• Chương 22 •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa bước vào khoảng không tối thui đấy thì cánh cửa cũng chầm chậm đóng lại, quả nhiên lần lượt từng người vào, cửa sẽ đóng lại để không ai gian lận được. Jimin tiếc nuối nhìn chút ánh sáng còn sót lại dần biến mất khi cánh cửa đóng, lúc này lối vào đột nhiên sáng lên, mấy cây đuốc dựng trên giá bỗng bùng lên ánh lửa giống như đèn cảm ứng vậy. Cậu vừa nhấc một cây đuốc thì toàn bộ chỗ đuốc còn lại đều tắt. Nếu như không phải sờ quanh cái thân gỗ thô ráp đầy chân thật của cây đuốc thì cậu còn nghĩ đống đuốc này là hàng điện tử cảm ứng ấy chứ.

Cầm cây đuốc, lò dò bước xuống dưới, kết cấu bên trong này khá kì lạ y như đang ở nhà hát vậy. Lối vào ở giữa, hai bên cánh đều có cầu thang đi xuống, Jimin hít một hơi rồi từng bước một xuống dưới, âm thanh dẫm lên cầu thang gỗ phát ra tiếng cộp cộp khiến cậu căng thẳng hơn. Vừa bước được nửa cái cầu thang, đột nhiên Jimin thấy lạnh buốt nơi cổ chân, hai hàm răng cậu ngay lập tức va vào nhau lập cập, đầu vang lên một loạt chuông cảnh báo. Chậm chạp đưa đầu cúi xuống nhìn như hiệu ứng slow motion, Jimin nhận ra thứ lạnh buốt ở cổ chân mình là một cái tay trắng toát.

Jimin hét ầm lên, vừa tính vung vẩy chân chạy khỏi thứ này thì cái tay đột nhiên dùng lực giữ lấy khiến cậu mất đà, chới với nhào về phía trước. Nhanh trí Jimin vội bám lấy lan can cầu thang, cố định lại cơ thể để không bị ngã. Sau đó cậu thở phào một cái nhẹ nhõm vì may mà chưa trượt chân nếu không sẽ lăn lông lốc rồi vồ ếch theo kiểu chó gặm xương mất.

"Hơ... bỏ mẹ rồi, đuốc đâu?"

Jimin giờ mới phát hiện cây đuốc vốn dĩ đang sáng rực trên tay cậu đã biến mất, hai bàn tay trống trơn khiến cậu bị ngơ mất vài giây. Cậu vội vàng chạy xuống dưới vì cái tay túm chân cậu hiện tại đã biến mất, mục đích của nó chắc chắn muốn rung cây dọa khỉ, sơ hở ra là làm cậu tắt đuốc và đương nhiên là nó đã thành công.

Dưới chân Jimin bây giờ là một khúc gỗ lạnh ngắt với chút khói trắng bốc lên, lần đầu tiên cậu có cảm giác cái chết vô cùng cận kề với mình. Quy định đã nói đuốc tắt rồi không thể đốt lại vậy thì cậu phải làm sao bây giờ, nhưng rất nhanh cậu lại nhớ ra cậu có chuẩn bị đèn pin mà, nãy đưa cho Taehyung với Hobi hyung và cậu cũng giữ một cái.

Khi ánh sáng của chiếc đèn pin trên tay cậu chiếu rọi phía trước, Jimin mới an tâm hơn một chút, đúng vẫn là đồ hiện đại hơn đứt dăm ba cây đuốc này.

Cậu phát hiện bên ngoài căn nhà ma này rất nhỏ nhưng không hiểu sao không gian bên trong lại lớn một cách kỳ lạ. Ánh sáng đèn pin so với đuốc diện tích chiếu sáng sẽ nhiều hơn nên Jimin thấy được phía trước là một hành lang, không rõ cuối có cửa thông gió không mà gió lạnh từng đợt thổi vù vù vào người cậu khiến cậu nổi hết cả da gà.

Cậu từng bước một tiến về phía trước, đang đi, đột nhiên Jimin nghe thấy có âm thanh gì đó. Dừng lại lắng nghe cho kĩ nhưng nhịp tim cậu bắt đầu tăng nhanh bởi âm thanh hình như đang lớn dần lên giống như nó biết cậu đã phát hiện ra mình. Khi biết được nó là âm thanh gì thì Jimin ngay lập tức vắt giò lên cổ chạy, không cần biết phía trước sẽ dẫn tới đâu nhưng cậu thực sự không kịp nghĩ nữa rồi.

"Ding dong~ I know you can hear me

Open up the door... I only want to play a little~

Ding dong~ you can't keep me waiting

It's already too late... For you to try and run away"

Cái âm thanh đó là tiếng hát lảnh lót của một đứa con nít, ban đầu chỉ là tiếng ở rất xa vọng lại nhưng càng lúc càng to dần và đi gần tới ngay phía sau. Cái bài hát này cậu chỉ vừa nghe được một câu não đã nhảy số phải chạy vội, Gloomy Sunday huyền thoại thì cái bài Hide And Seek này cũng xếp thứ hai chứ có vừa gì đâu. Cậu vừa chạy vừa phân tích, trong này chắc chắn không chỉ có một con ma, cái tay vừa rồi vừa túm lấy cậu là tay người lớn.

"Bây giờ phải làm thế nào để bình tĩnh lại đây? Mau nghĩ đi Jimin ah..."

Cậu dừng lại bước chân, cầm đèn pin quay phắt về phía sau, âm thanh đứa con nít đã biến mất. Hình như lúc nãy chạy nhanh quá không nghe thấy âm thanh nên nó không còn đuổi theo cậu. Vậy thì phải tự phân tán sự chú ý của bản thân thôi, tập trung sẽ lại nghe thấy. Jimin hít một hơi rồi bắt đầu mở miệng hát, không tin là bản thân hát mà không át được con ma kia, đừng tưởng chỉ mình mày biết hát nhạc thiếu nhi:

"Có ba con gấu ở trong một ngôi nhà
Gấu ba, gấu mẹ, gấu con
Gấu ba thì mập
Gấu mẹ thì thon thả

Gấu con lại rất dễ thương..."

Hát sẽ giúp cậu thả lỏng bản thân, không để cậu phải thấp thỏm chú ý tới xung quanh nên cậu đã hát bài hát "Ba chú gấu con" mà cậu thích nhất khi còn bé. Tâm trạng của Jimin bình ổn hơn một chút, cũng không bị âm thanh ma quỷ nào quấy nhiễu tới, lúc này mới thật sự là có thể bắt đầu đi tìm lối ra. Jimin vừa hát vừa đi tới cuối con đường, cậu phát hiện ra một ngã rẽ và đối diện có một căn phòng. Jimin ngó vào thì thấy bên trong không có gì nguy hiểm hay đáng sợ, nhưng nó kỳ cục thật sự... tại sao lại có thể đặt thánh giá cùng gương bát quái cạnh nhau vậy? Cái sự kết hợp gì đây? Trừ ma trừ quỷ theo kiểu Đông Tây kết hợp à -.-

Cậu lại xoay người đi tiếp, đang đi được chừng hai mươi bước chân thì phía sau vang lên tiếng di chuyển lộp cộp, nhưng lần này không phải là ma quỷ vì rất nhanh khi Jimin quay đầu lại đã phát hiện chỗ mình vừa rẽ có ánh sáng chiếu tới và một bóng người hớt hải vọt vào chỗ cậu. Jimin chiếu đèn pin qua thì nhận ra người đó là Hoseok, gương mặt đầy mồ hôi, cái trán nhăn lại vì căng thẳng khiến Jimin có chút nghĩ ngợi nhưng nhanh chóng dẹp qua một bên vì Hoseok đã lên tiếng:


"Em không có việc gì chứ?"

"Em không sao, sao anh vào được đây vậy? Em còn nghĩ khi em rời khỏi đây anh mới được vào tiếp theo cơ."

"Không có, em vào được mười lăm phút thì cửa lại mở ra, có người vào tiếp rồi mười lăm phút sau cửa tiếp tục mở tới lượt anh."

Jimin đang tính nói với anh rằng nhanh như vậy cậu đã ở trong này ba mươi phút rồi sao thì đột nhiên phát hiện sau lưng anh hình như có hai cái bóng đen. Cậu quơ quơ đèn pin trong tay, một trong hai cái bóng kia không hề di chuyển chút nào, y như có người nào đó dính sát vào sau lưng Hoseok vậy.

Ngay lúc này, cái bóng dáng kia động đậy rồi gương mặt trắng bệnh của một người đàn ông từ từ ló ra phía sau lưng Hoseok. Park Jimin lập tức bị doạ tới ba hồn bảy vía đều bay mất. Cậu nhanh như chớp xoay người chạy, tay còn không quên kéo theo ông anh mình đang đứng đực ra.

Jimin chạy nhưng không dám chạy nhanh, tay cầm chặt đèn pin, vừa chạy vừa chăm chú quan sát phía trước. Loáng cái cả hai lại đến một ngã rẽ, đằng sau bóng đen kia không thấy đâu nữa, trái tim vọt tới tận họng của Jimin lúc này mới từ từ hạ xuống.

Ngã rẽ có hai đường trái và phải, bên nào cũng giống nhau y đúc nên Jimin cảm thấy hơi kì lạ. Nơi này thế nào lại y như cái mê cung vậy, rõ là nhà ma mà vừa lắm đường lại còn thấy cái nào cũng giống nhau, có khi nào cái thằng nhóc Riku kia nói lộn không? Không phải khách sạn mà nhà ma mới là nơi kết hợp với mê cung? Nhưng cậu giống như vừa nhận ra gì đó, cả người đều phát lạnh:

"Không ổn rồi... vậy mà là "ma đưa lối quỷ dẫn đường"!"

Cậu gần như tuyệt vọng khi biết được sự thật này, bảo sao cứ càng đi càng như mê cung. Bị "quỷ dẫn đường" các cậu không sớm thoát ra sẽ bị nhốt ở đây vĩnh viễn.


Jimin nhắm bừa một đường lại tiếp tục đi tiếp, phía trước hành lang giống như nở ra rộng hơn, tường lại trông rất gồ ghề. Cậu chiếu đèn pin vào thì thấy trên bề mặt chảy ra thứ chất lỏng màu đỏ như máu, sền sệt trông rất ghê người.

Lại đi tiếp rồi lại đụng ngã rẽ, nhưng lần này cậu chần chừ vì phía trước chỗ góc khuất đèn pin không chiếu tới cậu nhìn thấy có cái gì đó như cái bóng, nhưng cậu cũng không có gan đưa đèn qua xem thử.

"Hyung!" Jimin nhỏ giọng gọi người sau lưng mình "anh có thấy đằng trước giống như có cái bóng đen không?"

"....." Phía sau lưng, Hoseok không hề trả lời.

"Hyung!" Cậu quay đầu nhìn về phía sau, đánh lẽ đằng sau cậu phải là Hoseok nhưng lại thấy anh đang đứng cách cậu tận năm mét. Như thế nào lại lùi xa vậy? mà sao ổng di chuyển mà cậu không biết nhỉ, lúc này Hoseok đang đứng úp mặt vào phía tường, cúi đầu giống như nhìn thấy cái gì đó.

"Hyung, anh đang nhìn cái gì vậy?" Jimin rất khó hiểu, đang tính đi qua nhưng từ từ, cây đuốc trên tay anh mình đâu rồi?!

Chuông cảnh báo nguy hiểm vang lên trong lòng cậu, đột nhiên phía trước lại phát ra tiếng:


"Làm sao vậy Jimin, sao tự dưng em dừng lại vậy?"

Cậu quay phắt đầu, thấy phía trước, chỗ cậu nghi hoặc có cái bóng giờ Hoseok lại đang đứng đó, vừa vặn cũng năm mét và tay cầm cây đuốc.

"Không sao đâu hyung!" Cậu nói qua loa, lại quay đầu ra sau, lúc này còn tá hoả hơn vì bóng người phía sau không cúi đầu nữa mà như dịch chuyển tức thời về gần phía cậu, lúc này hình như chỉ còn cách ba mét.

"Em đang làm gì vậy, đằng sau có cái gì... đừng doạ anh sợ nhé..."

Hoseok phía trước thấy cậu như vậy thì tiến lại gần. Jimin lại nhòm ra phía sau thấy bóng người kia cũng đang di chuyển lại gần.

"Anh, please đứng im đấy cho em nhờ. Đừng có đi tiếp không anh chuẩn bị nhặt xác thằng em này đi!"


Giờ cậu không dám quay ra sau nữa vì cậu chắc chắn cái thứ kia đang tiến càng gần rồi.

Trái tim một lần nữa bị đưa lên đĩa, lỗ chân lông của cậu thi nhau nổi rần rần lên. Mẹ nó phim truyền hình nữ chính phải chọn lựa hai người thích mình, cậu đây cũng phải lựa nhưng là lựa xem ai là quỷ trong phim kinh dị.

Hoseok phía trước bị cậu nói đột nhiên nghiêm túc, tiếp tục tiến về phía cậu hai bước: "Em nói lung tung cái gì vậy, rốt cuộc là bị làm sao?"

Jimin đơ cả người ra không dám động đậy, cậu chĩa đèn pin, hé mắt nhìn người đang tiến tới. Hoseok đi tới nhưng gương mặt anh trắng bệch như người chết vậy, còn tính phát hoảng thì lại thấy trên tường có bóng "Có bóng là người nhỉ?"

Phía sau lần này lại có giọng nói vang lên: "Jimin!"


Tiếng này là tiếng của Hoseok, cái tiếng rất rõ giống như đang nói ngay bên tai cậu vậy.

"Sao đang đi dừng lại làm gì, anh tí nữa thì va vào em đấy."

"Bỏ mẹ rồi Park Jimin ơi, trước sau ai mới là thật ai mới là quỷ đây..."

Cậu lúc này đúng là tiến không được lùi cũng không xong.

"Mẹ anh tới kìa!!!!" Đột nhiên Jimin gào lên khiến hai người trước sau đều bị giật mình, nhanh như gió cậu lách mình qua người phía trước phóng vèo đi mất.

"Tầm này nghĩ ngợi cái gì, ba sáu kế chạy là thượng sách."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net