DVH (I)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ góc nhìn của Hậu


"Việt Anh sắp về rồi."

Anh Tiến Dũng nói thế sau khi kết thúc cuộc họp đầu tuần, và kể từ lúc đó, rất nhiều ký ức, cảm xúc, và phỏng đoán về tương lai bắt đầu chiếm lĩnh tâm trí tôi, gần như chẳng thoát ra được.

Tôi hai mươi mấy tuổi, thì chắc đã có hai mươi năm Việt Anh xuất hiện trong đời tôi. Từ lúc chúng tôi còn chơi cảnh sát bắt cướp ở xóm thuở lên sáu lên bảy, cho đến khi cả hai cùng mặc cảnh phục nghiêm trang đứng dưới lá quốc kỳ trong buổi sáng đầu tuần ở cơ quan của chúng tôi, Đội Kiểm Soát Phòng Chống Ma Túy ở một huyện vùng biên giới.

Lúc nhỏ, chúng tôi sẽ luôn giành vai cảnh sát, và bọn trẻ con trong xóm thể nào cũng là tội phạm để bị truy bắt. Chúng tôi sẽ luôn là đại diện của công lý, và thậm chí khi bọn trẻ quyết định "khởi nghĩa" để giành lại vao cảnh sát, Việt Anh và tôi thể nào cũng ngửa bài vào phút cuối, rằng chúng tôi là công an chìm, không phải là tội phạm. Thế đấy, chúng tôi khát khao trở thành đại diện của chính nghĩa, như những bộ phim siêu anh hùng hay phim cảnh sát TVB chiếu trên truyền hình mà chúng tôi say mê mỗi tối.

Việt Anh và tôi đã luôn ăn ý từ lúc đấy. Thật ra không phải hôm nào phe cảnh sát chúng tôi cũng chiến thắng, nhưng chúng tôi đủ mưu mẹo để lừa bọn nhỏ kia vào cái bẫy để đánh lén, hoặc cùng nhau vật một thằng lớn hơn xuống, hoặc cùng nhau mở đường máu chạy thoát. Mỗi lần đều là một "kịch bản" khác nhau, thế nhưng tất cả có một điểm chung, đó là Việt Anh và tôi sẽ luôn lãnh cùng một kết cục.

Sau này, khi đã trở thành đồng đội ở cơ quan, mỗi lần đi đánh án cùng nó, tôi đều có một sự yên tâm nhất định, và Việt Anh cũng thế, kể cả khi ngoài những cánh rừng, những con sông, những ruộng đồng phân chia lãnh thổ hai nước kia luôn đầy rẫy những nguy hiểm từ những kẻ buôn ma tuý xảo quyệt sẵn sàng lấy mạng chúng tôi bất kỳ lúc nào. Tôi không giải thích được, nhưng Việt Anh ngoài là đồng đội còn là anh em, là cộng sự ăn ý của tôi từ bé, cảm giác yên tâm đó gần như là thói quen được thiết lập trong vô thức của tôi tự lúc nào.

Thậm chí sau này, chúng tôi còn gặp được một cộng sự rất tài năng và có liên kết đặc biệt chặt chẽ với mình, nhưng phải khẳng định rằng, sự ăn ý trong tác chiến giữa Việt Anh với tôi còn nhỉnh hơn với người đó một chút.

-

Chính vì mối liên kết đó, ngày tôi nhận được cái lắc đầu của anh Tiến Dũng trước câu hỏi "Việt Anh có về không?" sau trận truy quét một chiều mùa đông, đất trời trước mắt tôi gần như sụp đổ. Đâu chỉ là một người bạn, nó như là gia đình, là anh em ruột của tôi, và Việt Anh cứ như thế mà bốc hơi khỏi cuộc sống của tôi, cảm giác đấy tôi không biết có phải là đau hay không, chỉ là như thể một phần máu thịt của tôi bị cắt rời.

Việt Anh mất tích rồi.

Ba tháng sau, tôi được gọi vào phòng họp kín. Cấp trên gửi cho chúng tôi bằng chứng về những cuộc giao dịch của Việt Anh với một người có dính dáng đến nhóm buôn ma tuý trong chuyên án lần trước. Lại mất một khoảng thời gian sau đó, cấp trên kết thúc điều tra, kết luận rằng Việt Anh chính là người đã bán thông tin của chuyên án đó cho tổ chức ở bên kia biên giới, hơn nữa còn ra tay thủ tiêu đồng đội khi bị phát giác.

Tất cả ập vào tôi như một trò đùa vậy, tôi biết rõ nhất, Việt Anh yêu công việc nó đang làm đến mức nào kia mà, và cả...

Tôi lập tức lao vào điều tra, xin phép xem lại tất cả những chứng cớ mà bên thanh tra đã dùng để khép tội Việt Anh, tôi không biết là mình đang rửa oan cho nó hay cứu vớt một điều gì đó trong linh hồn mình, nhưng những cáo buộc đó, nếu là thật, có thể giết chết nhiều thứ hơn, bao gồm danh dự của Việt Anh, niềm tin của tôi, và trái tim của một kẻ khác.

Thế nhưng càng đi sâu, những thứ tôi tìm ra càng phản bội lại niềm tin của chính mình. Từ những món đồ xa xỉ đến những khoản tiền mà có lẽ chúng tôi sẽ mất đâu mười năm để kiếm được, đến cả những đoạn băng ghi âm, màn hình chụp tin nhắn và rất nhiều tài liệu khác được bộ phận IT khôi phục, chúng đều chỉ đến một kết quả mà có kề súng vào thái dương tôi cũng không tin vào thời điểm đó.

Tôi không biết nó đang ở đâu, còn sống hay đã chết, đang đau đớn tột cùng, trốn chui trốn nhủi hay hạnh phúc với những vinh hoa mà nó mong cầu, nhưng dần dần, cái tên Việt Anh bị lãng quên, một cách cố ý, ở trong đám bọn tôi, mà chính tôi cũng có phần sợ hãi khi nghĩ về nó.

Tin Việt Anh trở về, không biết đã đến tai Thanh Bình chưa.

___

Tôi biết Thanh Bình khi nó vừa nhập học năm nhất ở học viện, khi đó Việt Anh và tôi đã thành mấy thằng ma cũ năm hai. Bởi vì chúng tôi là đồng hương, thế nên rất nhanh sau đó, cả ba đã có mặt trên bàn nhậu chén chú chén anh.

So với mấy đứa năm nhất phơi phới sức trẻ, Thanh Bình trông có vẻ cọc cằn ít nói hơn, hoặc chắc tại giao diện nó đã cọc sẵn rồi, nên thằng bạn Việt Anh của tôi cành thích trêu chọc em nó, đến khi nào thằng Bình không nhịn nữa chạy theo kẹp cổ chửi bới mới chịu ngưng. Tôi đã thầm nghĩ rằng hẳn là bố mẹ thằng bé đã gửi gắm tâm tư rất nhiều vào cái tên Thanh Bình của nó, nhưng kể từ khi gặp Việt Anh, hẳn là chút tâm tư đó sẽ không thể thực hiện được rồi, khi mà có kẻ cứ thích chọc cho Thanh Bình hết thanh bình. Mà có lẽ vì thế nên thằng Bình cứ gặp tôi là một tiếng "anh Hậu", hai tiếng "anh Hậu", còn bạn tôi chỉ xứng đáng làm "thằng Việt Anh" hoặc "em" của thằng bé.

Nói cho đúng thì Bình chẳng phải là đứa nổi trội trong lứa của nó ở thời điểm mới vào học việc. Hồi năm nhất, nó còn suýt chút nữa rớt môn, và thậm chí ở môn nó học giỏi nhất là bắn súng, xuất phát điểm của nó ở trường với môn học này cũng chẳng mấy dễ dàng.

Năm đó, chúng tôi dự hội thao giữa các trường thuộc lực lượng vũ trang, ba đứa tôi được lựa chọn vào đội bắn súng nam. Không biết Bình quá hồi hộp hay sức khoẻ không ổn, mà nó đã bắn trượt gần như tất cả các bia, và hiển nhiên, lần đầu tiên học viện chúng tôi không có huy chương nào ở nội dung bắn súng đồng đội nam.

Tối hôm đó, cả đội phải thay nhau an ủi động viên nó, chẳng ai trách mắng gì, chỉ củng cố tinh thần nó rằng không sao cả, nó sẽ có cơ hội làm lại ở những năm sau. Thế mà thằng này làm như nghe không lọt lỗ tai, cứ càng động viên thì nó càng khóc dữ, mà cái thằng vô tri Việt Anh vào chửi nó mấy câu thì nó lại nín, lạ lùng dữ không.

Đêm muộn, thằng Bình tuy đã nín nhưng vẫn còn trầm tư lắm, cứ ngồi ngoài hành lang suy nghĩ mãi. Tôi thì không nỡ để nó ở đó, muỗi với cả gió độc thôi, nhưng tôi biết, với những đứa đang sầu đời thế này thì để nó một mình mới là thoải mái nhất cho nó, thế là tôi cứ đi ra đi vào, cuối cùng đành mang cho Bình một cái áo khoác rồi trả lại không gian cho nó trầm tư.

Thế nhưng tôi vừa bước ra đã thấy thằng Việt Anh bày ra một đống bánh kẹo không biết chui lỗ chó mua từ lúc nào trước mặt Bình, miệng mồm vẫn huyên thiên những câu ngứa đòn. Bình lúc này đã không còn ủ rũ nữa, tay cầm bánh mà mồm vẫn chửi Việt Anh, làm như cái thằng sầu đời lúc nãy chẳng phải là Bình ấy.

Có lẽ từ lúc ấy, vũ trụ đã đưa xuống một điềm báo rằng, tôi sẽ mãi mãi là kẻ đến sau trong mối quan hệ này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net