#9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Chí Mẫn một mình dắt xe ra khỏi lán xe với vẻ mặt vô cùng sảng khoái, hôm nay cậu cắt bỏ được một cái đuôi to đùng nha.

Về phía Kim Tại Hưởng, hắn dù không muốn xa Phác Chí Mẫn nhưng vì bận lịch tập bóng rổ nên vẫn phải ngậm ngùi theo cả đội ra sân vận động của trường. Phác Chí Mẫn của hắn chỉ cần không quản một giây thôi sẽ ngay lập tức có một tên xấu xa nào đó bay ra bắt đi mất , Kim Tại Hưởng không yên tâm chút nào, hắn không hề biết người kia đang rất vui vẻ đạp xe vừa đi vừa hát.

Phác Chí Mẫn đang thong thả đạp xe trên đường, chiếc miệng nhỏ xinh líu lo một giai điệu êm tai nào đó bỗng giật mình quay đầu về phía sau khi nghe thấy tiếng ' rầm' như đổ vỡ gì đó.

Một bé gái Tiểu học ngã sõng soài trên mặt đất, chiếc xe đạp so với người cô bé có phần hơi quá cỡ đổ về phía còn lại. Phác Chí Mẫn ngay lập tức xuống xe hốt hoảng chạy lại phía bé ấy, nhẹ nhàng đỡ bé dậy

" Em có sao không?"- Chất giọng ấm áp trong veo kèm theo sự lo lắng của cậu thành công khiến bé gái như an tâm hơn mà òa khóc. Chí Mẫn nhất thời bị tiếng khóc lớn của cô bé dọa sợ, không biết làm thế nào ngoài ôm bé vào lòng dỗ dành " Đừng khóc mà...đau lắm sao!?"

" Rất...đau..huhuhu"- Cô bé đối với Chí Mẫn chẳng có chút nào sợ hãi hay ngại ngùng, rất tự nhiên chùi hết nước mắt cùng nước mũi vào chiếc áo sơ mi trắng phau phau của cậu, bàn tay bé nhỏ còn gắt gao giữ lấy cánh tay Chí Mẫn như để lau cho sạch hơn =))))

Chí Mẫn đối với sự tự nhiên này lại không hề phát giác, chỉ một mực vỗ về

Cô bé ở trong lòng Phác Chí Mẫn khóc rất lâu, sụt sụt rồi lại lau rồi lại sụt sịt một hồi cộng thêm sự tham lam ôm lấy anh trai nhỏ này mà ăn vạ cuối cùng đến lúc rời khỏi lòng Phác Chí Mẫn đã qua gần nửa giờ.

Cô bé miệng cười toe ngước nhìn Phác Chí Mẫn so với cái người hồi nãy khóc vô cùng lớn như hai người khác biệt.

" Anh tên gì?"- Giọng điệu vô cùng bá đạo, Phác Chí Mẫn đỡ trán, sao nhóc này giống hắn ta vậy cơ chứ?

" Anh tên Chí Mẫn. Vậy còn nhóc?"- Chí Mẫn cười tươi đáp lại

" Em tên Kim Chân Chân. Chân em đau quá, anh đưa em về được không?"

Tiểu Chân mếu máo, còn đưa cái chân xước xác của mình ra làm hình ảnh minh họa, rất ai oán rất thương tâm

Phác Chí Mẫn nhất thời nhìn biểu hiện đau đớn của cô bé mà lòng trắc ẩn trỗi dậy mãnh liệt, rất nhanh liền gật đầu đồng ý đỡ bé dậy , bế đặt lên xe

" Em muốn anh cõng em cơ"- Tiểu Chân dãy dụa kịch liệt, còn gào rất lớn

Phác Chí Mẫn đỡ trán, cuộc đời cậu sao toàn gặp phải người bá đạo vậy, ngay cả con nít cũng bắt nạt cậu.

" Nhưng còn xe của chúng ta a?"

" Gửi tạm vào một nhà dân nào đấy đi, gì mà căng"- Tiểu Chân Chân nhún vai tỏ vẻ bất cần đời, Phác Chí Mẫn lại một lần nữa đỡ trán bất lực.

Nghe lời cô bé kém mình ít nhất 7 tuổi, Phác Chí Mẫn rất ngoan ngoãn đem hai chiếc xe một xanh một hồng gửi vào một nhà dân gần đấy, rồi xốc cô bé lên lưng cõng về.

" Sao lúc này lại ngã vậy? Đâu có xe nào đụng trúng đâu?"- Vừa chậm rãi rảo bước trên đường, Phác Chí Mẫn nhẹ nhàng hỏi

" Tất cả là tại tên ca ca khốn khiếp của em. Em mới đi xe đạp muốn đòi mẹ mua xe để tự mình đến trường, ai ngờ đâu mẹ em lười biếng không đi mua lại nhờ tên thối đó. Hôm sau hắn đi về, đem theo một cái xe hồng sặc sỡ từ giỏ đến lốp xe, còn to như moto rồi bảo em đi. Mà hắn biết em vốn ghét cay ghét đắng màu hồng, còn nhỏ như vậy, chẳng phải hắn muốn chọc tức em sao?"

Kim Chân Châm như có bao nhiêu phẫn uất đều một tràng phun ra hết, nghe thôi cũng thấy vô cùng tức giận

" Tên ca ca của em thật đáng ghét! "- Phác Chí Mẫn rất đồng cảm mà phun ra một câu

" Tiểu Mẫn ca ca quả thật rất chuẩn đi"- Tiểu Chân một tay ôm lấy vai Phác Chí Mẫn chặt hơn, một tay bật ngón cái.

Hai anh em vừa đi vừa nói chuyện thoáng đã đến nhà của Tiểu Chân, Phác Chí Mẫn đối với con đường này thấy có chút quen quen nhưng cơ hồ chưa nhận ra nổi.

" Chí Mẫn ca ca, đến nhà em rồi"

Tiểu Chân vui mừng chỉ tay về căn nhà phía trước , Phác Chí Mẫn nhất thời đứng hình. Đây không phải là nhà của Kim Tại Hưởng hay sao?

" Tiểu Chân, anh trai em là Kim Tại Hưởng sao?"

" Đúng rồi đó, chính là tên khốn Kim Tại Hưởng"- Nhắc đến tên ca ca thối, mặt Tiểu Chân đanh lại

Phác Chí Mẫn thực sự sốc không còn gì để nói, được hôm không gặp hắn thì lại đụng phải em gái hắn a, Phác Chí Mẫn khóc ròng.

Này là có duyên đi.

" Này Kim Chân Chân, nhóc đi đâu giờ này mới về thế hả?"

Đúng lúc Phác Chí Mẫn còn ngây ngô vì tiếp nhận thông tin quá sức bất ngờ, Kim Tại Hưởng một thân cởi trần đi ra, mái tóc còn ướt nhẹp, vừa đi vừa thét lớn với muội muội của hắn.

" cậu?"- Nhìn thấy Phác Chí Mẫn, Kim Tại Hưởng sửng sốt không kém.

Phác Chí Mẫn chưa kịp hoàn hồn đã tiếp nhận hình ảnh quá sức chịu đựng này, khuộn mặt đỏ lên như quả gấc, ấp úng nói chào tạm biệt rồi chạy ngay đi.

Kim Tại Hưởng hắn cởi trần, làn da màu đồng thật quyến rũ, hơn nữa tóc còn ướt vì mồ hôi. Aaaaa, mày điên rồi Phác Chí Mẫn, tỉnh lại đi!!

Nội tâm Phác Chí Mẫn gào thét, cả người nóng ran, chạy chối chết.

Kim tại Hưởng cũng cả kinh không kém, hắn xém quên mình đang trong tình trạng bán khỏa thân, nghĩ ngợi một hồi lại cười tủm tỉm. Thân thể mình để cho vợ mình ngắm cũng đâu có sao a, hơn nữa Phác Chí Mẫn ngại ngùng cũng thật dễ thương.

" Này tên ngốc kia, mi cười gì mà trông ngu vậy?"- Tiểu Chân đá hắn một cái, liếc mắt

Kim Tại Hưởng rất không khách khí mà 'xách' muội muội hắn vào nhà, rất ' nhẹ nhàng' quẳng cô bé xuống sofa

" Nói! Sao nhóc lại đi cùng Chí Mẫn?"

" Còn không phải vì cái xe hồng xấu xí mà mi tha về sao, vừa to vừa xấu, Tiểu Chân ta vứt đi rồi. Trên đường đi về gặp được Chí Mẫn ca ca thấy dễ thương nên bảo anh ấy đưa ta về."- Kim Chân Chân hai tay chống nạnh đứng trên ghế sofa, nhóc cao hơn Kim Tại Hưởng lúc ngồi một chút nên vô cùng tự hào cười thích thú, đối với chuyện mình bị ngã xe nhất định không bao giờ nói ra, chuyện xấu hổ như vậy không thể để tên ca ca thối của nhóc biết.

" Nhóc dám bắt nạt Chí Mẫn của anh sao? Thật hư nha"- Kim tại Hưởng mặt đen xì, tay nhéo tai muội muội, mặc dù rất nhẹ nhưng lại gặp được người có tiềm năng làm ảnh đế cho nên ai nhìn vào cũng sẽ thành hắn cậy lớn mà bắt nạt em gái.

" Chí Mẫn ca ca là của anh sao? Nực cười! Sau này em lớn em sẽ cưới Chí Mẫn ca ca làm chồng, anh ấy tốt bụng lại còn dễ thương nữa, đáng yêu gấp vạn lần tên xấu xa như anh"

" Quên đi nhóc. Phác Chí Mẫn chỉ có số làm anh dâu của nhóc thôi"

Nói rồi Kim Tại Hưởng cười đắc trí đi vào bếp lấy đồ ăn.

______________

Tên Hưởng xấu tính kia, nhận người ta là vợ rồi sao còn không mau tỏ tình, thật đáng ghét nha.

Vote+cmt nhé, chap sau hoàn cho tròn 10 nha. Hiện giờ tao cũng không biết nên kết kiểu gì nữa, hic

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net