3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Em không ngoan nhỉ!"

Jimin thở hồng hộc, bị hai tên thuộc hạ trói ngược hai cánh tay ra sau lưng, quỳ gối trước gương mặt lạnh như tảng băng của Taehyung. Anh ung dung nhấp ly rượu trên tay.

Đương nhiên đâu dễ dàng thoát ra khỏi ngôi biệt thự này. Taehyung cũng không tốn quá nhiều công sức, để cậu leo xuống đất rồi đi quanh quẩn tìm lối ra. Cho đến khi bị bắt trở lại, cậu đã mệt đến hụt hơi.

Jimin cố vùng vẫy nhưng vô dụng. "Mấy người biết tôi là ai không? Sao dám làm vậy với tôi?" Không còn chút sức lực, nhưng vẫn lớn tiếng.

"Chặc...chặc". Taehyung lắc đầu chặc lưỡi. "Em đừng có trách họ, là em khiến họ không được yên. Nếu em trốn được, họ sẽ mất cả việc".

"Anh nói nhiều như vậy làm gì? Anh lấy quyền gì mà bắt nhốt tôi".

"Quyền gì ư?" Nói tới quyền gì? Em rời khỏi hôn lễ đã là cực hạn của tôi rồi. Xem như vừa mới kết hôn. Em nửa đêm chạy đi tìm bạn trai, tôi mà để em đi thì có nước mà đội nón xanh ra đường.

Taehyung cúi xuống trước mặt, tay bóp chặt cằm Jimin. "Xem ra em cần dạy dỗ nhỉ!"

"Phụt... đê tiện". Jimin nóng giận phun nước bọt vào mặt Taehyung. Với cậu, người đàn ông này không thể nhượng bộ.

Tên thuộc hạ dùng đầu gối của hắn ấn mạnh xuống lưng khiến Jimin đau điếng. Trước mặt bọn họ, cậu chủ chưa từng bị sỉ nhục, tin rằng chút nữa đây sẽ phải chôn xác. Hai người ghì chặt Jimin, chỉ chờ cậu chủ ra tay.

Đối phó với một người trên tay không có vũ khí cần gì nhiều người đến vậy. Mấy ngón tay quẹt nhẹ nước bọt dính trên mặt, Taehyung hất bàn tay, "mấy người ra ngoài được rồi".

Bọn họ liền nghe theo, buông Jimin ra. Trong lòng không khỏi ngỡ ngàng, nhưng mệnh lệnh khó cãi.

"Để tôi đi" Jimin đứng lên nói.

"Không được".

"Anh muốn gì chứ?"

"Qua đây". Taehyung làm động tác mấy ngón tay bảo cậu đến gần. Jimin không nhúc nhích, cậu không điên. Mới phun nước bọt vào mặt anh, sao dám tới gần.

"Em vẫn không chịu nghe lời nhỉ!" Taehyung cũng cảm thấy mình quá đổi cưng chiều người vợ này rồi. Biết làm sao được, vì anh quá yêu cậu.

Uống một ngụm rượu lớn, Taehyung đứng lên tiến lại gần cậu. Jimin thụt lùi, lui sát vách tường, hai tay cậu trấn giữ trước ngực anh. Cùng lúc Taehyung cúi xuống hôn lên môi cậu.

Jimin cảm nhận rượu cùng nước bọt truyền qua vòm miệng mình, mùi vị đắng chát chạy xuống cổ họng khi cậu cố gắng hé mở định chửi thêm mấy câu, lời còn chưa kịp nói đã bị nuốt chững.

Kinh tởm.

Cố giãy giụa, né tránh nhưng gương mặt đã bị hai tay Taehyung giữ chặt. Tay cậu cào cấu trước ngực Taehyung, nhưng anh không hề dừng lại, hôn càng hăng say mạnh bạo hơn. Đến lúc Jimin mềm nhũn, không còn chống cự mới chịu rời ra.

Bàn tay lau khô vết nước bọt bên khóe môi. Nụ cười khoan khoái, anh nói. "Vì tôi yêu em, chỉ cần em ở bên cạnh, tôi nhất định sẽ càng yêu em hơn".

Nhưng lời yêu nói trong lúc này như nước đổ lá môn. Chẳng chút lọt tai, Jimin càng cảm thấy anh không bình thường.

"Vô liêm sỉ. Đây mà là yêu sao?"

Jimin giận đến đỏ mặt, trong ánh mắt của cậu chứa nhiều oán trách xen lẫn tủi thân. Anh biết chứ, có thể đối xử mềm mỏng với cậu, anh đã kiềm nén, chịu đựng, gạt bỏ biết bao tôn nghiêm của mình, hy vọng có một lúc nào đó cậu mở lòng.

Jimin vung tay muốn đánh vào mặt Taehyung, anh đã kịp chụp lấy tay cậu.

"Mau đến đây". Taehyung nắm bàn tay kéo cậu đến ngồi trên ghế sofa.

Taehyung đi một vòng rồi quay lại, trên tay cầm chiếc khăn đã thấm nước, ngồi xuống bên cạnh nâng bàn chân cậu gác trên đùi mình, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn. Do lúc trốn chạy ra bên ngoài đi chân trần, giẫm đạp phải gai góc, bị thương còn không hay biết.

Sau đó Taehyung bôi thuốc, dùng băng quấn dưới chân cậu. Trên bàn tay cũng được anh tỉ mỉ chăm sóc.

Hành động nhu tình trong mắt Jimin lại trở thành một tên biến thái, mà cậu chán ghét.

Sau đó cậu được bế lên phòng, Jimin giãy giụa một lúc bất thành, đến không còn hơi sức, cậu đã được đặt xuống giường.

Căn phòng lớn của Taehyung, anh quyết định để cậu ngủ chung giường với mình. Cậu sẽ không có ý nghĩ muốn bỏ trốn nữa.

Jimin không chịu yên, muốn bò xuống giường, bị Taehyung nắm cổ chân kéo lại.

"Chỉ cần em ngoan, tôi sẽ không làm gì em".

Jimin bị ôm từ phía sau, vòng tay Taehyung khóa chặt cậu vào ngực mình. Jimin không còn cách nào thoát ra khỏi.

Một đêm không ngủ trong lòng ngực ấm áp của người đàn ông này. Tâm tư cậu rối bời. Nếu là cậu cứ yên phận, không tìm cách rời khỏi thì cậu vẫn được nâng niu.

Nhưng không, không đời nào tôi chịu ở yên nơi đây.


Một ngày mới bắt đầu, để đầu óc thông thoáng, suy nghĩ tìm cách khác. Sau khi đi xuống lầu ăn uống xong, liếc mắt một vòng, Taehyung đã  ra khỏi nhà.

Jimin nói mình muốn ra sân tắm nắng, hít thở không khí một chút. Người giúp việc không dám trái lệnh. Jimin quỳ xuống đất cầu xin.

"Dì à, làm ơn giúp con đi. Con cũng là thiếu gia nhà họ Park. Con hứa chỉ phơi nắng một chút rồi vào".

Gương mặt chân thành cầu khẩn, nói mãi dì đầu bếp cũng có con trai trạc tuổi, nghe một chút liền xiêu lòng.



Trong người không có gì, muốn đón xe lại không có tiền, mọi thứ đã bị cất giữ. Nhưng cậu chẳng muốn ở lại đây tí nào, đành bảo dì đầu bếp là mình khát nước, muốn uống nước.

Dì được dặn dò phải chăm sóc cho Kim phu nhân thật tốt, còn có lòng tin với người thanh niên trẻ đáng thương này, nên vội vàng vào bên trong lấy nước không chút nghi ngờ.

Lúc quay trở ra thì chẳng thấy người đâu nữa. Nhưng rất nhanh sau đó, Jimin đã bị bắt trở lại.

Buổi tối lúc Taehyung về đến nhà, gọi cậu xuống dùng cơm thì đã thay một người đầu bếp khác.

"Anh đã làm gì với dì ấy?". Jimin tức giận, mắt cậu đỏ ngầu, không thể nuốt trôi thức ăn.

"Em đoán xem"

"Là tôi, là lỗi của tôi, muốn trách thì trách tôi".

"Nếu em biết lỗi, thì nên ngoan ngoãn, đừng liên lụy người khác".

"Anh... mau để dì ấy trở lại làm việc".

"Một người mắt mù, tai điếc thì làm được gì?"

"Sao? Anh..." Jimin cảm thấy người này thật tàn nhẫn, độc ác, dùng cách dơ bẩn để giữ chân cậu.

"Nếu ai giúp cho em bỏ trốn, thì người đó nhất định sẽ chịu hình phạt thảm thương".

"Lòng người, dạ thú" Jimin mắng một câu, cậu giận đỏ mặt tía tai bỏ đi lên phòng không thèm ăn nữa.

Muộn một chút, Taehyung mới lên phòng đã thấy cậu khóa trái cửa lại. Chuyện đó cũng không khó với anh, chỉ dùng chìa khoá mở ra.

Jimin nằm co rút trên giường xoay mặt vào vách tường, cố che đi nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Hận, không biết kiếp trước mình đã đắc tội gì với người đàn ông này.

Taehyung làm như không có chuyện gì xảy ra, khóa chặt cậu trong lồng ngực mình, muốn đi ngủ. Dù biết người kia đang giận dỗi. Sau đó nghe được tiếng kêu cồn cào trong bụng cậu.

"Em đói bụng sao?"

"...."

"Mau đi xuống bếp ăn"

"....."

"Hay để tôi lấy cho"

Tất cả lời nói bên tai đều là dỗ dành cậu. Nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Cứ để bụng đói, không dễ dàng đưa mình vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Jimin nói rằng muốn về nhà thăm ba mẹ mình. Taehyung bận việc, đến chiều mới đưa cậu đi.

Trước mặt ba và mẹ kế, Jimin nói:

"Con không muốn kết hôn"

"Không được, con đã gả đi. Hiện giờ con là người nhà họ Kim".

Jimin cảm thấy mình đúng là không phải họ Park, không phải con ruột của người ba này.

"Vậy thì con muốn ly hôn".

"Cái này không đến lượt con muốn hay không".

Nói tới nói lui thì cậu nghĩ mình cũng đã bị gả bán. Đứa em trai khác mẹ sau này được hưởng mọi thứ, còn cậu phải chịu trách nhiệm đi cầu thân.

Lúc đi vào phòng riêng, cậu cũng bị thuộc hạ canh cửa.

Taehyung cả buổi trầm mặt không nói gì. Jimin ngồi phía sau xe không dám nhìn anh.

Đến lúc xe dừng lại ở đèn đỏ, Jimin nhanh chóng mở cửa xe, bất chấp nguy hiểm chạy đi.

Cậu chạy rất nhanh, cứ một lòng muốn đi tìm người yêu.

"Để tôi cho người đuổi theo". Người tài xế nói.

Taehyung đốt một điếu thuốc, rít một hơi, chầm chậm nhả ra làn khói trắng. Dáng vẻ rất điềm tĩnh.

"Không cần, cứ cho xe theo em ấy".

Người chạy bộ, người ngồi xe. Taehyung đứng tựa vách tường phủ đầy rong rêu, hút thêm một điếu thuốc, nhìn Jimin ra sức đập cửa căn phòng khu nhà trọ tập thể cũ nát.

Cuối cùng, cậu thất vọng ngồi bệt xuống đất ôm mặt khóc. Đợi một lúc, Taehyung không chịu được, anh đi đến trước mặt, nắm cổ tay cậu kéo đi.

"Đủ rồi, về thôi"

"Không, tôi không đi, tôi ở đây đợi em ấy". Jimin vùng vẫy.

Taehyung nói: "Tôi biết hắn ở đâu, có cần tôi đưa em đi gặp?"

"Tôi có ngốc mới tin anh, anh lại muốn làm gì em ấy".

Jimin lập tức bị ấn mạnh vào vách tường, bị cánh tay Taehyung chắn ngay cổ đau đến không thể kháng cự.

Giọng Taehyung lạnh lùng. "Khiến cho hắn mất việc, khiến cho hắn mồ côi, khiến cho hắn sống như bằng chết, có đủ hay chưa?"

"Tên khốn, anh là cầm thú". Ánh mắt Jimin đỏ ngầu, vừa căm ghét vừa oán hận.

"Đã vượt quá giới hạn của tôi rồi. Xem ra em cần dạy dỗ"

Tiếp theo sau Jimin la hét, cậu bị hai tên thuộc hạ bắt lên xe. Hai tên xách hai bên tay cậu đưa vào nhà.

Không đủ sức chống trả, họ trói chặt khiến cậu quỳ gối trước mặt Taehyung.

"Hèn hạ, dơ bẩn, ỷ đông ức hiếp người"

"Tôi có thế nào thì cũng là chồng của em". Taehyung nhấp ly rượu, bình tĩnh nói.

"Sẽ không, tôi nhất định sẽ không lấy một người hạ lưu, bỉ ổi, vô liêm sỉ như anh"

Đúng là cứng đầu cố chấp, xem ra phải khiến em là người của tôi, mới chịu nghe lời.

Taehyung đứng lên đi, anh vẫn nghe Jimin chửi rủa không ngừng. Đến khi anh quay lại bóp mạnh miệng cậu nhét viên thuốc to như con nhộng, cho cậu uống với rượu. Jimin ho sặc sụa muốn nôn ra lại bị Taehyung bóp họng ép nuốt vào.

"Anh... cho... uống cái gì...?"

"Em sẽ biết ngay thôi". Taehyung hất tay bảo thuộc hạ đi khỏi. "Hôm nay các người cứ về nghỉ ngơi, không cần ở đây canh gác"

Jimin bị ép uống thuốc, mặt mày cậu đỏ rần vì tức giận cùng hoảng sợ, chút nữa đây e rằng cậu sẽ không còn nghĩ đến việc trốn chạy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net