☘41☘

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nghẹn ngào nhìn bóng lưng Jungkook.

“Em từng nói một vạn lần chữ nếu cũng không thể nào thay đổi được hiện thực. Em đừng lo…anh vẫn còn chống chọi được. Lúc em vừa bỏ đi, anh đau lắm, tưởng chừng như chẳng sống nổi. Anh thề với lòng sẽ không bao giờ buông tay em ra, anh nhất định tranh giành với Taehyung tới cùng. Nhưng khi nhìn thấy anh Seokjin chết, anh bắt đầu hoang mang…” – Jungkook lấy tay áo lau khô nước mắt.

“Anh chưa từng nghĩ về cái chết của những kẻ sống quen với sự bất tử như chúng ta. Hoá ra tính mạng của vampire hay werewolf cũng mong manh không khác chi loài người. Chúng ta có thể chết đi bất cứ lúc nào, vì bệnh tật hoặc bị người khác giết. Vì vậy, anh mong em sẽ có được hạnh phúc đích thực trong những ngày em sống trên cuộc đời này. Cho dù anh thắng được Taehyung, mà trái tim của em không thuộc về anh, sự giành giật ấy liệu có ích gì chăng?”

“Anh…” – Jimin nhắm chặt mắt, để cho hai hàng lệ thôi rơi trên khoé mi. – “Cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã nghĩ thay cho em.”

“Anh không biết mình nghĩ được cho em đến bao lâu. Nhân lúc anh vẫn còn giữ được lý trí, em hãy quay về đi. Tốt nhất chúng ta đừng gặp nhau nữa, sự chịu đựng của anh có giới hạn.”

Jimin cúi người moi ra một lọ thuỷ tinh nhỏ từ túi trước quần jean đặt xuống mặt sàn:

“Đây là nước cốt loài hoa hồng Pascali mà em yêu nhất, hy vọng anh sẽ giữ nó như món quà sau cùng của một người bạn. Dù chúng ta không thể yêu nhau, trong lòng em, anh vĩnh viễn vẫn là người rất quan trọng. Em sẽ luôn nguyện cầu Chúa ban cho anh sự bình an và vui vẻ.”

Jungkook nửa như gật đầu, nửa như không, âm thầm nghe tiếng chân Jimin khuất xa, chết lặng cả linh hồn.

Jimin vừa rời khỏi Fonbleau, đang lúc bước ngang một con dốc xuống núi, liền bị một sinh vật to lớn tấn công từ phía sau. Năm móng vuốt sâu ngoằm như lưỡi kiếm xé đi những mảnh thịt trên bờ vai trái của cậu, làm vệt máu loang lổ khắp chiếc áo thun hai lớp. Jimin cũng bật nhanh móng vuốt trả hắn một đòn ngang thắt lưng, dù hơi nông. Khi Jimin nhìn kỹ, mới phát hiện đó là một người sói khổng lồ. Hắn có bộ lông màu vàng óng, lấp lánh như những tia sáng mặt trời. Móng vuốt đen ngòm và to tròn, bốn chiếc răng nanh vẫn nhe ra chực chờ tấn công.

“Anh Hoseok?” – Jimin ôm vết thương sững sờ.

Hoseok không nói lời nào, như vũ bão ập đến vật Jimin ngã lăn ra mặt đất và lấy vuốt chế ngự cậu. Jimin cố sức cản lại đôi tay to tướng đang tấn công mình. Cậu không muốn làm tổn hại Hoseok, vì còn nghĩ đến tình của Jungkook. Nếu cậu biến hình và đánh nhau với Hoseok, chẳng khác nào là đẩy mình vào cuộc chiến sinh tử không lối ra.

Hết chapter 41.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net