Chương 10+11+12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

Sân bay thật đông đúc Phác Lạc Lạc vừa kéo hành lý từ trong ra liền bị Hoa mẫu thân từ đâu chạy tới ôm lấy "Con gái! Mẹ nhớ con muốn chết nha!"

Cô cười khổ, tay đang xách va li còn phải chịu thêm khối thịt vài chục kí của mẹ.

Cô còn chưa kịp mở miệng bà lại tiếp tục lên tiếng "Con có nhớ đã hứa gì với mẹ hồi tuần trước không ?"

Phác Lạc Lạc ngẫm nghĩ, hình như cô không có hứa gì cả, Phác mẫu thân nhìn biểu tình của cô liền phủi phủi tay "Ây~ con thật mau quên! Con nói dẫn mẹ đi gặp Mẫn Mẫn!" Cô lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nhưng chuyện đó cô rõ ràng chưa hề hứa hẹn qua.

4 giờ rưỡi, tại nhà của Kim Tại Hưởng chuông cửa kêu ầm ĩ, Trương quản gia bước ra mở cửa, ông có chút ngạc nhiên trước gương mặt có nét tương tự Phác Chí Mẫn nhưng rất nhanh liền bày ra nụ cười hòa nhã "Nhị vị! Không biết có việc gì ?"

Phác Lạc Lạc bên ngoài khó xử đứng sau lưng Phác mẫu thân, bà tiến lên một bước hỏi thăm "Xin chào ! Tôi là mẹ của Phác Chí Mẫn, xin hỏi có nó ở đây không ?"

Trương lão quản gia vẫn chưa biết chuyện, nên bình thản đưa bà lên phòng của cậu. Phác mẫu thân đi theo ông trong lòng không khỏi thầm cảm thán, căn nhà này quả nhiên to lớn, trang trí cũng thật lộng lẫy, ví như cung điện cũng không hề sai.

Phác Chí Mẫn đang ngủ trưa, bỗng nghe bên ngoài ồn ào rồi một tiếng nói quen thuộc vô cùng thánh thót vọng tới "Tiểu tử này ! Con thật to gan!" Vừa nghe xong âm thanh chưa kịp hoàn hồn đã bị Phác mẫu thân kéo vành tai lôi đi "Về nhà nhất định cho con một bài học !".

"Mẹ! Em trai còn nhỏ, không hiểu chuyện, có gì từ từ nói !" Phác Lạc Lạc thấy mẹ mình hành động quá trớn, cô liền kéo tay bà ra.

Trương quản gia chưa kịp thích ứng hoàn cảnh, lần đầu tiên thấy có người hung dữ như vậy, ông đi tới ngăn bà, may mắn còn có người đỡ giúp, bằng không cậu nhất định mất đi đôi tai yêu dấu này. Không phải cậu không biết mẹ mình khi nổi trận lôi đình có bao nhiêu nhẫn tâm, nhưng muốn cậu quay về... Thà cậu bị đánh còn hơn.

Từ lúc có mặt trên thế gian này, đây là lần đầu tiên trong 18 năm trời cậu dám làm trái ý mẹ "Mẹ! Làm ơn đồng ý cho con... Con thích người ta, khó khăn lắm mới có thể...!"

Phác mẫu thân hai tay khoanh trước ngực, không thèm nhìn cậu "Cho con biết ! Người ta là cpn nhà có điều kiện, con lấy gì đảm bảo người ta thích con! Mẹ cho con biết, con gái nhà người ta mà có chuyện gì dân thường như chúng ta hoàn toàn không thể chịu trách nhiệm !"

Phác Chí Mẫn lắc đầu phủi phủi tay "Mẹ đừng lo! Người này là nam..."

Phác Lạc Lạc biết em mình lỡ lời, vội lấy tay che miệng cậu lại, nhưng hiện tại đã quá muộn.Phác mẫu thân ngay cả dáng vẻ bình tĩnh ban nãy cũng không thể giữ được nữa "Cái gì ? Con vừa nói gì ?"

Cậu cúi thấp đầu, ngập ngừng mãi mới lên tiếng "Con... Con là... Thích nam nhân !"

"Mẹ cho con 2 lựa chọn, là ba, mẹ, chị và tình yêu kỳ quái của con !" Hoa mẫu thân giận đến run người, nhưng ngoại nhân đang ở đây bà tạm thời không thể bộc phát.

Cậu càng nhìn mẹ càng sợ, rút hết dũng khí nói với bà " Mẹ ! Con xin lỗi !"

"Lạc Lạc! Chúng ta về, ta từ nay coi như không có đứa con này !" Phác mẫu thân đi như chạy không chờ người dẫn đường, đâm thẳng hướng cầu thang mà xuống. Trương lão quản gia thật sự hết cách với gia đình này, ông đuổi theo "Phác phu nhân chờ đã! Tôi gọi xe đưa 2 người về !"

Phác Chí Mẫn quay đầu chào ông một tiếng rồi đuổi theo mẹ, Trương quản gia nhìn theo bóng dáng hai người đang khuất dần sau cánh cổng lớn khẽ lắc đầu. Cậu nhóc kia vì thiếu gia nhà họ trả giá nhiều như vậy, vậy mà thiếu gia thì ngày ngày ăn chơi sa đọa, chẳng qua khi hắn dẫn nữ nhân về nhà thì cậu ngủ say nên không biết.

Chương 11

Hôm nay Kim Tại Hưởng lại về trễ, cậu nằm đọc sách chờ hắn về mới ăn tối nhưng đã 8 giờ rồi, cậu tâm trạng không thoải mái, quyết định không ăn tối ở nhà nữa mà đi ra ngoài,sẵn tiện hóng chút gió, Trương quản gia giúp cậu chuẩn bị xe, lục trong túi quần cậu chỉ còn vỏn vẹn 100 tệ.

Phác Chí Mẫn cười khổ, ngồi trên xe nhìn ra cửa ngắm khung cảnh hoa mỹ bên ngoài, cảnh vật lướt qua trong mắt, đến ngã tư đường xe từ từ dừng lại chờ đèn đỏ. Bên cạnh một chiếc xe mui trần màu cam bóng loáng đậu lại, người trên xe là một mỹ nam tử, ngồi cạnh hắn là một vị cô nương trẻ trung xinh đẹp. Phác Chí Mẫn nghe trong lòng mình một trận khó chịu, tâm trạng vốn đã tệ của cậu càng trở nên buồn bã.

Xách trong tay một túi giấy bên trong đựng bánh táo nướng của cửa hàng thức ăn nhanh McDonald's cậu trở về nhà.

Các vị giúp việc tỷ tỷ thấy cậu thảm hại như vậy cũng cảm thấy lo lắng, vây quanh cậu hỏi thăm sự tình, cậu ban đầu không hề hó hé nửa lời, đến lúc giấu không được cảm xúc nữa mới òa khóc lớn "Em thật sự rất buồn, các chị nói xem người ta vì cái gì không thích em nhưng vẫn đồng ý cùng em..."

Lan Nguyệt đang lau sàn cũng đứng lại nghe ngóng, một tay chống nạnh một tay cầm cây lau sàn hỏi lại "Là ý tứ gì đây ?"

Trương quản gia từ đâu xuất hiện, đám người trong phút chốc tản ra. Ông cười hiền từ tiến lại gần hỏi cậu "Mẫn Mẫn, nói xem có chuyện gì ? Ta có thể giúp được không ?"

Phác Chí Mẫn đặt túi giấy lên bàn, thút thít khóc "Gia gia! Kim tiên sinh gạt cháu!"

"A! Là thiếu gia sao ?" Ông xoa xoa đầu cậu an ủi "Không sao không sao! Có ta ở đây bảo vệ cháu! Không phải cháu xem ta là gia gia sao ?"

Phác Chí Mẫn nép mình vào lòng ông khóc lớn "Nhưng mà..."

Trương quản gia không chờ cậu nói xong câu đã ngắt lời cậu "Ngốc ! Chỉ cần cháu kiên nhẫn, thiếu gia nhất định bị cháu dùng chân tình cảm hóa !"

Cậu mở to mắt long lanh nước nhìn ông "Thật ạ ?"

Ông mỉm cười gật đầu, nơi này mặc dù chưa thân thiết lắm nhưng những con người ở đây đối với cậu thật tốt, nhất là Trương quản gia, còn có các tỷ tỷ nữa.

Đêm đó Kim Tại Hưởng quay về nhà khi kim đồng hồ đã điểm 1 giờ 35, còn dắt theo một mỹ nữ, hắn vốn dĩ không biết cậu vẫn còn thức nên đã cùng nữ nhân tại phòng mình làm loạn. Nhưng dù cho hắn biết cậu vẫn còn thức đi chăng nữa thì vẫn vậy thôi,bởi lẽ đây chính là chủ ý ban đầu của hắn, âm thanh từ nữ nhân kia như đang đâm sâu vào lòng cậu, vô cùng đau đớn. Từng tiếng từng tiếng như xé nát tâm can cậu. Phác Chí Mẫn cuối cùng cũng chịu không nổi dùng gối che tai lại, lặng lẽ rơi lệ, kết quả mắt cậu sáng hôm sau sưng đỏ, có hỏi thế nào cậu cũng không chịu nói.

Đã gần một tháng cậu cùng hắn sống chung nhưng mỗi cuộc đối thoại của hai người không quá ba câu. Cậu thực sự đã bắt đầu chán nản nhưng vẫn không nỡ buông tay, hôm nay hắn tan tầm sớm, cậu lấy hết can đảm đến thư phòng gặp hắn nói chuyện.

"Kim tiên sinh! Tôi thực sự muốn hỏi anh một vấn đề !" Cậu ngồi tại ghế sofa trong thư phòng của hắn, gương mặt vô cùng nghiêm nghị, còn hắn một chút chú tâm cũng không có "Trình bày đi!"

Phác Chí Mẫn hít một hơi thật sâu "Gần một tháng qua, mỗi đêm chuyện anh làm em đều biết..." Hắn dừng lại động tác uống trà, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cậu "Ý cậu là thế nào ?"

"Em muốn... Cùng anh làm chuyện đó thử một lần!" Nói đến đây cậu đứng phắt dậy, gập người 90 độ trước mặt hắn "Xin anh cho em một cơ hội cùng anh (XXOO )phát sinh quan hệ!" Phác Chí Mẫn cảm nhận máu bắt đầu dồn về đầu, toàn thân bắt đầu đỏ lên, mặt nóng đến muốn phát hỏa.

Kim Tại Hưởng chân vắt chữ ngũ ngồi trên ghế nhìn dáng vẻ của cậu lúc này, hắn không hẳn chán ghét mà thực sự cảm thấy có phần mới lạ. Nhớ lúc trước những nữ nhân kia đều trực tiếp câu dẫn hắn, còn cậu lại mặt dày đi xin phép cho cậu được cùng hắn XXOO.

Kim Tại Hưởng lộ ra gương mặt ác ma, nụ cười vô cùng gian manh "Nếu cậu đã nói vậy thì... Đêm nay nửa đêm sang phòng tôi!"

Phác Chí Mẫn giật mình,thật không ngờ lại dễ dàng như vậy, cậu đứng thẳng người vội chào hắn rồi nhanh chân chạy ra khỏi thư phòng.

Cậu rất đúng hẹn, vừa lúc 12 giờ liền tới trước phòng hắn gõ cửa. Kim Tại Hưởng vừa đúng lúc tắm xong, quấn trên mình một tấm khăn rồi ra mở cửa.

Lần đầu tiên nhìn thấy người mình thích không mặc áo, thân hình tuyệt mỹ lộ ra làn da mịn màng. Phác Chí Mẫn xấu hổ quay mặt đi nơi khác. Hắn nhìn thấy biểu tình của cậu ngoài mặt thì không có nói gì nhưng lại đang nghĩ 'Thằng nhóc này thực sự thuần khiết đến vậy ?'.

Hắn bước vào trong rồi ngoắc cậu vào cùng, hắn dùng cái khăn khác lau mái tóc ướt gợi cảm. Đây là lần đầu tiên cậu quan sát hắn kỹ như vậy. Làn da hơi rám nắng, thân hình săn chắc cường tráng, chiếc cổ dài thanh mãnh. Gương mặt thì không cần bàn tới, lông mi dài hơn cả nữ nhân, đôi mắt màu hổ phách luôn toát ra loại khí chất đáng sợ cùng một chút mị nhân, sống mũi cao. Tứ chi thon mà dài.

Nhìn cậu quan sát mình kỹ như vậy hắn tựa tiếu phi tiếu không nói gì, vì từ khi còn nhỏ hắn đã được người khác nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ như vậy. Cậu thấy hắn thay đổi biểu tình liền giả vờ quay đi chỗ khác "Tiên sinh! Tôi giúp anh sấy tóc !"

"Không phải cậu tới để..." Kim Tại Hưởng nhìn cậu chằm chằm.

Cậu lắc đầu lia lịa "Không Không! Em sợ anh tóc ướt ngủ sẽ bị đau đầu!"

Hắn buông khăn xuống chỉ đến cái tủ gỗ lớn ở góc phòng "Vậy máy sấy ở ngăn thứ hai, tủ bên phải "!

Cậu ngồi sau lưng hắn, tay dịu dàng xoa xoa da đầu hắn, chẳng mấy chóc tóc đã khô, Kim Tại Hưởng tự mình đem máy sấy đi cất, lúc quay lại đã thấy cậu đang nằm sấp lật lật cuốn tạp chí.

Hắn ghì cậu xuống giường, môi kề sát tai cậu "Bây giờ chúng ta bắt đầu! Cậu chuẩn bị chưa ?"

Phác Chí Mẫn liếc mắt nhìn qua đôi môi của hắn, nuốt nước bọt, mặt đỏ lên khẽ gật đầu.

Hai người cùng nhau XXOO,hắn mặc dù tắt đèn nhưng sao có thể không phát hiện ra sự kỳ quái của cơ thể cậu. Nhưng hắn bất quá không hề quan tâm tiểu tiết, chỉ là chơi đùa với cậu một chút thôi, sau này liền không liên quan, cơ thể của cậu như thế nào là chuyện của cậu.

Mãi đến tờ mờ sáng hắn mới buông cậu ra, lần đầu tiên của cậu đã thành công trao cho hắn, nghĩ tới đây Phác Chí Mẫn vô cùng cao hứng, môi nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào. Sáng hôm sau lúc cậu tỉnh lại hắn đã sớm đi làm, cảm giác một trận đau đớn ở thắt lưng, cậu cố gắng đi xuống nhà gọi trợ giúp từ Trương quản gia.

Chương 12

Kim Tại hưởng hôm nay vô cùng lạ, lúc đang làm việc hay lúc nghỉ trưa hay lúc đang họp cũng đều không thể tập trung. Đầu óc hắn cứ không tự chủ nghĩ đến cảm giác đêm qua. Cậu cùng hắn làm đến tận tờ mờ sáng. Đêm qua cậu bị lăn qua lăn lại , sắc mặt trắng bệt nhưng không dám lên tiếng, ngay cả tiếng rên rỉ cũng không dám phát ra, cậu cắn môi đến suýt nữa bật máu. Hắn cũng không phải là tâm dã thú nên hiện tại có chút lo cho cậu nên đã gọi về nhà.

"Alo! Xin chào, đây là Kim gia, cho hỏi ngài cần gì ?" Trương lão quản gia nhấc máy.

Kim Tại Hưởng bảo ông đưa điện thoại cho cậu,nhưng khổ nỗi cậu hiện tại đi lại rất khó khăn nên không thể đến nghe điện thoại của hắn, Kim Tại Hưởng cảm thấy có chút tội lỗi. Hắn lại một lần nữa về nhà đúng giờ, hôm nay còn kỳ lạ hơn, cùng cậu ăn tối, cùng cậu xem TV, cùng cậu đọc sách. Hắn thỉnh thoảng nhìn sang quan sát sắc mặt cậu. Gương mặt cậu ửng hồng, môi cứ mỉm cười mãi.

Phác Chí Mẫn thật ra tìm cớ đọc sách để bớt bối rối, không ngờ hắn lại chấp nhận cùng cậu đọc, làm cậu nhìn chăm chăm vào sách không dám ngước mặt lên.

Kim Tại hưởng tay lật sách nhưng trong đầu hoàn toàn không có chữ nào. Hắn đang thầm nghĩ cậu làm sao lại vui như vậy ? Lẽ nào chỉ vì được ở gần hắn.

Hắn chợt nhớ đến một chuyện, tại sao hắn lại phải quan tâm đến việc cậu đang nghĩ gì,Kim Tại Hưởng hắn đường đường là nam nhi đại trượng phu, làm sao lại có thể luôn nghĩ tới một nam nhân khác. Hắn buông sách đứng dậy, khó chịu đi ra khỏi thư phòng.

Phác Chí Mẫn nhìn biểu tình hắn đột nhiên thay đổi, cảm thấy có chút kỳ quái nhưng  cậu sao dám lên tiếng hỏi, đành cắm đầu vào sách tiếp tục đọc.

Kim Tại Hưởng lần đầu tiên cảm thấy mình bồn chồn, hắn không muốn mình là gay, cũng không muốn cùng cậu có thêm giờ phút nào ở cùng. Vì hắn sợ loại cảm giác kỳ quái kia. Hắn trở về phòng thay đổi trang phục rồi ra ngoài.

Cậu đêm nay ngồi ở sofa tại phòng khách chờ hắn, chờ đến đầu gục lên gục xuống. Trương quản gia không nỡ nhìn cậu như vậy nên đã khuyên cậu quay về phòng ngủ,nhưng cậu nhất quyết không nghe, ông đành pha cho cậu một cốc sữa rồi ngồi cùng cậu.

Đến khoảng hơn 2 giờ sáng, ngoài cửa mới có tiếng động, là hắn đang vòng tay qua eo một nữ nhân bước vào nhà, cậu quay ra nhìn hai người, lần này lại là một người khác.

Thấy cậu nhìn mình, Kim Tại Hưởng cảm thấy mất tự nhiên, buông tay ra khỏi eo cô gái kia, hắn cầm tay kéo cô lên phòng mình.

Trương quản gia ngồi một bên chỉ biết thở dài, làm sao để cậu không đau lòng đây khi mà phóng đãng chính là thiên tính của thiếu gia nhà họ.

"Mẫn Mẫn, cháu...!" Ông lo lắng nhìn cậu.

Phác Chí Mẫn ngắt lời Trương quản gia "Cháu không sao đâu ạ! Cảm ơn ông đã chăm sóc cho cháu, cháu thật sự không sao đâu! Ông ngủ ngon, cháu xin phép về phòng trước!" Nói rồi cậu quay đi, lặng lẽ đưa tay lau đi nước mắt, trái tim đau nhói không thôi, toàn thân vô lực. Cậu đau lòng thu mình trong chăn lẳng lặng thu vào mình âm thanh ở phòng bên cạnh. Cậu lần đầu tiên biết cảm giác đau đớn đến thổ huyết là như thế nào.

(Ẻm bị tức đến hộc máu :v )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net