4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương IV : Tuấn Chung Quốc, không hề như vẻ băng lãnh bên ngoài.

11 giờ trưa, tiếng chuông báo liên hồi reo lên.

Các học sinh ồn ào di chuyển xuống nhà ăn của trường. Đây vốn là một ngôi trường danh tiếng, xếp nhất nhì Trung Quốc, từ trình độ học vấn đến cơ sở vật chất đều rất đầy đủ.

Trí Mân gấp sách vở lại, cẩn thận cho vào balo, đưa mắt nhìn qua cửa lớp, cũng chưa thấy Chung Quốc đâu, nên cậu có hơi đủng đỉnh. Nhìn sang chỗ bên cạnh, vẫn như bao ngày, anh không ở lớp.

Cậu cứ nghĩ lời của Chung Quốc là nói đùa, nên không nghĩ ngợi quá nhiều, đi xuống nhà ăn. Anh không đến cũng không sao, cậu sẽ không tự mình đa tình.

" Nhóc con."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Trí Mân quay lại nhìn, đúng là anh rồi. Xem ra anh không nói đùa, vừa vui lại vừa ngại. Cứ nghĩ đến hành động sáng nay của anh, Trí Mân lại đỏ mặt ngượng ngùng.

" Chung Quốc..."

" Đã nói là đợi anh, sao còn có ý định đi trước ?"

Trí Mân cúi đầu không trả lời, do chiều cao có phần chênh lệch, anh thuận tay xoa đầu cậu.

" Được rồi, đi thôi."

Trí Mân nhanh chóng bước theo để kịp với anh, một bước của anh, gần bằng hai bước của cậu lận.

" Bọn họ, không làm khó em nữa chứ ?"

" Không có. Buổi sáng nay, cảm ơn anh."

Khu nhà ăn thật sự rất đông, Chung Quốc ấn vai cậu ngồi xuống một bàn rồi dặn dò.

" Ngồi ở đây, anh đi lấy cơm cho em."

" Cảm ơn anh..."

Thật ra thì, anh cũng không lạnh lùng như lúc mới gặp. Tiếp xúc rồi mới thấy, Tuấn Chung Quốc thực sự rất dễ gần.

Rất nhanh sau đó, Tuấn Chung Quốc mang ra hai suất cơm gà thơm nức.

" Tại sao anh biết em ở 11A1, còn nữa, Chung Quốc, anh học khối nào thế ?"

" Anh thấy em rất quen, nhìn một lúc liền phát hiện em ở 11A1. Tuấn Chung Quốc 12A1, ban chuyên Toán."

Trí Mân gật gật đầu rồi tiếp tục ăn.

" Anh, sao lại chọn giúp em như vậy ?"

" Vì sao ư ? Anh cũng không rõ."

Chung Quốc trả lời qua loa, rồi gắp cho cậu một miếng thịt gà.

" Ăn đi, không cần cảm ơn, em ốm quá."

Trí Mân mỉm cười.

Ăn xong, Trí Mân cùng Chung Quốc trở về lớp.

" Lên lấy balo, anh đợi em về chung."

" Ưm.."

Trí Mân đã trải qua một buổi sáng mà không có Tại Hưởng như vậy. Trí Mân và Chung Quốc đón một chuyến xe bus rồi cùng nhau về nhà. Trí Mân ban đầu từ chối quyết liệt lời đề nghị đưa về của anh vì nhà của hai người ở hai đường khác nhau, nhưng sau một hồi không có kết quả, Trí Mân đành để anh dẫn về. Cái cảm giác có người đi học về chung cũng rất tốt.

" Trí Mân, đưa điện thoại của em cho anh."

Dừng lại trước ngõ vào nhà Trí Mân, Chung Quốc đột nhiên lên tiếng.

" Làm gì ạ ?"

Miệng thì hỏi làm gì, nhưng tay vẫn nhanh chóng lấy điện thoại đưa cho anh.

" Weibo và số điện thoại của anh đều ở trong đây, chúng ta có thể dễ dàng liên lạc."

Trí Mân gật đầu, rồi nhận lấy điện thoại.

" Tạm biệt..."

" Tạm biệt, nhớ để ý điện thoại."

" Em biết rồi, anh về đi..."

" Bye bye !"

Trí Mân sau khi tạm biệt Chung Quốc thì đi vào nhà. Cậu không có thói quen để chuông điện thoại và thường để điện thoại ở chế độ tối, nhưng sau khi nghe anh nói đã mở âm thanh lên, đồng thời mở sáng màn hình.

Thay ra một bộ quần áo thoải mái, Trí Mân nằm lăn ra giường thư giãn, cậu không muốn nhớ đến những chuyện không vui sáng nay nữa.

' Ting '

Âm báo của điện thoại rung lên, Trí Mân từ từ cầm lên xem, quả nhiên là tin nhắn của Chung Quốc.

Tiểu tâm can, anh về đến nhà rồi.

Ai là tiểu tâm can của anh cơ -0-

Là Mân Mân chứ ai.

Trí Mân đọc xong tin nhắn không khỏi đỏ mặt. Sao có thể nhạy cảm một cách thần kì như thế nhỉ ?

Anh đùa thôi, chiều nay em có vướng học ban ở lớp không ?

Không có, chiều nay em trống tiết.

Vậy chiều nay chúng ta lên thư viện đọc sách.

Được a ~

3 giờ anh qua đón em, còn bây giờ mau nghỉ ngơi đi, em còn chưa hồi phục.

Vâng !

Trí Mân tắt điện thoại đi, nhắm mắt an ổn nghỉ ngơi theo lời của Chung Quốc.

Nhưng không tài nào chợp mắt được, cảnh tượng diễn ra ban sáng như một thước phim quay chậm đang hiện ra trước mắt cậu.

Anh từ chối cậu, đám người kia dùng những lời lẽ cười nhạo cậu, họ trêu đùa cậu.

Cái làm cậu đau nhất, chính là sự thờ ơ của anh dành cho cậu.

Nghĩ đến đây, Trí Mân bất giác đưa tay chạm lên vết thương ở cổ, đã đông máu vào rồi, chỉ là miệng vết thương chưa kín. Cuối cùng vẫn là không thể ngủ được, Trí Mân bật dậy đi tìm băng dán che vết thương lại.

Trí Mân ngồi cạnh cửa sổ, nhìn mầm cây đang lớn dần, trái tim dâng lên một cõi xót xa.

Mầm cây cứ lớn dần như tình cảm của cậu dành cho anh, chỉ có điều, mầm cây có thể thoải mái vươn lên, còn tình cảm của cậu chỉ là một đường thẳng thầm kín.

Tại sao lại có thể thương một người không thể thương như Kim Tại Hưởng ? Câu hỏi này, Trí Mân vẫn chưa tìm ra câu trả lời, rốt cuộc, những tổn thương sáng nay, cũng không thể khiến trái tim cậu ngừng hướng về anh, Kim Tại Hưởng.

Thank for reading 🌟

By vabe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kth #pjm #vmin