33+

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mưa đêm thật lớn, mưa cho phố phường vắng lặng, nước mưa ướt cả con đường, nhạt nhòa ánh mắt người thương.

Nghĩ sao thì làm vậy, Jimin nhón chân lên áp mặt mình vào cận kề hôn môi anh. Chuyện này đối với Taehyung cũng chưa từng có ý nghĩ từ chối cậu.

Taehyung đáp trả nụ hôn vừa ngọt ngào vừa sâu lắng. Vòng tay của anh phía sau eo Jimin càng siết chặt hơn. Sự tình nguyện của Jimin càng làm cho Taehyung không muốn buông lơi cậu ra. Nụ hôn dày đặc, chặt chẽ, môi lưỡi dây dưa, cuồng nhiệt quấn quýt, trong phút chốc đã khiến nhiệt độ của hai cơ thể nóng lên hầm hập. Nhiệt độ trong phòng cũng theo đó tăng cao.

Như có cảm giác cách biệt nhau cả một thế kỷ. Giận hờn, thương thương, nhớ nhớ, Taehyung vừa hôn vừa đẩy lùi Jimin ra phía sau, lưng của cậu dựa vào cánh cửa làm điểm tựa.

Nụ hôn sâu hơn, Taehyung như thèm khát muốn ăn sạch, muốn hút hết mọi thứ bên trong vòm miệng của cậu. Đầu lưỡi Jimin bị mút mạnh mẽ đến tê tái. Có ra sức hôn nhau đến đâu đi chăng nữa vẫn cảm thấy như chưa đủ.

Đến khi Jimin cảm giác thở cũng khó khăn, buông bàn tay phía sau gáy anh đem chắn ở trước ngực, cố đẩy Taehyung ra, há hốc miệng để nuốt lấy không khí.

Lưu luyến rời khỏi đôi môi mọng đầy quyến rũ của Jimin, Taehyung khẽ nói:

"Anh nên về sớm hơn". Bàn tay Taehyung vội vàng lau đi hai dòng nước ấm vừa trực trào trên khóe mắt Jimin. Anh đau lòng nói: "Không khóc, anh xin lỗi! Anh sai rồi!" Taehyung đem hết lỗi lầm, nhận về phía mình.

Ai đúng ai sai giờ phút này đối với anh không quan trọng nữa. Khi anh nhìn thấy người mình thương vì mình biến thành ra bộ dạng này, anh xót xa, đau lòng, ân hận...mọi cảm xúc giận dỗi, trách móc chỉ còn là hư không.

Lúc ra khỏi xe, Jimin cũng không thể nghĩ nhiều hơn, vội vã chạy từ ngoài đường vào trong sảnh, vậy mà vô tình ướt hết. Trong lòng lúc đó, chỉ nghĩ đến việc, sợ một lần nữa không gặp được Taehyung. Cho dù có là chuyện nhỏ, dù chỉ là từng phút từng giây chia xa cũng không muốn cứ như thế mà bỏ lỡ nhau, đành phải tranh thủ.

"Em ướt hết rồi!" Jimin thở xong, thì nhẹ giọng nói, với dáng vẻ đang làm nũng trước mặt anh.

Đáng yêu muốn chết!

Trái tim Taehyung tan chảy, dư âm trong cổ họng mình nước bọt còn có vị mằn mặn vì nước mắt cậu, thương biết dường nào, giọng anh mềm mại: "Trong tủ có quần áo của anh, em mau cởi đồ, anh lấy cho em thay, kẻo lạnh".

Nói xong Taehyung liền nắm tay Jimin đưa đến gần sopha, còn mình thì đi đến tủ quần áo phía sau bàn làm việc.

Tuy là cơn mưa mùa hạ, nhưng Taehyung nói phải, hiện tại nước mưa ngấm vào da thịt, lành lạnh. Không khóc nữa, Jimin nở nụ cười thật tươi, cậu ngoan ngoãn vừa cởi cúc áo vừa hỏi: " Nhỡ đâu có ai nhìn thấy thì sao?"

Taehyung đứng đơ người ở trước tủ mất ba giây vì câu hỏi ấy. Anh lấy ra cái khăn cùng với quần áo luôn để dự phòng ở đây khi cần. Tiện tay Taehyung đặt chúng lên sopha. "Em yên tâm".

Anh đến buông tấm rèm cửa sổ xuống, anh chắc chắn bên ngoài nhìn vào không thể thấy được gì, cho dù đoán biết không còn mấy ai ở lại, ngay sau đó anh cũng đi một đường đến khóa trái cửa phòng lại.

"Anh là chủ tịch, họ không sợ anh thì thôi. Sao phải sợ họ?" Taehyung chắc chắn nói.

"Ý em là sợ bị nhìn thấy á!"

Thân thể này cũng chỉ dành cho riêng anh. Ai dám nhìn, anh sẽ móc mắt người đó. Kẻ nào chạm vào, anh sẽ chặt tay, rút gân của kẻ đó. Cho dù là anh em cũng không ngoại lệ mà nương tay. Giết rồi đem đi giấu xác hắn, để cho kiến bu, giòi đục, thối rữa... kiếp sau có thành người cũng là một bộ dạng xấu xí.

Trẻ con!

Nghĩ được đến vậy, Taehyung bất chợt cong khóe môi lên, tự cười bản thân mình. Anh lắc đầu xua tan ý nghĩ vớ vẩn đen tối ấy, quay lại nói với Jimin: "Anh vừa khóa cửa rồi. Bây giờ chúng ta có làm tình ở đây cũng không ai hay biết".

Chiếc áo Jimin vuột khỏi tầm tay cậu, rơi xuống đất.

Taehyung cũng là lỡ miệng nói, anh không cố ý. Nhưng lúc xoay người lại nhìn Jimin, người có tấm lưng thon để trần, làn da trắng sáng mịn màng, mặt và tai vì ngại ngùng mà đỏ ửng lên. Bộ dạng lúng túng, muốn trốn đi, có chút e ấp thẹn thùng lại giống như đang câu dẫn anh, thiệt lòng chỉ muốn làm ngay và luôn thôi.

Không cố ý nói, nhưng sẽ cố tình làm. Đây là tính cách của người có nhóm máu AB, nằm ở cung Ma Kết.

"Cũng không hẳn là không thể"

Người nói câu này lại chính là Jimin. Là cậu hờ hững với anh đêm qua. Taehyung khẽ cười, nụ cười đa phần nguy hiểm, tay anh cầm lấy cái khăn ôn nhu lau tóc cho cậu, ở bên tai Jimin, giọng trầm ấm, anh khẽ nói: "Em chắc chứ?"

Jimin cảm nhận hơi thở nóng hổi bên tai mình, cậu rùng mình. "Em đùa thôi!". Jimin bắt đầu lạnh ở sống lưng, cảm thấy vừa rồi, mình tự đào hố nhảy xuống dưới.

Em đùa thôi? Khóe môi Taehyung ý cười hiện rõ ràng hơn. Trong lòng thầm nghĩ, Jimin gấp gáp chạy đến đây chỉ để nói chuyện phiếm thôi à? Tối qua, ai là người lạnh nhạt với anh?

"Anh không coi chuyện này là đùa"

"Sao?"

Lưng trần của Jimin đã được một bờ ngực vững chắc vừa ấm áp vừa nồng nhiệt áp sát vào. Người đàn ông đem vòng tay dài khóa chặt cậu lại từ phía sau. Rất nhanh môi anh dán ngay vào vành tai cậu. Jimin bị nhột nhạt, cong người lại, chưa kịp phản ứng, hai bàn tay to lớn nóng bỏng kia đã phủ kín cặp ngực phía trước của cậu mạnh bạo xoa nắn.

Taehyung bắt đầu càn rỡ, môi anh hôn sau gáy Jimin, lưỡi mềm ấm nóng liếm đến vành tai cậu, đầu lưỡi nhọn đưa vào rồi lấy ra rồi lại đưa vào...

Động tác như đang giao hợp này khiến cơ thể Jimin tê rần. Muốn trốn cũng không trốn được. Nửa thân dưới còn chưa kịp cởi, đã cảm nhận vật nhô ra ở phía sau mình cứng rắn va chạm.

"Taehyungie! Thật sự... làm ở đây sao?"

Hai bàn tay Taehyung nhanh nhẹn dời xuống phía dưới cởi bỏ thắt lưng cho Jimin, chiếc quần lỏng lẻo nặng trịch vì thấm nước như giúp Taehyung nhanh và dễ tuột xuống.

Anh xoay người Jimin lại, đẩy cậu nằm xuống sopha. Mọi động tác rất nhanh và cực kỳ chuẩn xác.

Kích cỡ chiếc sopha phòng chủ tịch khá thoải mái cho hai người chân dài vai rộng. Cả người Jimin không mảnh vải che, lưng chạm đến lớp vải da bên dưới sopha lành lạnh, Jimin khẽ run lên.

Taehyung không để Jimin đợi lâu, không để cậu có cơ hội chạy mất. Quần áo anh cũng tùy tiện cởi ra quăng khắp nơi, dưới sàn nhà, nhanh chóng áp chế, đè phía trên người Jimin. Chen giữa hai chân cậu, da thịt gần gũi không còn kẽ hở, môi mỏng Taehyung thì thầm bên tai Jimin: "Em nói coi".

Nói rồi, Taehyung liên tục hôn xuống cần cổ Jimin. Dòng điện tê rần rần chạy khắp cơ thể cậu. Đôi mắt Jimin mơ màng, hơi thở nặng nề, khẩu đối tâm Jimin cố gắng chống chế: "Ưm... Ở đây dường như không tiện cho lắm!"

"Anh không dùng bao, em cũng không cần gel bôi trơn. Quen thuộc như vậy, cứ thế mà làm thôi, có gì không tiện?"

Tiếp theo là bàn tay hư hỏng kia một đường lần mò xuống bên dưới. Ấn vào nơi nhạy cảm ấy, đụng chạm kích thích liên miên, nơi hậu huyệt mẫn cảm ướt át, dịch thủy ào ạt tuôn ra. Jimin cảm giác nóng hừng hực, không lạnh mà vẫn run.

"Ướt hết rồi này". Taehyung xấu xa, đem mấy ngón tay nhớp nháp đưa lên cho Jimin xem.

Jimin xấu hổ, đôi mắt nhắm lại, không thể nói thêm, cậu nghĩ mình cũng không thoát khỏi. Nơi cần chạm đã chạm đến, không thể cưỡng lại màn dạo đầu đầy kịch tính này. Trước khi biết mình sẽ bị người phía trên vùi dập, ăn sạch sẽ ở ngay đây, Jimin nói: "Em xin lỗi! Em hồ đồ, lúc đó chỉ nghĩ một phía".

Taehyung áp xuống hôn môi, không để cậu nói thêm. Chuyện này anh hiểu được và cũng sẽ không trách cậu.

Thân dưới đã cương cứng từ lâu ở trước cửa hậu huyệt ướt át một đường đưa đẩy vào bên trong.

Jimin cắn chặt môi dưới của anh vì đau, nơi động huyệt cũng vô thức siết chặt. Taehyung rời môi, bàn tay vỗ nhẹ bên mông Jimin, anh nói: "Thả lỏng".

"A!... Đau mà"

"Ráng chịu chút".

Vì bị kẹp chặt, Taehyung di chuyển có chút khó khăn. Nếu mạnh quá sẽ khiến Jimin đau. Tay anh vuốt ve trên tóc cậu, dỗ dành: "Ngoan, thả lỏng cho anh".

Jimin đáng thương, rít một hơi thở mạnh. "Em biết... ah... của anh lớn quá!"

Nghe người kia nói, hạ thân ở phía trong Jimin càng kiêu hãnh lớn thêm. Kích thích Jimin căng cứng, đau đến đầu óc loạn lạc. Cho dù hai người đã có biết bao nhiêu lần làm tình trước đây, thì lúc nào những phút đầu đều có cảm giác như bị xé nát.

Jimin kêu lên: "Anh từ từ chút..."

Taehyung vừa ra vào vừa nói: "Em còn muốn đợi?"

Trong lòng Taehyung rạo rực, ngọn lửa hừng hực nóng bỏng. Bên dưới càng siết chặt, anh càng cảm thấy sung sướng. Càng sung sướng thì không thể tiết chế, dùng sức đẩy eo mình vùi tận gốc vào bên trong.

Taehyung liên tục thúc đẩy, ép đến bên trong nhạy cảm tiếp nhận. Taehyung còn cố ý trêu chọc: "Coi em ra nhiều nước chưa kìa".

Hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, ở nơi có cảm giác mới lạ này. Taehyung cuồng dã xâm chiếm mỗi tấc ra vào càng sâu hơn, anh còn dùng những câu nói khiêu khích cậu. Jimin đỏ tai, ngửa cổ lên kêu gào, cậu còn nghe được tiếng va chạm giữa da thịt. Nệm sopha bị ấn xuống nhấp nhô đàn hồi. Mồ hôi tuôn ra nhiều hơn khi nãy cậu bị ướt dưới mưa.

"Em ghen, anh không trách". Taehyung nói.

"Anh nhanh lên chút, nói mãi". Jimin ngại ngùng, mắng yêu.

Lý trí Jimin liền bị khắc chế, bị chiếm đoạt. Cậu bị làm tới đầu óc mê man, vùi mặt vào hõm vai anh, vòng tay ôm chặt lấy anh, rên rỉ.

Hơi thở hổn hển vỡ vụn, Jimin mở rộng hai chân để Taehyung ấn vào thật mạnh mẽ, đem toàn bộ ý thức thao túng dục vọng mãnh liệt của anh rót những cỗ tinh dịch lớn vào trong cơ thể mình. Jimin cũng càn rỡ phóng thích.



Cuộc yêu trôi qua, trong phòng toàn mùi tinh dịch. Jimin mệt mỏi, xụi lơ mềm nhũn nằm im lìm trong vòng tay của Taehyung. Bên ngoài không còn chớp nhoáng nữa, có lẽ mưa đã tạnh, mây đã tan.

Taehyung đưa ngón tay ấn ấn vào eo nhỏ của Jimin. "Không muốn về à?"

Jimin lười biếng, tùy tiện trả lời: "Cả đêm em không ngủ được, cả ngày em cũng chẳng có ăn gì. Em đói và buồn ngủ. Em còn bị hổ đói vắt kiệt sức, mệt muốn chết, không muốn làm gì hết".

Xéo xắt! Taehyung không nhịn được cười. "Thế là phó mặc cho anh làm gì cũng được à?".

"Vâng".

"Không hối hận?"

Jimin mệt mỏi, lắc đầu không thèm trả lời. Mắt díp lại, mọi thứ để mặc Taehyung lo liệu.

Anh lấy giấy, lấy khăn lau chùi dấu vết tình yêu của hai người. Thay quần áo cho Jimin, viết một mảnh giấy dán trước cửa phòng làm việc của mình.

Cẩn thận bế Jimin trên tay, mang ra xe, đưa về nhà.

Về nhà, Taehyung tiếp tục cưng sủng cậu.

...




Buổi sáng nhân viên, thư ký nhìn thấy hai chữ to đùng ngay trước cửa phòng: Cấm Vào.

Sau đó chỉ có một người làm vệ sinh vào dọn dẹp. Khi có người hỏi đến người làm vệ sinh ấy, trong phòng xảy ra chuyện gì? Người đó yên lặng, có chết cũng không chịu nói nửa lời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net