Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cất xe vào phía dưới nơi để xe,cô liền chạy trên hành lang bệnh viện để tìm nơi mẹ cô ở. Gặp một cô y tá,liền hỏi:
-Dạ chị y tá ơi,cho em hỏi. Chị biết phòng của bà Diệp Mộc Lan ở đâu không ạ? Cô vội vàng,trong người tim đập rất nhanh. - À chị chỉ cần đi thẳng, quẹo trái một chút rồi thấy phòng 502. Ở đó chính là phòng của bà ấy. Cô y tá đó chưa kịp nói xong thì cô đã vội vàng đi rồi, cô y tá lắc đầu ngán ngẩm rồi tiếp tục làm việc. Còn về phía cô,sau khi tìm nơi phòng bà ở,liền nhẹ nhàng mở chiếc cửa ra,trên giường bà đang ngủ. Cô đóng cửa lại,đến ngồi gần bà,cầm tay bà lên,đôi tay này của bà đã che chở cho cô suốt khoảng thời gian khổ cực nhất ấy. Đôi tay này đã chịu sự tủi nhục , đòn roi chỉ vì bảo vệ cô. Cô không kìm được,hai hàng nước mắt long lanh ngấn lệ. Mẹ cô mở đôi mắt nhẹ nhàng tỉnh dậy,thấy cô khóc,bà xoa đầu rồi vỗ về cô,. Cô buồn,cô đã không ngke lời bà,đã làm mất đi thứ quý giá nhất của người con gái. Khinh bỉ,cô khinh bỉ quá đi mất.Khinh bỉ chính mình đã quá dại dột... Nhưng chỉ cần mẹ cô sống tốt là được,cô không cần điều gì hơn.-Ân nè! Con đi đâu mà về muộn vậy,mẹ thấy lo cho con lắm. Bà Lan nói,khuôn mặt lo lắg cho cô con gái của mình.-không có gì đâu mẹ,tại con tăng ca ý ạ,nên về hơi muộn. - Ừm,ta mong con sẽ không làm gì trái với lương tâm và trái với điều mà con không mong muốn nhất. Mẹ biết,mẹ không thể cứ mãi quản con như thế.. nhưg mẹ rất lo lắng cho con. Bà ho ra vài tiếng,thứ chất lỏng màu đỏ tươi đó,là máu. Cô liền cấp tốc đi gọi bác sĩ.-Mẹ cô chỉ là hơi bị kích động quá,nên không ảnh hưởng gì nhiều đâu. Cô nên về nhà dưỡng sức đi. Bác sĩ khuyên cô một cách thật lòng. Cô nhìn mẹ cách mình một tấm kính,lòng cô đau nhói kinh khủng. Lết những bước chân nặng chĩu ra khỏi bệnh viện,thì cô nhìn thấy một chiếc xe ô tô sang trọng màu bạc đẹp lấp lánh,trông thật thanh lịch. và... cô còn bất ngờ hơn nữa khi đó chính là Du Hạo Thiên. Người đã cưỡng ép cô đến tận cùng. Cô uất,liền cố gắng bước qua anh ta nhưng không thể,liền bị anh ta lôi kéo,vứt phăng người lên chiếc xe kia. Cô định bước xuống,hắn nói một giọng băng lãnh.-Cô mà bước xuống thì biết hậu quả. Cô nhìn hắn mà không khỏi rùng mình,không dám ho he gì nữa. Chiếc xe từ từ chuyển động và lăn bánh đi. Cô và hắn ngồii trong xe,không khí ngột ngạt và căng thẳng đến mức khó tả. Cô liền lên tiếng để hòa giải sự ngột ngạt này:
-Du tổng,tôi với anh không quan hệ gì mà. Chúng ta chỉ qua là giao dịch và tình một đêm thôi mà anh có cần làm quá vậy k?
-......
-Nè,anh đưa tôi đi đâu..
-...

-Tôi không muốn đi,muốn xuống xe.
-lắm chuyện. Hắn tức quá,phanh gấp lại và đè cô xuống chiếc ghế. Bây giờ hai người đang có cảm giác trong tư thế rất ám muội.
-Cô có biết rằng bây giờ mình đang trong tình cảnh nào không? Hắn vừa nói vừa phả hơi nóng vào vành tai cô. -Chả lẽ cô lại muố bị"ăn" ở đây. Hắn nở nụ cười tà mị,làm say đắm biết bao người nhưng đối với cô thì nhìn nó thật ghê tởm. Đồ mặt dày,đồ hai mặt.
Hắn nói xong liền cắn nhẹ vào vành tai cô,làm nó sưng tấy cả lên,đỏ hời hợt. Hít hà mùi hương trên người cô. Là mùi hoa trà,hắn rất thích mùi này. Liếm nhẹ cổ cô,thứ âm thanh kích thích này lại kêu ra từ trong miệng cô.-Ưm... ư.. đừng.
-cô làm như vậy thì người đàn ông nào có thể dừng cơ chứ. Hắn vừa nói vừa hôn lấy đôi môi của cô,cạy hàm răng ra rồi khuấy đảo bên trong. Sau khi cô gần hết hơi thì hắn mới chịu buông tha cho cô. -Hôm nay đến thế thôi,còn đâu để cô tối phục vụ tôi. Hắn nhếch mép nói.-Đồ biến thái. Nói xong cô quay mắt nhìn ra cửa sổ. Ánh mắt hắn có chút cảm giác say nắng và chiếm hữu rồi. Chả lẽ hắn lại thích cô ư? Không,cô là một con búp bê của cô,không hơn không kém. Chiếc xe cuối cùng cũng dừng ở nơi có bán quần áo thời trang. Cô ngây ngô hỏi:-Ta vào đây làm gì?.
-mua quần áo. Nói xong rồi hắn kéo cô vào tiệm bán quần áo
............ còn tiếp...........


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net