Part 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Gia Phong mỉm cười, nhìn cô nói:

-Lâm Hoàng Kỳ Duyên từ cái ngày em không từ mà biệt, tôi đã điên thật rồi. _Vũ Gia Phong nhét vào tay Kỳ Duyên một chiếc iphone 7 nói tiếp.

–Trong đây có số điện thoại của tôi, khi nào tôi gọi em phải có mặt ngay lập tức, nếu không đừng trách. Mà em cũng đừng nghĩ cách trốn khỏi tôi lần nữa, bởi vì sẽ không có cơ hội đó đâu, em hiểu rõ tính cách của tôi mà phải không.

-Vũ Gia Phong không phải là người, anh là ma quỷ, ma quỷ.

-Nếu tôi có là ma quỷ đi nữa, đó cũng là do em.

Một đứa bé chen ngang, tạo khoảng cách của hai người, và đẩy Vũ Gia Phong về phía trước, giọng nói đầy sự lạnh lùng:

-Vũ Gia Phong, tôi không cho phép ông tổn thương mẹ tôi.

Lâm Hoàng Kỳ Duyên khuôn mặt biến sắc nói:

-Bảo bảo, không được vô lễ, mẹ dạy con như vậy đó hả?

Thanh Thiên khuôn mặt đầy ủy khuất nói:

-Mẹ, Thiên nhi biết sai rồi, mẹ đừng tức giận.

-Dì xinh đẹp là mẹ của Nhã Hàn sao? _Một bàn tay nhỏ bé, lay lay vạt áo của Kỳ Duyên , làm cô giật mình.

Nhìn thấy một bé gái khuôn mặt bầu bĩnh, trắng nõn, hai má lúm đồng tiền, đôi mắt to ngập nước đang nhìn mình, Kỳ Duyên mỉm cười.

-Ừm, con là bạn của Thanh Thiên sao? Trong con thật đáng yêu, con tên gì nè?

Bé gái nhu thuận trả lời:

-Vũ Anh Hoa... _dường như sợ người ta không hiểu rõ cho lắm nó còn cố giải thích thêm:

-là con của mẹ Dương Khánh Ly và ba Vũ Gia Phong, dì xinh đẹp quen với ba con sao?

Khuôn mặt của Lâm Hoàng Kỳ Duyên bỗng chốc trắng như tờ giấy. Tay siết chặt chiếc điện thoại. Cô tự cười nhạo trong thâm tâm của mình: "Phải rồi mày sao mày có thể quên hắn ta có con với Khánh Ly cơ chứ...thật nực cười."

Kỳ Duyên mỉm cười nhìn Vũ Anh Hoa nói:

-Ừm, ba là bạn cũ của dì. – chữ "bạn" cô cắn rất mạnh như thể muốn nhắc nhở đối phương về mối quan hệ của hai người.

Vũ Gia Phong lạnh nhạt trả lời:

-Cũng không hẳn là vậy, tôi không phải hoàn toàn là bạn của em. Tôi nghĩ chỉ là có mối quan hệ hơn thế

Vũ Anh Hoa nhìn Vũ Gia Phong nói:

-Ba à, hay mình mời dì xinh đẹp và Thanh Thiên về nhà dùng cơm đi. Con nghĩ mẹ sẽ rất vui khi nhìn thấy bạn cũ của ba.

Nhìn thấy khuôn mặt biến sắc của mẹ Thanh Thiên cảm thấy hối hận không thôi, nó không nên vì ích kỷ của bản thân mà khiến mẹ phải thương tâm. Thanh Thiên mỉm cười nhìn Vũ Anh Hoa nói:

-Mà Anh Hoa này, mình nghe nói hình như chú Gia Phong vẫn chưa kết hôn và còn độc thân mà, vậy làm sao mà trở thành ba của cậu được. Không lẽ cậu sinh ra là do sự cố ngoài ý muốn hay sao, chứ nếu không thì tại sao tới giờ ba mẹ cậu vẫn chưa kết hôn sống chung với nhau mà phải tách ra ở riêng như vậy chứ.

Vốn đang cười trong đắc thắng khi nhìn thấy Lâm Hoàng Kỳ Duyên khốn khổ, nhưng thật không ngờ lời nói của Lâm Hoàng Thanh Thiên như gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt nó. Khuôn mặt của Vũ Anh Hoa bỗng chốc đen như đáy nồi, thân thể giận rung. Còn Vũ Gia Phong thì không khỏi mở cờ trong bụng. Lúc đầu anh còn giật mình, nhưng suy nghĩ kỹ cảm thấy rất đúng. Không hổ là con của anh, thông minh như vậy, chắc chắn là được di truyền từ anh không sai.

Lâm Hoàng Thanh Thiên trợn mắt há hốc mồm, nhìn thái độ của Vũ Gia Phong, không lẽ những lời nói vô ý của nó lại là sự thật. Nếu đúng như thế thật thì nó đúng là thiên tài, thiên tài thật rồi.

...

"Á"

...

Lâm Hoàng Kỳ Duyên xách ngược lỗ tai thằng con quý tử của mình lên, đánh vào mông của nó mấy cái, rồi trừng mắt nhìn nó nói:

-Lâm Hoàng Thanh Thiên con nói cái gì vậy, mau xin lỗi Anh Hoa cho mẹ.

Thanh Thiên quay mặt sang chỗ khác nói:

-Không đời nào, con không sai. Với lại mẹ cũng đừng nên trước mặt công chúng mà đánh mông của người ta đi. Thật mất mặt quá đi.

-Con còn dám cãi lời, xem hôm nay mẹ có thu phục được con không thì bảo.

Bàn tay chưa kịp đánh vào mông của Thanh Thiên đã bị anh ngăn lại:

-Lâm Hoàng Kỳ Duyên nếu em còn dám đánh con tôi cái nữa, em chết chắc rồi.

-Ai là con anh/ông _hai miệng một lời, Thanh Thiên và Kỳ Duyên đồng thanh lên tiếng.

....

------------------------------------------------------------

...

"Reng reng....."

...

Thanh Thiên khuôn mặt tối sầm bước ra mở cửa, nhưng khi nhìn thấy là ai mặt nó còn đen hơn lúc đầu:

-Con còn không biết cái tên mất lịch sự nào dám cả gan cắt ngang chương trình tivi con đang xem, thì ra cái tên hay ăn trực này.

...

"cốc"

...

Người đàn ông nhíu mày, ký lên đầu Thanh Thiên một cái thật kêu, sau đó thông thả bước vào nhà, không hề để ý đến ánh mắt như muốn lạnh ngắt của ai kia.

-Nhóc con, hôm nay còn dám nói Daddy là tên ăn trực nữa à, thật hết nói nỗi mà. Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh _một bên nói, bên khác lại lấy tay xoa xoa mắt như thể khóc tan.

-Nín, Daddy đừng bày ra bộ mặt đó nữa, thật muốn nôn mà.

Người đàn ông trừng mắt nhìn Thanh Thiên, giọng nói phi thường tức giận:

-Lâm Hoàng Thanh Thiên là ai, là ai làm con có bầu. Chuyện này xảy ra khi nào, nói đi Daddy sẽ thay con làm chủ, đảm bảo sẽ không để con chịu thiệt đâu mà lo.

Trên mặt Thanh Thiên nổi thêm mấy đường hắc tuyến, nó thật hết nói nổi Daddy nhà nó rồi. Đúng là cáo già mà, nói dối trắng trợn, mà mặt không đổi sắc. Thiên tài quả là thiên tài.

-Daddy đừng đánh trống lãng nữa. Quà đâu đưa đây nếu không có, thì cửa ở bên kia, không tiễn.

Ngô Gia Bảo giọng nói man theo vài phần ủy khuất:

-Thiên nhi sao con lại có thể thực dụng như vậy chứ, làm người như Daddy đây thương lòng phải chết.

-Hừ. _Thanh Thiên xoay mặt đi hướng khác không thèm để ý đến ai kia.

...

Lấy từ phía sau ra một cái hộp màu hồng phấn, được gói rất kỹ, phía trên còn có cái nơ to đùng làm Thanh Thiên xuýt bật ngữa.

-Ngô Gia Bảo! Daddy có xác định được giới tính không vậy. Con là con trai, là con trai 100% đó.

-Tất nhiên là biết, nên mới làm như vậy. Daddy thấy nó rất hợp với tính cách, và cái mặt còn mị hơn con gái của con nữa đó.

-Thanh Thiên sao Daddy không tự soi gương lại nhỉ, chắc cái mặt của Daddy man hơn con lắm.

-Sao Daddy lại có thể keo kiệt được nhỉ, miễn cưỡng cũng chấp nhận được. _Thanh Thiên vừa nói, một bên vừa mỡ gói quà ra khuôn mặt tuy mang theo vài không hài lòng nhưng giọng nói không tránh được vui sướng

Nghe lời nhận xét của tiểu quỷ, khoé môi Gia Bảo như muốn rút gân. Chỉ miễn cưỡng thôi sao? Nó có biết cái laptop mà nó đang cầm là cái mới nhất, hiện đại nhất, dù có tiền cũng chưa chắc mua được không, vậy mà dám nói Daddy của nó keo kiệt. Thật không biết thằng tiểu quý tử anh có khái niệm được vấn đề tiền bạc không nữa.

Gia Bảo đi lại bàn ăn, những những món ăn, đầy đủ sắc hương vị, làm anh không khỏi động lòng không thôi.

-Không ngờ tài nghệ của con ngày càng được đấy _vừa nói anh vừa bốc một miếng thức ăn cho vào mồm.

Một bàn tay đánh vào tay đang bóc thức ăn của anh.

-Daddy đừng quá đáng. Lớn rồi mà còn ăn dụng là sao? Những món này không phải con nấu, là mẹ đấy.

-Daddy biết ngay mà, trình độ con sao nấu được thế này? Chỉ có thể là Kỳ Duyên thôi. Mà mẹ cháu đâu rồi.

-Mẹ nói còn thiếu đồ gì đó, nên ra ngoài mua rồi.

-Ừm.

-Ngô Gia Bảo, con cảnh cáo Daddy đó, nếu Daddy còn ăn dụng lần nữa thì cháu sẽ ném cậu ra ngoài luôn đó.

...

Không hiểu sao, cả ngày hôm nay nó cứ có cảm giác bồn chồn không thôi. Không lẽ tại hôm qua ngũ nhiều quá, đến nỗi bệnh luôn rồi.

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net