Chương 20: Tôi có lòng tin vào hôn nhân của chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thạc Trấn đi xe thẳng về chỗ công ty của anh họ, Thái Hanh và Nam Tuấn vừa ra khỏi phòng họp, thấy cách đó không xa có một bé trai đứng đợi, Nam Tuấn nhịn không được nhìn sang phía Thái Hanh.

"Tình huống là thế nào vậy? Tìm cậu?" Còn công khai đứng ở bàn thư ký? Mấy bé trai bây giờ không còn đứa nào rụt rè nữa à?

Thái Hanh nhún vai, "Cậu cũng sang đó đi, làm quen một chút."

Nam Tuấn không hiểu, chẳng phải mấy ngày vừa rồi còn tìm cách thu phục bác sĩ nhỏ kia sao? Nhanh vậy đã đổi người rồi?

Thạc Trấn nhìn thấy Thái Hanh từ xa, chuẩn bị há miệng kể công thì đảo mắt nhìn thấy người bên cạnh, đột nhiên thay đổi thái độ, trở nên hiền lành rụt rè, bình tĩnh đợi hai người đi tới gần mới chớp chớp đôi mắt to, nhỏ giọng gọi: "Anh họ..."

Thái Hanh nhướng mày, anh lớn hơn đứa nhỏ này mười tuổi, từ nhỏ nhóc đã lẽo đẽo bám theo mông anh họ, vì vậy anh rất hiểu Thạc Trấn, khi nghe nhóc dùng ngữ khí và âm điệu như bây giờ gọi anh họ tuyệt đối là có chuyện muốn nhờ!

"Ừ... Vào đi." Trước mặt Nam Tuấn không thể không cho nhóc chút mặt mũi.

Nghe cách xưng hô Thạc Trấn gọi Thái Hanh, Nam Tuấn âm thầm thở ra trong lòng, người đã kết hôn rồi, y hi vọng Thái Hanh là một người đủ tin cậy.

"Đưa chưa?" Thái Hanh quay người hỏi.

Thạc Trấn gật đầu liên tục: "Đưa rồi, anh dâu còn mời em ăn cơm."

Nam Tuấn buồn cười, nhìn Thái Hanh: "Anh dâu?"

Thái Hanh trừng mắt: "Có vấn đề gì không?"

Nam Tuấn cười thành tiếng: "Không vấn đề không vấn đề..."

Ba người ngồi xuống ở khu nghỉ ngơi, "Chuyện của Trí Mân có phải là cậu báo với mẹ tôi không?" Thái Hanh hỏi Nam Tuấn, mấy ngày nay bận đến mức chân không chạm đất, vẫn luôn chưa tìm được cơ hội hỏi chuyện này.

"Việc này không thể trách tôi, bác gái luôn đối xử với tôi rất tốt, tôi không đành lòng nhìn bà ấy khóc trước mặt mình." Nam Tuấn cảm thấy chẳng có gì phải giấu giếm, huống chi đối tượng chỉ là mẹ Kim, không phải cha Kim.

"Mẹ tôi đi tìm em ấy."

"Khi nào?" Nam Tuấn có vẻ cũng không biết, y đoán với tính cách của mẹ Kim nhiều nhất chỉ là cho người điều tra về thông tin bối cảnh của Trí Mân, còn trực tiếp đi gặp? Lần này có vẻ Thái Hanh đã cho hai vị phụ huynh một đả kích không nhỏ.

"Mấy ngày hôm trước, Thần Thần sinh bệnh, cũng là Trí Mân làm phẫu thuật cho." Thái Hanh cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại.

"Thần Thần bị ốm?" Thạc Trấn đúng lúc chen vào, cậu nhóc mới tới thành phố A có mấy ngày, nhà ở bên này chưa sửa xong, cha mẹ không có ở đây, cũng chưa sang Kim gia nên cậu không biết.

Thái Hanh liếc nhóc một cái, "Không biết đúng không? Nếu chị họ em biết em tới thành phố A mà không đi thăm chị đầu tiên, khẳng định sẽ dạy em một bài học."

Thạc Trấn đứng ngồi không yên, "Tiểu Thần Thần rốt cuộc là bị làm sao?"

"Viêm ruột thừa, đã xuất viện về nhà rồi." Thái Hanh nói, chỉ vào Nam Tuấn ở phía đối diện, "Lát nữa Nam Tuấn ca có việc phải về nhà chính, có muốn anh ấy đưa em qua luôn không?"

Mắt Thạc Trấn sáng rực, "Muốn muốn muốn!"

Nam Tuấn: "......"

Thái Hanh trừng mắt với nhóc, có cần phải thể hiện ra cái biểu cảm đói khát như vậy không?

"À, Nam Tuấn ca ca sang nhà chính làm gì vậy ạ?"

"Bác trai bị ốm, anh đi thăm."

"Dượng bị ốm?" Thạc Trấn lại kinh ngạc, quay sang hỏi anh họ nhà mình, "Vậy sao anh không về?"

Thái Hanh liếc mắt sang, người nào đó rụt cổ về, "Hay là em cũng đừng đi nữa, về nhà đi, làm tốt nhiệm vụ đưa cơm là được rồi."

Thạc Trấn mím môi, "Sorry! Em đi em đi, dượng và Tiểu Thần Thần bị ốm, em phải đi!"

Nam Tuấn nhìn hai người kia nói chuyện mà buồn cười, giờ mới biết Thái Hanh còn có một đứa em họ hề hước như vậy.

"Được rồi, bác gái đi tìm Trí Mân có xảy ra chuyện gì không? Sao không mượn cơ hội này để cho phụ huynh hai bên gặp mặt luôn?"

Thực ra Thái Hanh không biết Trí Mân nghĩ như thế nào, rõ ràng đã gặp qua hai người thân của mình nhưng không chịu nói gì với anh, nhớ lại biểu cảm muốn nói lại thôi của người kia lại cảm thấy buồn cười.

"Không có chuyện gì, thậm chí Trí Mân còn chưa nói cho tôi biết em ấy đã gặp mẹ tôi."

"Có ý gì?" Nam Tuấn hỏi, "Cậu đã gặp trưởng bối nhà bên kia rồi, sao không chuẩn bị mang người sang gặp trưởng bối nhà mình? Cậu xác định làm vậy sẽ không xảy ra khúc mắc gì chứ?"

Thái Hanh nhíu mày, "Có ý gì?"

Nam Tuấn cân nhắc câu từ một chút, "Cậu cảm thấy thế nào? Theo tôi biết, cậu không cho đối phương gặp người nhà mình, không cho cậu ấy biết công việc của cậu, càng không cho cậu ấy biết thân phận và bối cảnh nhà cậu, sau đó cậu lại tìm mọi cách tìm hiểu cha mẹ cậu ấy, công việc của cậu ấy, Thái Hanh, cậu cảm thấy những chuyện này thật sự sẽ không sao à?"

Thái Hanh nhíu mày, chấn động trong lòng, bị một lời chọc trúng là cảm giác không dễ chịu gì, đột nhiên nhớ lại ngày đó Trí Mân đuổi anh ra khỏi phòng, "Cũng không tính là chưa gặp qua, trước mặt có một người đây mà." Anh nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn của Thạc Trấn.

Thạc Trấn nuốt nước bọt, "Anh... anh muốn em làm gì? Anh đừng có đánh chủ ý gì lên người em, anh dâu đối xử với em rất tốt, em sẽ không phản bội đâu!"

Thái Hanh cười như không cười, "Em xác định?"

Ánh mắt Thạc Trấn như có như không liếc sang phía Nam Tuấn, lúng túng nói, "Được rồi, nhưng em nói trước, không được làm gì quá đáng đâu đó, hôm nay anh dâu còn vì em mà cãi nhau với đồng nghiệp."

"Hả?" Nam Tuấn cảm thấy hứng thú, "Cãi cái gì?"

"Bảo em tới đưa cơm trưa, em lại làm loạn gì vậy?" Thái Hanh trừng mắt.

"Đâu phải em làm loạn, em giúp anh giải quyết một tình địch tiềm tàng rất xinh đẹp, ánh mắt người phụ nữ kia nhìn chằm chằm anh dâu như muốn chọc thủng cả áo blouse trắng."

Thạc Trấn khôi phục lại dáng vẻ đắc ý. Nam Tuấn vẫn đang cười, nâng nâng cằm ý bảo nói tiếp đi, "Em nói rõ ràng một chút xem nào, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Thạc Trấn bắt đầu kể công, miêu tả lại cho hai người chuyện nhóc và Trí Mân trải qua hồi trưa.

"Viên Nghệ?" Thái Hanh nhíu mày, anh không nhớ bên cạnh Trí Mân có ai tên thế này.

"Vâng vâng vâng, lúc về em hỏi một bác sĩ khác mới biết." Thạc Trấn khẳng định.

......

Thái Hanh tính toán thời gian Trí Mân tan làm, chạy xe tới đỗ ngay dưới cổng bệnh viện rồi mới gọi điện thoại.

"Tan làm chưa?"

Bên phía Trí Mân vang lên vài tiếng tạp âm, hình như vừa thu dọn đồ đạc vừa nghe điện thoại của anh, có vẻ vẫn chưa xong, "Sắp rồi sắp rồi, đợi tôi thêm một lúc."

"Ừ... Xe ở trước cổng rồi, cứ từ từ đừng gấp gáp..." Thái Hanh sợ Trí Mân sốt ruột lại bỏ quên đồ nhưng chưa kịp dặn dò xong thì bên kia đã ngắt điện thoại.

Anh cảm thấy mình còn phải đi một đoạn đường nữa dài lắm.

Hôm nay Trí Mân miễn cưỡng được xem như là tan tầm đúng giờ, lúc ra khỏi tòa nhà đằng sau có không ít đồng nghiệp, nhưng mà Trí Mân không quá để ý, Thái Hanh đã đợi một lúc rồi, cậu sợ người kia sốt ruột.

Lúc chuẩn bị lên xe, không biết y tá Tinh Tinh xuất hiện từ khi nào kinh hô một tiếng, "Oa, bác sĩ Phác, hôm này còn có người tới đón cơ à?"

Cô vừa dứt lời thì Viên Nghệ và Chu Sinh sóng vai xuất hiện ở đằng sau.

Trí Mân xấu hổ cười, dư quang quét về phía hai người kia, cũng không định chào hỏi với bọn họ, gật đầu với Tinh Tinh, nói: "Đúng vậy, cậu muốn... về cùng không?"

Tinh Tinh bình thường không có quy tắc nhưng không thể không bước lại gần Trí Mân hỏi lại: "Cậu chắc chứ?" Cô trộm nhìn người ngồi trong xe.

Trí Mân gãi mũi, nhịn không được nhìn về phía Thái Hanh.

Người đàn ông kia trực tiếp chào hỏi với Tinh Tinh, "Chúng tôi tiễn cô một đoạn."

Vẻ mặt Tinh Tinh ngại ngùng mang theo kinh hỷ, "Thật sự có thể?"

Thái Hanh gật đầu, "Đương nhiên rồi."

Sau đó, nhóm bác sĩ hóng hớt đằng xa trơ mắt nhìn Trí Mân mang theo Tinh Tinh lên xe của một người đàn ông siêu cấp đẹp trai.

Sắc mặt Viên Nghệ vô cùng khó coi, cô không tin trong bệnh viện sẽ truyền tin đồn của Trí Mân và người đàn ông đẹp trai kia bởi vì Trí Mân từng có tin đồn kim đồng ngọc nữ với cô, nhưng... tại sao một chút cảm giác gì với cô anh ta cũng không hề có?

Vương Hi Văn chứng kiến hết thảy, bất đắc dĩ lắc đầu, buồn thay cho Chu Sinh.

Chu tiên sinh ơi là Chu tiên sinh, anh trao tình cảm sai người rồi!

Ở trên xe của Thái Hanh, Tinh Tinh ngồi ghế sau, nhìn trái nhìn phải hai người ngồi đằng trước, cuối cùng hỏi Thái Hanh, "Soái ca, anh và bác sĩ Phác là quan hệ gì vậy?"

Trí Mân cúi đầu chơi di động, coi như mình không nghe thấy gì.

Thái Hanh liếc sang phía Trí Mân "Chuyện này do bác sĩ Phác định đoạt, cô phải hỏi cậu ấy."

"Là vậy à..." Tinh Tinh nhìn sang phía Trí Mân, nói thật cô rất ít khi nhìn thấy Trí Mân như bây giờ, hai người họ tuy rằng chưa nói với nhau câu nào nhưng trong bầu không khí có mùi nóng bỏng của tình yêu gì đó, "Vậy nếu bác sĩ Phác nói là không có quan hệ gì thì anh cũng cảm thấy đúng là không có quan hệ gì sao?"

Thái Hanh nhún vai, "Nói vậy cũng không thành vấn đề, tôi còn rất hưởng thụ..."

Trí Mân cạn lời, vốn chẳng có quan hệ gì quá quan trọng mà bị anh nói như thể hai người đã lén sinh con với nhau luôn rồi ấy.

Tinh Tinh giơ ngón cái cho Thái Hanh, "Cao minh!"

Thái Hanh nhướng mày, mỉm cười đắc ý nhận lời khen.

Thái Hanh mang lại cảm giác rất thoải mái cho những người xung quanh, ngoại trừ việc giá trị nhan sắc quá đỉnh cao thì Tinh Tinh không có bất kỳ cảm giác khoảng cách nào, thậm chí còn cảm thấy người này rất xứng đôi với Trí Mân.

Ừm, hài lòng ~

Cô miễn cưỡng thay mặt toàn bộ fangirl của Trí Mân cho phép hai người họ ở bên nhau!

Nhà Tinh Tinh cách bệnh viện không xa nhưng phải đi vòng quay lại ở đường một chiều, lúc cô và Trí Mân đang thay nhau phun tào chuyện công việc thì xe đi ngang qua một cửa hàng bánh kem, Trí Mân vội vàng nói với Thái Hanh "Lát nữa quay lại chỗ này anh dừng một chút nhé, tôi muốn ăn bánh kia, mua nhiều một chút cất ở tủ lạnh trong nhà nữa." Cả ngày miệng chẳng có vị giác gì, buổi trưa húp mỗi cháo khiến cho buổi tối bắt đầu thèm ăn đủ thứ.

Thái Hanh nhìn theo hướng tay chỉ, "Được."

Tinh Tinh vốn định nói đằng trước có một tiệm bánh kem ăn ngon hơn nhưng hậu tri hậu giác bắt được trọng điểm, "Trong nhà?"

Trí Mân sững người, chột dạ sửa lại, "À, tôi nói nhà tôi, nhà tôi..."

Cô che miệng cười thâm thúy, "Ồ, cậu nói cái gì thì là cái đó ~" Một bộ dạng tôi hiểu rồi khỏi cần giải thích, Thái Hanh nhìn qua gương chiếu hậu, phải bật ngón cái cho cô gái này.

Sau khi Tinh Tinh xuống xe, Trí Mân thở dài một hơi, "Cuối cùng cũng kết thúc."

Thái Hanh quay đầu xe, bất mãn với phản ứng của cậu, "Có gì mà cậu thấy khó khăn thế?"

"Cô gái này là đặc biệt, chuyện cô ấy biết tức là toàn bộ bệnh viện sẽ biết." Trí Mân giải thích đúng trọng tâm.

"Quan hệ của chúng ta đã được lĩnh chứng, pháp luật bảo vệ, sợ gì chứ." Thái Hanh như thể đang ước tất cả mọi người trên thế gian này đều biết quan hệ của hai người.

Trí Mân khó hiểu, trước đây thái độ của anh đâu có như thế này?

"Anh xác định một năm sau quan hệ giữa chúng ta vẫn như bây giờ?" Trí Mân đặt câu hỏi, "Tuy rằng để mọi người trong bệnh viện biết cũng không sao nhưng bệnh viện là nơi tôi làm việc lâu dài, tôi không muốn bây giờ truyền tin tôi kết hôn, một năm sau mọi người lại thi nhau đồn đoán nguyên nhân ly hôn."

Biểu cảm củaThái Hanh nhìn không ra hỉ nộ, "Chuyện một năm sau chẳng ai đoán trước được, có phải cậu không có lòng tin vào cuộc hôn nhân này?" Anh nói, "Ly hôn là kết cục đã định sao?"

Trí Mân không thích kiểu nói mơ hồ này, cậu hơi bực bội, hỏi lại mà không suy nghĩ, "Vậy anh cảm thấy chúng ta nhất định sẽ không ly hôn?"

"Tôi rất có lòng tin vào hôn nhân của chúng ta." Thái Hanh thẳng thắn nói, thái độ tự tin mười phần.

Trí Mân: "......"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vmin