là hoa, là nắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tôi mơ màng giữa những đồng hoa dại muôn màu, nội cỏ xanh ngắt như sắc xuân đang êm đềm phủ cả nhân gian.

ngón tay dài chạm nhẹ lên những cánh hoa mềm, có chút nâng niu. và rất dịu dàng ôm lấy đóa hoa tươi xinh kia, hương hoa cỏ đồng nội thấm vào vạt áo mỏng, thoang thoảng cái mùi dễ chịu yên bình. mắt nhắm hờ một chút, lại thấy tâm trí man mác nhớ về một hình bóng xa xôi...

chợt nhớ khi xưa em cũng hay ôm lấy hoa như này. bàn tay bé nhỏ mềm mại nâng niu những cánh hoa mỏng manh, ôm trọn bó hoa vào lồng ngực, khuôn mặt đẹp đẽ áp nhẹ vào hoa, khóe môi dâng lên một nụ cười dịu dàng.

lặng ngắm từ xa mà tim như loạn nhịp, ánh mắt vạn phần lưu luyến chẳng muốn rời, đôi môi có phần bồi hồi, trước cảnh mĩ lệ mà chẳng thốt nổi lời cảm thán...

hoa với người tương hợp, có cảnh nào đẹp hơn đây?

nỗi đau bất chợt dâng lên trong tim. mở mắt ra trông cảnh đẹp thơ mộng mà sao lại thấy trống vắng lạ... chắc là đang tương tư một mảnh tình khuyết...

tôi lặng nhìn hoa, nét mặt thoáng chút u buồn. trong tim bỗng vang lên giọng nói thân thương, quen thuộc:

"taehyung, nếu em được, em sẽ trở thành hoa của taehyung, để tỏa hương, để làm đẹp cuộc đời anh mãi mãi luôn..."

tôi cười khổ, bất giác hôn lên đóa hoa thắm hồng kia mà rằng:

"em yêu ạ, em luôn là hoa của đời tôi..."

________________

tôi lại thả mình trên nền cỏ xanh rì trong buổi chiều nắng vàng cả đất trời. những đám mây chuyển hồng theo gió bay về cuối chân trời. lòng tôi có phần thả nhẹ trên những cơn gió kia mà thư nhàn ngâm một vài lời hát rất quen.

nắng chiều vàng ôm lấy tôi như đang ôm lấy cả thế giới. thoáng thấy lòng mình ấm áp vô cùng. dang rộng hai tay để hứng lấy những vệt nắng ấm cuối ngày, rồi không biết lúc nào sẽ biến mất.

cũng như em thôi... em từng bảo với tôi rằng sẽ trở thành ánh nắng của tôi cả đời, để sưởi ấm tôi trọn đời. vậy mà trong một thoáng chốc nào ấy, em ra đi, bỏ mặc tôi với cô đơn tận cùng đến đáng sợ trong đêm đen, nằm lặng trong trong gian như những kẻ bị lãng quên giữa cuộc đời. giữa trần thế đầy bão tố này, kẻ như tôi mà không có ai soi đường chỉ lối, sao có thể bước tiếp bây giờ..?

tôi không bao giờ biết, và cũng không bao giờ tin rằng ánh nắng của tôi lại tan biến như vậy...

nặng lòng giữa đất trời mà chẳng biết từ lúc nào nắng đã xuôi về nơi xa xôi ấy. bóng tối đáng sợ bao phủ như giết tim anh từng chút một, lòng tê tái giữa nhân gian.

ước gì trời thương anh một chút, cho anh xin được ích kỉ để mang nắng về lại tim.

ước gì trời thương anh một chút, rồi đừng mang ánh nắng của anh đi xa mãi như thế

đau thương kể không hết, đếm chẳng xong, chỉ đành gói gọn qua tiếng thở dài với một câu nói vu vơ, chẳng biết có đến em không...

"em ơi, em mãi là ánh nắng của đời tôi. và dẫu em đã quá xa rồi thì điều đó vẫn không bao giờ thay đổi..."





________________

hơi ngớ ngẩn và có chút ngẫu hứng nhưng mong các cậu đón nhận.

mà cũng sắp năm mới rồi nhỉ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net