[Fic] Khách mời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Một mục tiêu nhỏ mỗi ngày     ( 一天一个小目标) .

Edit nghiệp dư: DL-YUDESTINY (DL).

Link: https://fenghuaxueyue05943.lofter.com/post/4c361a07_2b513b18d?act=qbwaptag_20160216_05

Tình trạng : đã hoàn thành.

Thể loại : BE với một đôi và HE với một đôi.

Văn án/spoil :

Sau khi em có tất cả lại thiếu anh!

Bản edit chỉ đúng được 70-80%, chưa xin phép tác giả nên không được bê đi đâu ❌❌❌

( ét o ét mọi người ơi! Ai có thể cho t xin tấm nào đủ 1810 để làm ảnh bìa không ạ? Huhu tìm hình chung thì khó lắm, còn tự edit hình để bìa thì t chưa đủ trình!😭)

1.Vài mùa đông đã trôi qua sau khi chia tay, hôm nay là bình thường như bao ngày, em vẫn sẽ thỉnh thoảng nghĩ về anh.

“Nam diễn viên chính xuất sắc nhất là—” Một khoảng dừng quen thuộc.

Vào thời điểm này hai năm trước, vẫn ở cùng một địa điểm, Châu Kha Vũ nhớ rằng bản thân cũng đang có tâm trạng như bây giờ, nhưng lúc đó là cậu lại lo lắng cho một người khác.

“Xin hãy chúc mừng - Châu Kha Vũ!” Các khách mời trao giải đều tràn đầy nhiệt huyết và đi đầu trong việc vỗ tay chúc mừng.

May mắn thay, cả hai lần kết quả đều tốt như mong đợi.

Tim đập rất nhanh như trống vỗ, Châu Kha Vũ nở một nụ cười thật tươi và mang đến sự ngạc nhiên thích hợp. Sau khi cậu bắt tay và ôm với các diễn viên xung quanh, dù quen hay lạ, cậu chỉnh lý quần áo và bước đến bục danh dự thuộc về chính mình. Cuối cùng cậu đã giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay, lúc cậu 30 tuổi, giống như người đó đã từng nhận giải cách đây hai năm trước.

Đứng trên sân khấu những ánh đèn phản chiếu trên người, Châu Kha Vũ nói bài phát biểu nhận giải đã được chuẩn bị sẵn theo giọng điệu và cảm xúc mà lẽ ra phải có. Châu Kha Vũ đã sớm không phải thiếu niên nghịch ngợm và hoạt bát như khi mới debut cùng nhóm nhạc nữa.

Cúi xuống cảm ơn, khán giả ồ lên vỗ tay như sấm, Châu Kha Vũ quét mắt nhìn qua từng người dưới khán đài,  bằng một nụ cười hoàn mỹ, chuẩn mực nhất, nhận lời chúc phúc của mọi người.

Châu Kha Vũ nghĩ về người đó! Anh ấy đã cảm thấy như thế nào khi nhận giải thưởng này?

Liếc nhìn một chiếc ghế trống, nhãn dán tên trên ghế là tên của người đó, là đội trưởng cũ, đồng đội cũ, cũng là người yêu cũ của cậu - Lưu Vũ.

Cuối cùng thì em cũng bằng độ tuổi anh và giành được vinh dự như nhau!  Vậy liệu khoảng cách giữa hai ta có gần hơn không?  Và liệu cuối cùng em có đủ dũng khí để bước về bên anh một lần nữa hay không?

Mùa đông tuyết đến bất chợt, Châu Kha Vũ, người vừa bước ra khỏi sảnh trao giải, nhìn lên bầu trời, nhìn tuyết trắng rơi đầy, như thể tuyết rơi vào ngày chúng mình chia tay!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net