159. Hiểu chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tối, tại bệnh viện.

Văn Xuân bước từng bước chân lẹ làng hối hả đi về phía cuối hành lang, tới trước cửa phòng bệnh 612, cậu đẩy cửa đi vào. 

Trong phòng, Văn Quyết đang ngồi bên cạnh giường bệnh, quay lưng về phía cửa, đầu hơi cúi. Văn Xuân không thể thấy được sắc mặt của anh, nhưng cậu cũng đoán biết được cảm xúc của anh lúc này là gì. Lo lắng, xót xa, có một phần còn đang kìm nén tức giận nữa. Dễ hiểu thôi, bởi vì người nằm trên giường bệnh lúc này là người yêu của anh, tâm can bảo bối của anh, người có thể dễ dàng khiến mọi cảm xúc trong anh thay đổi chỉ sau vài giây, Hùng Dũng.

Buổi chiều, khi vừa mới ra khỏi nhà chuẩn bị đi chợ cùng Hoàng Đức và Tấn Trường thì Hùng Dũng đột nhiên ngất xỉu không rõ lí do. Sau đó, mấy người hàng xóm có thử sơ cứu cho anh mà không có kết quả nên đã nhanh chóng đưa anh vào bệnh viện. 

Kết quả thì anh cũng không bị gì nghiêm trọng, chỉ là tụt huyết áp do nhịn ăn và thiếu ngủ gây ra. 

Nói không nghiêm trọng là xét trên góc nhìn của bác sĩ và những người xung quanh thôi, còn với Văn Quyết thì chuyện này vô cùng vô cùng nghiêm trọng. Bình thường Hùng Dũng không phải là người sinh hoạt tùy tiện như thế, luôn ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ, và cho dù có thỉnh thoảng bỏ ăn hay thức khuya thì Văn Quyết cũng sẽ nhắc nhở ngay, và Hùng Dũng cũng sẽ nghe lời ngay. Chưa bao giờ có chuyện vì không ăn hay không ngủ mà đến mức ngất xỉu thế này. Đằng sau chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó.

Nghĩ tới dạo này mình bận rộn ít khi ở nhà, hôm trước lại còn ghen tuông nổi nóng to tiếng người yêu, Văn Quyết thầm nhíu mày. Có khi nào là vì Hùng Dũng còn giận anh chuyện đó nên mới như vậy không?

Không phải chứ? Chuyện không có gì to tát, anh cũng đã xin lỗi rồi mà. Anh biết người yêu mình không phải là kiểu nhỏ nhen hay để bụng hay giận dai, không thể chỉ vì một trận cãi vã qua loa mà đến mức thế này được.

Nhưng nếu không phải lí do này, thì còn lí do gì khác nữa đây?

"Anh ơi." Văn Xuân đi tới bên giường, kiểm tra chai truyền dịch treo trên đầu giường rồi mới nhỏ giọng lên tiếng gọi Văn Quyết: "Anh nhỏ có tỉnh lại chưa ạ?"

Văn Quyết không nhìn cậu, ánh mắt vẫn chỉ hướng về người trên giường, bàn tay vẫn nắm chặt tay người yêu, nói: "Chưa. Từ lúc anh vào tới giờ thì Dũng vẫn ngủ. Em ấy không sao chứ?"

"Dạ." Văn Xuân có chút lúng túng: "Bác sĩ nói là anh nhỏ không sao, khi nào truyền dịch xong, tỉnh lại rồi là về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng được. Với cả nhớ ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ đúng giờ, tránh cho lần sau lại bị vậy nữa."

"Ừm." Văn Quyết gật gật đầu, xem như đã biết. Nhưng vẻ mặt anh chỉ càng thêm nặng nề u ám chứ không hề giãn ra một chút nào. 

Văn Xuân thậm chí còn không dám đứng gần hay nhìn thẳng vào anh, đi vòng sang bên kia giường, ngồi xuống, len lén quan sát biểu cảm của anh, dè dặt nói: "Anh ơi, bé hỏi cái này nhé."

"Ừ, hỏi đi." Văn Quyết gật đầu đồng ý.

Văn Xuân khẽ mím môi như để lấy can đảm rồi mới dám lên tiếng: "Anh, với anh nhỏ ấy... hai anh thật sự không cãi nhau hay giận nhau gì chứ?"

Lúc này Văn Quyết mới ngẩng đầu lên, nhìn cậu một cái rồi lại quay đi, ánh mắt dường như tối hơn, giọng điệu cũng trở nên trầm thấp nặng nề hơn: "Không. Ngoài chuyện anh đã kể với em hôm trước thì không còn gì nữa cả."

"Dạ... Nhưng mà..." Văn Xuân ngập ngừng: "Nếu không có gì, sao anh nhỏ lại... Em hỏi kỹ rồi, sức khỏe của anh nhỏ vốn không có vấn đề gì, chỉ có bỏ ăn bỏ ngủ một hai ngày mới dẫn đến tụt huyết áp nghiêm trọng thế này thôi. Không phải do cãi nhau với anh, thì là do chuyện gì được đây?"

Cậu thật sự không hiểu. Hùng Dũng bình thường không mấy khi tiếp xúc với ai, vì anh không đi làm, chỉ ở nhà, thỉnh thoảng ra ngoài với bạn bè hoặc là đi tới mấy căn hộ cho thuê ở chỗ khác. Những mối quan hệ của anh đều rất đơn giản, cũng chưa từng thấy anh có mâu thuẫn xích mích gì lớn với ai. Vấn đề từ gia đình lại càng không. Nếu không phải cãi nhau với người yêu thì Văn Xuân thật không tìm ra được lí do gì khác có thể ảnh hưởng đến anh nhiều như thế cả.

Không chỉ cậu, mà chính Văn Quyết cũng đang không hiểu: "Anh còn định hỏi em đây." Văn Quyết bỏ tay ra khỏi tay Hùng Dũng, vì lúc này lửa giận trong anh đang dần dần nhen lên, anh sợ mình không cẩn thận sẽ làm đau người yêu: "Dạo này anh bận quá ít có thời gian ở bên Dũng. Hai đứa mày ở nhà nhiều, có thấy Dũng có biểu hiện gì lạ hay có ai bắt nạt gì em ấy không?"

Văn Xuân nghe anh hỏi, gãi đầu suy ngẫm một hồi vẫn không có đáp án, cuối cùng chỉ đành lắc đầu: "Em không biết nữa. Em cũng ở bệnh viện suốt mà. Thỉnh thoảng mấy hôm anh đi vắng á, bọn em sang bên đó ăn cơm hoặc kéo anh nhỏ sang nhà em ăn cơm, em cũng không thấy gì bất thường. Có thì em cũng nhắn cho anh rồi á. Hôm trước anh bảo về sớm đi chơi với anh nhỏ mà, có thấy gì không ạ?"

"Ừm..." Nói đến đây, Văn Quyết chợt có chút ngập ngừng: "Hôm trước anh có nói sẽ về đưa Chíp đi chơi, mà tự nhiên dự án xảy ra vấn đề cái cả công ty phải ở lại tăng ca giải quyết, thành ra hai hôm nay anh không về nhà. Có Chíp tạt qua đưa đồ cho anh thì gặp nhau được một lúc vậy thôi."

"Hả???" Văn Xuân há hốc miệng vì ngạc nhiên: "Anh không về á? Anh thất hứa luôn á? Anh..." 

"Anh cũng bất đắc dĩ thôi." Văn Quyết nhíu mày: "Anh nói với Chíp rồi, cũng mua quà xin lỗi em ấy rồi. Em ấy nói không sao, mà trước nay Chíp cũng chưa bao giờ giận vì mấy cái lí do vớ vẩn này cả, em ấy biết tính chất công việc anh ra sao rồi."

"Nhưng mà anh ấy chắc chắn sẽ buồn đó." Văn Xuân thở dài: "Đợt sinh nhật Bánh Bao em hứa về sớm rồi, xong đột nhiên cái chị đổi ca trực cho em bữa đó lại bệnh, cái em phải ở lại đến nửa đêm mới về. Em xin lỗi rồi mà Bánh Bao vẫn giận em, em phải dỗ dành năn nỉ nguyên hai ngày mới thôi phụng phịu đó."

"Chíp đâu có trẻ con như cái thằng bánh bao thiu nhà mày." Văn Quyết nhăn mặt: "Mà nó dỗi mày có bỏ ăn bỏ ngủ không hay vẫn ăn như thuồng luồng tối ôm mày ngủ?"

"Anh này!" Văn Xuân có chút ngượng ngùng: "Bánh Bao dỗi đòi ngủ một mình luôn á. À nhưng mà đúng là không đến mức bỏ ăn bỏ ngủ thật... chỉ làm nũng cho em dỗ thôi."

"Thì đấy! Chíp lại càng không làm mấy trò trẻ con đó. Em ấy rất hiểu chuyện nghe lời, không thể giận anh vì mấy thứ vặt vãnh thế được."

"Không phải cái này... thế thì là cái gì ạ? Em nghĩ không ra luôn ấy."

"Anh nghĩ ra anh còn hỏi mày làm gì nữa?"

"..."

Hai anh em nói qua nói lại một hồi cuối cùng vẫn chẳng giải quyết được chuyện gì, chỉ đành thở dài bất lực.

Đúng lúc này, người trên giường lại bỗng nhiên khẽ cử động, có vẻ muốn tỉnh lại.

"Ưm." Hùng Dũng nhíu mày, khẽ kêu một tiếng, mi mắt run run hé mở. Anh theo phản xạ đưa tay lên dụi mắt.

Văn Quyết thấy vậy lập tức giữ bàn tay vẫn đang cắm kim truyền dịch của anh lại, lo lắng hỏi: "Chíp! Em tỉnh rồi hả? Chíp ơi."

Hùng Dũng nghe tiếng anh gọi, nhưng phải mất một lúc sau mới mở được hẳn mắt ra, đáp lại anh với một giọng khàn khàn mong manh: "Anh Quyết..." Đoạn cựa mình chống tay muốn ngồi dậy.

"Anh đây." Văn Quyết đỡ người yêu, động tác cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể: "Từ từ thôi Chíp, cẩn thận."

Trong lúc đó, Văn Xuân đã đứng lên đi tới chỗ tủ đầu giường rót một ly nước ấm. Chờ khi Hùng Dũng ngồi lên đàng hoàng rồi, em mới đưa ly nước cho Văn Quyết nói: "Anh cho anh nhỏ uống đi, vừa tỉnh hay bị khô miệng á, uống xong sẽ dễ chịu hơn." 

"Ừm, anh cảm ơn." Văn Quyết đón lấy ly nước, thật cẩn thận dịu dàng đưa tới bên miệng người yêu.

Chờ Dũng uống xong, anh mới hỏi: "Em thấy sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?"

Người kia lập tức lắc đầu, đáp: "Không ạ. Em không sao." 

Văn Quyết không khỏi nhíu mày, cảm giác cứ như người yêu đang nói dối vậy: "Không sao thật không? Em vừa mới ngất xỉu rồi hôn mê mấy tiếng đồng hồ liền đấy." 

"Dạ..." Hùng Dũng ngước lên nhìn anh, ánh mắt có mấy phần sợ sệt nhưng rất thành thật, không né tránh: "Em không sao thật mà. Lúc đó em... em chỉ tự nhiên bị chóng mặt thôi. Không có gì đâu ạ."

"Không có gì?" Văn Quyết rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của người yêu: "Em có biết em đang ở đâu không? Bệnh viện đấy. Em nghĩ em nói dối được anh hả?"

"Dạ..." Hùng Dũng cụp mắt, cúi đầu, không dám nhìn anh nữa. Bàn tay đặt trên chăn nắm lại, siết chặt.

Văn Xuân đứng bên cạnh thấy thế liền kéo kéo áo anh, lên tiếng nhắc nhở: "Anh ơi! Anh nhỏ mới tỉnh thôi, có gì từ từ nói."

Văn Quyết cũng nhận ra mình hơi lớn tiếng, ngưng lại một chút để bình tĩnh hơn, sau đó mới hạ giọng nói tiếp: "Vừa nãy Xuân nói anh rồi, bác sĩ bảo em ăn uống không đầy đủ lại còn thiếu ngủ nên mới tụt huyết áp ngất xỉu. Giờ em nói anh nghe, mấy hôm anh không ở nhà em bị làm sao? Sao lại thành ra thế này? Có chuyện gì mà không nói với anh vậy hả?"

"Dạ... em..." Nghe anh hỏi, Hùng Dũng rõ ràng bối rối, không biết phải trả lời ra sao, ấp úng được mấy từ chẳng thành câu rồi cuối cùng lại im lặng. 

Anh không thể nói với Văn Quyết rằng hai ba hôm nay, anh gần như không ngủ, cơm thì mỗi ngày chỉ ăn được một bữa, mỗi bữa cũng không ăn bao nhiêu. Mãi đến chiều hôm nay anh mới chợp mắt được đôi chút, xong lại thức giấc, cũng chẳng phải ngủ từ trưa đến chiều như mọi người nghĩ.

"Chíp, nói anh nghe xem nào. Em làm sao?" 

"...Em..." Không dám nói, vì nếu nói ra, anh biết chắc người kia sẽ tức giận. Bản thân anh cũng không muốn vậy, chỉ là có một số chuyện... khiến anh cảm thấy bất an...

"Chíp?" Văn Quyết hỏi lại lần thứ ba, giọng điệu đã bắt đầu có phần mất kiên nhẫn.

"Em không sao đâu ạ." Hùng Dũng không thể giữ im lặng thêm nữa: "Em chỉ bị mất ngủ thôi. Chắc là do... do thời tiết thay đổi. Với cả... em... em... ngủ một mình em hay thức giấc nửa đêm nữa. Nhưng mà không có gì đâu. Em sẽ cố gắng sinh hoạt điều độ lại. Anh đừng lo nữa ạ. Em chỉ..."

"Em nói dối." Không đợi Hùng Dũng nói cho hết câu, Văn Quyết đã trầm giọng cắt ngang: "Trước nay chưa bao giờ anh thấy em như vậy cả, chắc chắn phải có chuyện gì đó nghiêm trọng. Nói anh nghe đi, rốt cuộc em gặp chuyện gì? Ai bắt nạt em?" 

"Ơ không! Không có!" Hùng Dũng lập tức xua tay lia lịa: "Không ai bắt nạt em cả, không có chuyện gì thật mà."

"Hay là em vẫn còn giận anh vụ hôm trước ở văn phòng của anh?" 

"Ơ... em..."

"Em ngập ngừng? Vậy là em giận anh thật đúng không?"

"Không! Không phải! Em không giận chuyện đó nữa mà. Em biết chỉ là anh ghen thôi, anh không cố tình, em không có giận. Thật đó."

"Hay là vì chuyện anh thất hứa? Nếu em vẫn buồn chuyện đó, anh có thể tìm cách bù đắp cho em."

"Không phải! Em đâu có trẻ con vậy."

"Hay là vì dạo này anh vắng nhà nhiều nên em không vui?"

"Không! Em không có! Em biết anh... em biết anh bận mà."

"Thế thì rốt cuộc là tại sao?"

"Em..."

"Em nói đi. Nếu là lỗi tại anh, anh sẽ sửa. Nếu là ai ăn hiếp em, anh xử người đó cho em."

"Không có, không phải lỗi của anh, cũng không... Em... Em chỉ..."

"Em chỉ cái gì?"

"..."

"Chíp, anh không phải thánh như thằng Long, anh cũng đã nói với em rất nhiều lần, không được giấu anh chuyện gì cả. Có gì cũng phải nói với anh cơ mà."

"..."

"Nếu em giận anh thì em cứ nói, muốn anh chuộc lỗi thế nào cũng được, anh đâu có cấm em giận dỗi đâu?"

"Không có... Em..."

"Rồi giờ em vẫn không muốn nói với anh?"

"..."

"Em muốn anh phát điên lên hay sao hả?!"

Văn Quyết cuối cùng cũng không nén được cơn giận trong lòng, quát lớn một tiếng khiến cả Hùng Dũng lẫn Văn Xuân giật bắn cả mình. Công việc bận rộn, cấp dưới gây sự đã đủ khiến anh stress rồi, người yêu lại đột nhiên đổ bệnh làm anh lo lắng muốn cháy ruột cháy gan, thế mà hỏi thì chỉ ậm ừ ấp úng che giấu nhất quyết không nói cho anh biết. Nói thật lòng, với tính tình của Văn Quyết, đổi lại là người khác, có khi anh đã túm cổ áo xách lên tra khảo rồi. Nhưng đây là người yêu anh,  có giận thế chứ giận nữa anh cũng không thể ra tay được. Mà vì không thể ra tay nên cơn giận càng không có chỗ phát tiết, anh càng thêm khó chịu muốn bùng nổ.

Anh đứng bật dậy, đá thẳng vào cái ghế mình ngồi làm nó đổ xuống, va phải tủ đầu giường, kéo theo ly nước trên mặt tủ cũng rơi xuống, vỡ tan tành. Tiếng thủy tinh vỡ vang lên chói tai, nước cùng mảnh vụn bắn tứ tung khắp nơi. Hai người còn lại trong phòng sợ đến tái mét cả mặt, gần như thở cũng không dám thở nữa.

Sau mấy giây, Văn Xuân hoàn hồn lại trước. Dù vẫn còn đang rất run, nhưng cậu lại không thể ngồi yên nhìn hai anh mình như thế được, nên cố lấy dũng khí đi tới kéo áo Văn Quyết, thì thầm khuyên nhủ: "Anh ơi... anh, anh đừng cáu mà."

"Anh cũng không muốn cáu!" Văn Quyết vẫn rất lớn tiếng: "Nhưng mày nhìn đi!"

"Em biết em biết mà." Văn Xuân cố gắng xoa dịu anh: "Anh lo cho anh nhỏ, anh xót người yêu nên mới thế. Nhưng mà anh như vậy, anh nhỏ càng sợ hơn đó. Anh ấy vừa tỉnh vẫn còn yếu, anh quát nạt anh ấy thế anh ấy xỉu nữa rồi sao?"

"..."

"Hạ hỏa đi anh, nha. Anh không nhớ hôm trước anh đã hứa gì à?"

"..."

"Anh nhỏ bị anh dọa sợ sắp khóc rồi kia kìa."

"..."

Văn Quyết quay đầu lại nhìn, vừa nãy vì quá giận nên anh đã quay lưng lại, lúc này anh mới thấy người yêu mình ngồi trên giường, cả người co lại vì sợ, dù không khóc nhưng mi mắt rõ ràng đang run rẩy, ánh mắt vốn dĩ hướng về phía anh, mà khi chạm phải đường nhìn của anh thì lại vội vàng cụp xuống, trốn tránh.

Dáng vẻ này trước đây anh đã thấy rất nhiều lần, và lần nào cũng khiến anh vừa đau lòng vừa hối hận. 

Anh lại không kìm chế được tính khí nóng nảy của mình rồi.

Rõ ràng anh định dỗ dành người yêu cơ mà, sao lại thành ra tra hỏi quát nạt thế này? 

"Anh." Lúc này, Văn Xuân lại giật áo anh cái nữa, thấp giọng nhắc nhở: "Xin lỗi anh nhỏ đi. Dỗ anh ấy đi. Hai anh phải bình tĩnh lại từ từ nói chuyện thì mới giải quyết được vấn đề chứ."

Nghe cậu nói, Văn Quyết thở mạnh ra một hơi, cố nén cơn giận vẫn đang hừng hực như lửa trong lồng ngực xuống. Có lẽ hôm nay không phải là thời điểm để nói chuyện, anh đang cáu mà người yêu của anh thì chưa khỏe. Anh nên xin lỗi rồi để Dũng nghỉ ngơi, đợi đến mai rồi hỏi lại sau thì hơn.

Điều chỉnh lại cảm xúc thêm một chút, anh đi tới bên giường, ngồi xuống, đưa tay ra muốn ôm Dũng. Nhận ra khi tay mình chạm tới, người kia có thoáng run lên nhè nhẹ, anh lại càng xót xa đến muốn tự đấm vào mặt mình mấy cái. 

"Chíp, anh xin lỗi." Văn Quyết ôm người vào lòng, một tay nhẹ xoa phần tóc sau gáy Dũng: "Là anh không tốt, làm em sợ rồi."

Người trong lòng cũng rụt rè vòng tay ôm lại anh, khe khẽ lắc đầu như phủ nhận. Vẫn luôn là như vậy, dù anh có quá đáng thế nào thì người yêu vẫn chưa từng trách anh, nhưng sẽ lẳng lặng ôm buồn tủi một mình. Anh thật sự không muốn thế, ngặt nỗi lại bất lực chẳng thể thay đổi được. Anh không đủ tinh tế nhạy bén để nhận ra người mình yêu suy nghĩ những gì, cảm thấy ra sao. Đến khi anh nhận ra, thì những dồn nén trong lòng người ấy đã quá lớn, mà anh muốn xóa bỏ sẽ là chuyện chẳng dễ dàng gì.

"Anh xin lỗi. Chíp đừng giận anh nhé. Anh chỉ là lo lắng cho em thôi. Em không biết lúc chiều đọc tin nhắn anh..."

Reng reng reng!

Văn Quyết vốn đang định dỗ dành người yêu thì đột nhiên chuông điện thoại lại reo.

Anh không khỏi cau mày. Là ai gọi cho anh lúc này? Mọi người đều biết sau chín giờ tối thì không được liên lạc với anh qua số điện thoại cá nhân nữa, có chuyện gì thì gọi máy bàn ở văn phòng. Mà nếu anh không ở văn phòng thì tức là anh sẽ không giải quyết. Vậy mà giờ lại có có người gọi? Rốt cuộc là chuyện gì?

Buông người trong lòng ra, lấy điện thoại lên xem. Là trưởng phòng dự án ở công ty. 

Dù cực kỳ bực bội, cuối cùng anh vẫn phải ấn nút nghe: "Chuyện gì? Nói." Giọng điệu gắt gỏng cục súc đến tột cùng.

Người ở đầu dây bên kia cũng có phần run sợ, nuốt nước bọt một cái rồi mới dám trả lời: "Anh ơi... em xin lỗi nhưng mà bọn em cần anh duyệt cho nốt mấy thứ ạ... Cả phòng tăng ca suốt tới bây giờ, chỉ chờ anh duyệt thôi... xong bọn em mới dám về. Anh xem..."

"Rồi!" Văn Quyết bực dọc ngắt lời. Anh biết công việc dạo này đang gặp vấn đề cần giải quyết gấp, nên cả anh lẫn nhân viên đều phải làm việc cả ngày lẫn đêm. Hôm nay nếu không vì Hùng Dũng xảy ra chuyện thì anh cũng không có ý định rời công ty. Vốn dĩ muốn ở lại đây với Dũng đến mai, vì anh vừa lỡ làm người yêu mình tổn thương, không an ủi ngay thật sự anh không thể yên tâm. Nhưng công việc ngổn ngang, nhân viên của anh tới giờ còn chưa dám rời bàn làm việc, anh cũng không thể bỏ mặc tất cả được. 

Suy đi tính lại một hồi, rốt cuộc Văn Quyết đành chọn trở về công ty. Dù sao thì tâm trạng anh cũng đang không tốt, ở lại đây nhỡ một hồi lại không kìm được mà nổi nóng thì thật không biết hậu quả sẽ ra sao. Rời đi tránh mặt cho bình tĩnh hẳn lại rồi tính sau vậy. Văn Xuân đã khuyên anh như thế mà.

Nhét lại điện thoại vào túi, Văn Quyết xoa đầu người yêu, nhẹ giọng nói: "Anh xin lỗi, anh có việc phải về công ty. Lát nữa anh bảo Xuân đi mua đồ ăn cho em, Chíp ăn xong thì đi ngủ sớm nhé. Mai anh đến đón em về nhà. Nghỉ ngơi đàng hoàng cho khỏe lại, biết chưa?"

Hùng Dũng nhìn anh, đôi môi mấp máy định nói gì đó, song cuối cùng lại chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu: "Em biết rồi ạ. Anh cũng phải giữ sức khỏe, đừng lao lực."

"Ừ. Anh đi đây." Văn Quyết hôn lên trán người yêu một cái thay cho lời tạm biệt rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Hùng Dũng nhìn theo bóng lưng anh, trong đáy mắt như có cái gì dần dần tan ra, hỗn tạp vô vàn cảm xúc. 

Văn Xuân quan sát hết tất cả, trong lòng không khỏi thấy ái ngại. Cậu biết anh lớn nhà mình phải vạn bất đắc dĩ mới rời đi như thế, biết là anh bận, biết anh chắc còn đang cáu nên đã tránh mặt như lời cậu khuyên. Nhưng mà... anh còn chưa kịp xin lỗi anh nhỏ cho đàng hoàng đã bỏ đi vậy rồi, dù anh nhỏ có hiểu chuyện đến đâu thì cũng sẽ tủi thân ít nhiều. Huống hồ bây giờ anh nhỏ còn đang gặp khúc mắc gì không ai biết, tâm trạng không tốt sức khỏe cũng không tốt, nói không để tâm gì thì thật sự là không thể nào. Nếu đổi lại là cậu, có khi đã bật khóc luôn rồi ấy chứ.

"Anh nhỏ ơi..." Văn Xuân đi tới bên cạnh, nhẹ đặt tay lên vai anh vỗ vỗ an ủi: "Anh đừng buồn nha. Anh lớn nóng nảy vậy chứ anh ấy thương anh lắm. Nghe anh già bảo anh ngất xỉu cái là tất tả chạy luôn vào viện, ngồi trông anh suốt từ chiều tới giờ. Anh ấy còn..."

"Được rồi, anh hiểu mà." Người trên giường bỗng ngắt lời cậu, mỉm cười nói: "Xuân không cần giải thích đâu, anh hiểu, anh không trách anh Quyết."

"...Dạ..." Anh đã nói vậy, Văn Xuân đành phải ngưng. Có điều hình như cậu vẫn thấy biểu cảm của anh có gì đó sai sai, không ổn như những gì anh nói.

"Xuân ơi, anh đói quá, em đi mua cái gì cho anh ăn được không?" Hùng Dũng bất chợt chuyển chủ đề.

"Dạ? Anh đói ạ?" Văn Xuân như mới bừng tỉnh, song rất nhanh đã phản ứng lại: "À vâng ạ, thế để em đi mua đồ ăn. Anh ăn cháo nhé? Dưới cổng bệnh viện có hàng cháo ăn ngon lắm. Anh ăn cháo gì em mua này, có tim, có gà, có cá, có sườn, có thịt bằm nữa."

"Gì cũng được, nhanh một chút là được." Hùng Dũng tỏ vẻ không mấy quan trọng.

"Dạ vâng. Thế anh ăn cháo gà nha. Để em đi mua. Anh chờ em chút nhé, em quay lại liền." Văn Xuân kiểm tra lại tình trạng của anh một chút, xác nhận anh không sao rồi mới nhanh nhẹn chạy đi. 

Lúc này, phòng bệnh chỉ còn lại một mình Hùng Dũng.

Cuối cùng anh cũng không cần gắng gượng nữa rồi.

Thở ra một hơi dài, anh nằm lại xuống giường, quay nghiêng sang kéo chăn đắp lên thật kín, rồi cuộn tròn cả người lại như một cái kén. Nước mắt ấm nóng bắt đầu tràn lên khóe mi, tuôn rơi không kìm nén. Kìm nén lâu quá, anh suýt chút nữa đã vỡ vụn rồi.

Mấy ngày qua anh đều không khóc, nhưng đến hôm nay thì thật sự không nhịn nổi nữa. 

Áp lực quá nặng nề, tạm thời buông xuống thả lỏng một chút rồi lại tiếp tục chịu đựng có được không?

Anh đã luôn tự nhủ rằng người yêu của anh thực sự yêu anh, thương anh, một lòng với anh, nên anh không buồn, không giận. Chỉ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#fanfic