng lại. Cậu nép vào một bức tường, tìm kiếm chút hơi ấm.
Từ ngày ba mẹ mất, cậu ở với người dì độc ác. Bà ta bắt cậu nghỉ học, đi làm kiếm tiền từ lúc cậu mới chín tuổi.
Tối nay, cậu được bà ta sai đi bán diêm, nếu không bán được bao diêm nào thì chắc chắn cậu sẽ bị đánh nếu dám về nhà tay không.
Chắc tối nay cậu phải ngủ ngoài đường mất!

_Có ai mua diêm không? Bác ơi, mua diêm đi!

Tiếng nói khàn khàn vang trong đêm. Dường như mọi người đều không thèm để ý, quan tâm chút gì đến cậu. Mọi ánh mắt lạnh băng hắt hủi nhìn cậu bé tội nghiệp.
Tay chân cậu cứng đờ lại, trời cũng đã dần khuya, cậu vẫn chưa bán được bao diêm nào. Sống mũi cay cay, khoé mi cậu ướt nhoà. Cậu sợ lắm...

_Này, cậu bé. Sao em lại ngồi ở đây?

Giọng nói trầm dịu vang lên. Một anh chàng ấm áp, ánh mắt âu yếm nhìn cậu.

_Em...em đang bán diêm.

_Bán diêm? Bây giờ ai còn dùng diêm nữa?

_Em biết bây giờ không ai còn dùng diêm nữa. Nhưng nếu em không đi bán thì em sẽ không được ăn cơm.

Cậu lấm lét vừa sợ hãi nhìn anh.
Trong bộ áo ấm áp sang trọng, anh cúi người đối diện cậu, mỉm cười nhẹ nhìn cậu. Má cậu đột nhiên đỏ hồng lên. Ánh đèn đường mờ ảo soi rõ gương mặt tuấn mỹ của nam nhân đối diện cậu.

_Vậy ba mẹ em đâu? Sao lại để em như thế này?

_ Ba mẹ em... ở trên thiên đường, em ở với dì. Nếu tối nay không bán được bao diêm nào em sẽ bị đánh.

_Haizzz, đứa bé tội nghiệp. Em đã ăn gì chưa?

_Chưa, cả ngày nay em chưa ăn gì cả.

_Đi, đừng ngồi đây nữa. Tôi dẫn em đi ăn.

Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cậu. Cậu hơi sợ hãi nhìn lki anh.

_Nhưng...nhưng mà diêm của em còn chưa bán xong.

_Trời cũng đã tối rồi, không còn ai mua đâu. Theo tôi đi đi.

Anh kéo tay cậu đi, bàn tay ấm áp của anh bao trọn đôi tay nhỏ bé của cậu.

_A, diêm của em!

Cậu luyến tiếc kéo tay lại, nhìn giỏ đựng những bao diêm. Cậu muốn giữ chúng đi theo, cũng là tiền mua, cậu không thể bỏ được.

_Này, cả người đã lại cóng như thế này còn diêm cái gì. Bỏ đi.

_Không được! Nhất định em phải mang chúng theo!

_Đi lấy đi.

Cậu nhanh chân đến cầm chiếc giỏ rồi chạy đến chỗ anh. Tay cậu nắm chặt bàn tay ấm áp của anh, lén nhìn gương mặt tuấn mĩ kia, hai con ngươi đen láy của anh chợt nhìn lại khiến cậu xấu hổ như bị bắt quả tang mà cúi đầu xuống.

Anh cởi chiếc khăn len trên cổ mình quàng cho cậu. Cậu đỏ mặt, mùi hương nam tính dịu dàng từ chiếc khăn khiến người cậu nóng ran lên.
Bàn tay ấm áp của anh nắm chặt lấy tay cậu, đôi tay nhỏ bé như run lên trong vòng tay anh.
Bước chân nhỏ bé của cậu loạng choạng đi theo anh.

Nhà hàng

_Ăn ngon không?

_Ưn, rất ngon ạ!

_Ha Ha, ăn từ từ thôi, không ai ăn giành với em đâu.

Anh nhìn cậu ngồi ăn mà muốn chết sặc vì cười mất. Hai chiếc má bánh bao phúng phính nhét cả đống đồ ăn khiến cậu trông thật đáng yêu.

_Sao...sao anh không ăn?

_Ừm, tôi ăn trước rồi, em cứ ăn no đi. Mà, em tên là gì?

_Ba mẹ gọi em là Park Jimin. Còn anh?

_Park Jimin? Cái tên rất dễ thương. Tôi tên Kim Taehyung.

_Ưn, Kim Taehyung huyng, Em ăn no rồi! Cảm ơn anh!

_Không có gì. Chúng ta đi thôi.

Anh vào cậu ra tính tiền xong, hai con người bắt đầu đi dạo trên con phố êm đềm, tĩnh mịch.

Shop quần áo

_Cô lấy cho tôi chiếc áo len trắng kia, ừm phải rồi. Lấy cả chiếc quần bên này nữa.

Taehyung chọn lựa một bộ đồ ấm áp trong shop hàng đắt tiền.

_Jimin này, em xem có đẹp không? Vừa với em không?

Anh giơ bộ đồ cho cậu xem.

_Rất...rất đẹp....nhưng...

_Phiền cô lấy cho tôi bộ này.

Anh nói với chủ shop gói bộ đồ lại. Giá tiền thật sự không hề rẻ.

_Taehyung à, là cho...cho em?

_Ừm, tất nhiên.

_Nhưng...em không có tiền.

_Không sao, tôi tặng em. Thời tiết thế này mà ăn mặc thế kia lỡ bệnh thì sao?

_Anh...anh tốt với em quá...

_Ngốc! Chúng ta đi thôi.

Anh cùng cậu tay trong tay đi. Jimin mỉm cười, một nụ cười sưởi ấm giữa đêm đông, một nụ cười khiến tim ai đó khẽ rung động.

-Cạch-

_Đây là...

_Nhà của tôi, em cứ tự nhiên đi.

_Vâng...

Jimin run run nhìn xung quanh một căn nhà sang trọng và tiện nghi. Còn rất sạch sẽ, gọn gàng và xinh đẹp.

_Em đi tắm đi.

_Em ...em có thể?

_Không sao, tôi đã nói là cứ tự nhiên. Đi tắm rồi thay đồ luôn đi.

_Cảm ơn...anh!

Cậu rối rít, lật đật chạy vào phòng tắm.

-tiếng xả nước-

-Kính Kong- chuông cửa vang lên.

Taehyung uể oải đi ra mở cửa.

_Bọn mày đến đây là gì?

_Mày còn hỏi? Rõ ràng mày kêu bọn tao tối nay đi bar chơi. Bọn tao chờ từ chiều đến giờ mà có thấy xác mày đâu!

_Tao bận.

Gã tóc xanh bực tức chồm lại.

_Thôi nào Yoongi, kệ đi. Đằng nào cũng lỡ rồi, tao với mày ở lại nhà nó chơi vậy.

_Jeon Jungkook! Mày đừng tự tiện!

Taehyung gắt lên khi nó - Jeon Jungkook đi vào thản nhiên cùng hắn - Min Yoongi.

_Oh, trong nhà mày có người à? Mùi lạ.

JungKook khịt mũi, ngồi xuống bộ ghế salong đắt tiền.

_Tao nói là không có, đi về đi. Phiền tao quá.

Taehyung gắt lên chối phắt lời Jungkook. Biểu cảm của anh không hề bình thường.

_Mày đuổi chó à? Trễ hẹn với tao còn chưa nói gì, Min Yoongi này không rảnh thời gian rác!

Hắn vốn tính nóng nảy. Đụng đâu chửi đó. Bực tức vì anh trễ hẹ chưa lắng xuống, hắn như muốn điên lên khi bị đuổi về.

_Hơ, Taehyung huyng...

Jimin bước ra thì gặp cảnh này, sợ hãi núp sau lưng anh.
Cậu trông thật xinh đẹp khi tắm sạch sẽ. Chiếc áo len trắng hơi rộng, để lộ gần một bên vai trắng nõn khiến cậu như đang câu dẫn nam nhân.

_Ồ, hoá ra là một chú thỏ trắng quyến rũ sao? Taehyung, mày được lắm. Tính ăn mảnh à?

Jungkook đứng dậy đến gần Jimin khiến cậu sợ hãi càng nép chặt vào anh hơn.

_Gọi là thỏ trắng được không nhỉ?

Yoongi khá thích thú nhìn Jimin, hắn liếm bờ môi khô khốc đầy thèm khát.

_Đúng rồi mày. Thỏ trắng! Nó vừa trắng vừa mềm, trông lại ngon nữa mày. Taehyung mày thật là may mắn.

Jungkook bẹo má cậu, huých vai Taehyung đầy khiêu kích.

_Phải đấy Taehyung. Mày số chó gì mà toàn tìm được đồ ngon vậy? Ngay cả tao cũng chưa ăn "hàng" nào ngon như thế này.

_Thôi nào bọn mày! Anh em san sẻ? Ok? Tao nãy giờ cũng nhịn chưa dám "ăn".

Taehyung uể oải lên tiếng, quay đầu lại nhìn Jimin.
Cậu sợ hãi, ánh mắt của anh khác xa ánh mắt hiền từ khi nãy.

_Tae...Taehyung huyng...

Jimin yếu ớt bấu chặt tay anh, cầu xin chút gì đó thương hại. Anh lạnh lùng hất tay cậu ra.

_Anh...Taehyung huyng...đừng làm em sợ...hức...đừng làm em sợ mà...hức hức...

Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cậu, Jimin sợ hãi, khoé mắt cậu ướt nhoè.

_Câm mồm!

Anh gắt lên.

_Taehyung huyng...huyng bị sao vậy? Huyng...em sợ...

_Bắt đầu cuộc vui thôi, tao đùa đủ rồi!

Yoongi bực tức, cầm lấy tay cậu kéo đi.

_Đừng...đừng, các người... Các người làm gì vậy? Thả tôi ra!

_____________________

_Oh, thực chặt a~

Jungkook rên khẽ khi cho lần lượt ba ngón tay vào tiểu cúc của Jimin. Cậu đau đến bất khóc, cả người run bần bật lên. Hậu huyệt rỉ nuớc, co rút mạnh vì bị tàn phá.

_Um...humm...hm.......

Cổ họng như nghẹn lại bởi thứ đàn ông thô to của Yoongi mạnh bạo thúc vào sâu trong miệng cậu.

_Sâu nữa...hừ.....mẹ kiếp...

Hắn nắm tóc Jimin kéo mạnh lên. Cự vật thô to như muốn đâm đứt cuống họng cậu. Khoang miệng ấm nóng của cậu đầy kích thích hắn. Sự chật chội, mùi tanh nồng khó chịu xộng thẳng vào miệng Jimin, lưỡi cậu ngọ nguậy ma sát dương vật Yoongi đầy khoái cảm. Hắn nắm chặt tóc cậu, rút ra rồi thúc vào liên hồi, người Yoongi rùng mình, run nhẹ lên rồi xuất ra tất cả trong miệng cậu. Cậu cắn răng nuốt hết thứ chất lỏng trắng đục đó khi nhìn ánh mắt cảnh báo của hắn. Mùi tanh tưởi sâu trong miệng cậu xộc lên tới tận óc.
Mái đầu nâu xậm của Taehyung nhấp nhô trên ngực cậu, chơi đù với hai điểm hồng. Cho vào vòng họng ẩm ướt, cắn , mút, liếm đến sưng đỏ lên, hai đầu nụ săn cứng lại.
Jungkook tham lam chiếm môi cậu, mạnh bạo cắn mút đết rỉ máu. Tiếng chóp chép, lách chách vang ngập khắp căn phòng.

_Hưm....ha...đừng mà...A A A...ĐA...U...ĐAU...

Cậu thét lên khi Yoongi đâm dương vật thô to của hắn vào trong động huyệt cậu, mạnh bạo đưa đẩy.
Jungkook bắt đầu ngứa ngáy, banh hai chân cậu to ra. Dùng thứ đàn ông của chính mình cạ cạ khiêu khích vào dương vật Jimin khiến cậu chỉ kịp rú lên một tiếng, bắn ra đầy bụng chính mình. Jungkook không báo trước, đâm thẳng vào cúc huyệt Jimin. Cả hai dương vật to lớn khuấy đảo bên trong cậu như muốn xé toạc cậu làm đôi.
Mồ hôi túa đầy trán Jimin, nước mắt khô cạn, cậu bấu chặt ga giường, cắn răng rên rỉ trong khi cúc huyệt bị chơi đến rỉ máu.
Taehyung vuốt vài lọn tóc trên mặt cậu, nhẹ nhàng chiếm hữu môi cậu, tiếng nói của anh như thốt ra trong vòn họng Jimin.

_Anh...xin lỗi...

Nước mắt cậu như tuôn ra, đau khổ nhìn anh, vẻ mặt đầy van xin.
Con người rồi đến lúc cũng phải đếm giới hạn, Jungkook và Yoongi thở dốc, xuất ra hết trong cậu rồi mệt mỏi nằm nhoài xuống.
Tưởng đã xong? Taehyung thì sao?
Anh từ từ cởi cả hai chiếc quần của mình ra. Dương vật căng trướng to khủng khiếp của anh kiến cậu chỉ biết rơi nuớc mắt, lắc đầu nguầy nguậy van xin.
Anh không quan tâm. Xốc người cậu dậy, để ngồi lên đùi anh. Kéo mạnh người cậu lên rồi bất ngờ ấn mạnh xuống dương vật trướng của Taehyung. Jimin đau đớn phát thét, động huyệt như bị xé toạc ra. Khổ sở nhún người trên dương vật của Taehyung. Anh thô bạo đẩy sâu vào trong rồi lại rút ra đâm vào khiến cậu nhiều lần ngất xỉu và tỉnh dậy vì đau đớn.
Máu nhuộm đỏ cả một mảng ga giường cũng là lúc anh đạt khoái cảm, xuất ra trong người cậu.
Thân thể mềm nhũn của Jimin ngã xoài xuống giường.

__________________
Yoongi ngồi gác chân. Châm một điếu thuốc lên hút.

_Ra bar đi mày.

Yoongi phà khói lạnh lùng nhìn Taehyung. Anh đứng dậu mặc quần áo, e ngại nhìn cậu.

_Tao...

_Mày lo nó bỏ trốn à? Không sao đâu, thời tiết thế này mà nó lại như thế thì không đi đâu được đâu. Lo con mẹ gì!

_Ừm, đi...

Tiếng cửa phòng lạnh lùng đóng lại. Jimin ngồi nép vào một góc, nước mắt đầm đìa. Thân thể loã hồ của cậu run bần bật lên.

Anh lừa cậu, anh chỉ đang lừa gạt cậu...

_____________________

Buớc chân yếu ớt của Jimin in trên tuyết lạnh lẽo. Gió đông lạnh thổi, cậu run lên trong tấm áo len dài tới đầu gối, thứ duy nhất trên người cậu và giỏ bao diêm.
Cậu đi đến xó tường khi nãy. Ngồi co lại.
Jimin cười đắng.
Anh là thương hại cậu.
Anh là lừa dối cậu.

Nước mắt nóng hổi lại lăn dài trên má. Hậu huyệt cậu rát buốt lên dưới nền đất lạnh lẽo.
Cậu lạnh...cậu sợ...

Xoẹt

Jimin quẹt một que diêm để sưởi ấm, ánh sáng tỏa cả một góc tường.
Hình ảnh anh đột nhiên hiện ra đầy ấm áp.

"Này cậu , sao em lại ngồi ở đây?"

_Taehyung...

Que diêm vụt tắt, xung quanh cậu chỉ là màn đêm tối tăm lạnh lẽo.

Xoẹt

Jimin quẹt que diêm thứ hai. Anh lại hiện ra rõ hơn.

"Jimin này, em xem đẹp không? Vừa với em không?"

_Taehyung...huyng...em lạnh quá...

Que diêm cũng vụt tắt, chỉ còn là phố xá vắng teo, gió thổi lạnh buốt.

Xoẹt

Que diêm thứ ba sáng rực lên.

"Anh...xin lỗi..."

_Taehyungie...em...yêu...an..h.

__________________

_Má nó, giáng sinh lại gặp phải xác chết. Xui vãi.

Yoongi bực tức vì vấp phải ai đó, dùng chân đá mạnh đi.

_Đây...đây chẳng phải là thỏ trắng của mày sao? Taehyung?

Jungkook sững người nhìn thân thể lạnh cóng của Jimin, không có dấu hiệu của sự sống.
Taehyung đơ người nhìn cậu.

"Em tên Park Jimin..."

"Anh...anh tốt với em quá..."

"Cảm ơn...anh!"

...

Tim anh khẽ nhói, lồng ngực đau thắt lại.

_Đi thôi mày, kệ nó đi.

Yoongi và Jungkook cất bước.

_Xin lỗi em...Park Jimin... Anh yêu em...xin lỗi...

Bóng người cùng dòng nước mắt khuất sau màn đêm.

Một giáng sinh lạnh lẽo.
________________________
.
.
.
:))) đọc chùa? Ăn *beep* nhé bae?
Tặng cho tất cả readers của Bi và chị Lyun95z nhá :) Vmin đấy :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net