Chương 7: Thì ra hắn đính hôn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Phương, không cần lo cho ta, ta ở trong này thật sự tốt lắm. Trước kia, ở Lí gia mà nói kỳ thực cũng không khác một cái nhà giam lớn, hiện tại chính là đổi một chút, có gì khác nhau đâu". Cô rũ mi mắt xuống, cười lộ chút khổ sở.

Tiểu Phương ở một bên không ngừng lau nước mắt, cũng không nghĩ tới rằng mình khóc. Nhưng là vừa thấy đến Lí Ngôn Hi ở dạng này, chính là nhịn không được mà khóc. Làm sao có thể cùng Lí gia giống nhau, ở Lí gia không ai để ý đến tiểu thư, nhưng tiểu thư vẫn là nhị tiểu thư của Lí gia ăn, mặc đều không thiếu cái gì. Ở trong này, cuộc sống khó khăn, ai biết được tiểu thư có được đầy đủ khi ở Lí gia không ?

"Tiểu Phương, đừng khóc" Lí Ngôn Hi vươn tay ra lau nước mắt cho Tiểu Phương. Cô liền không nhịn được, nước mắt khẽ rơi xuống, nhưng lại nhìn Tiểu Phương cười như cũ.

"Ân" Tiểu Phương dùng sức gật đầu, không khóc nữa. Không khóc, như vậy thời gian sẽ hết mất.

"Tiểu Phương, làm sao có thể tới nơi này, bọn họ đều tốt ....không ?" Lí Ngôn Hi thanh âm dừng một chút, che dấu nổi bi thương trong mắt, không ai thấy được. Trong miệng cô, bọn họ là người Lí gia và đương nhiên còn co anh.

"Lão già, phu nhân và đại tiểu thư đều tốt lắm, bọn họ đều giống như trước đây" Tiểu Phương càng nói càng khó chịu "Nhị tiểu thư, lão già thật sự đem người quên đi, lão già từ lúc đó về sau không hề nhắc đến tiểu thư một lần nào cả. Đại tiểu thư hiện tại so với trước kia thì danh tiếng tăng lên không ít. Bất quá, hiện tại cả ngày đều nghiêm mặt".Tiểu Phương dùng sức hình dung, hẳn là liền như thế không sai, "Về phần phu nhân, chính là cả ngày chơi mạt chược, cùng các phu nhân khác uống trà, cả ngày đều như vậy".

"Vậy là tốt rồi" Lí Ngôn Hi cuối cùng cũng yên tâm, bọn họ đều tốt, các cái khác không quan trọng.

"Còn....Nhị tiểu thư...." Tiểu Phương có chút do dự, nhìn tiểu thư cái dạng này, đã đủ khổ rồi, cô thật không đành lòng. Hiện tại, mọi người đều đem tiểu thư quên đi. Hai năm sau, ai còn nhớ đến người đáng thương là tiểu thư đâu.

"Chuyện gì, nói đi ?" Lí Ngôn Hy nhẹ nhàng nói, không cần lo lắng, cô đã gặp rất nhiều chuyện đã kích rồi, không có chuyện gì đã kích nổi cô được nữa.

"Nhị tiểu thư, Đường tiên sinh đính hôn" Tiểu Phương nhỏ giọng nói, kỳ thực cũng không nghĩ nói ra, biết tiểu thư nghe xong nhất định sữ thương tâm. Tiểu thư vì Đường tiên sinh mà cãi lại lời của lão già và phu nhận. Nhưng cuối cùng, thật sự tất cả mọi người đều quên tiểu thư, bao gồm cả người tiểu thư yêu nhất là Đường Mặc Vũ.

Lí Ngôn Hi tâm đột nhiên co rút lại, thậm chí cả hô hấp đều muốn ngừng lại, tự như có hàng vạn mũi kim đâm vào trái tim cô vậy, cái loại đau lòng này khắc sau vào trong tâm cô vậy, cô cả đời đều không thể quên được.

"Khồng còn quan hệ nữa ! Tiểu Phương, ta cùng hắn sớm là không thể rồi, hắn muốn kết hôn với ai đều đối với ta không liên quan" cô vẫn là đang cười, nhưng khóe mắt cô lại chứa những giọt nước mắt xót xa. Nói không để ý đến là giả, nói không đau lòng cũng là giả, cô thật sự nghĩ rằng tìm một nơi không có người có thể khóc một cách thoải mái. Chính là hiện tại, tựa hô, cũng không thể tìn chỗ như vậy.

Tiểu Phương giữ tay cô lại, phát hiện ra móng tay của cô đều bẩn, trên người càng thêm mùi khó ngửi. Nhị tiểu thư luôn luôn thanh tao sạch sẽ , làm sao lại có bộ dạng này.

Nhưng hiện tại, trên người cô đều dơ bẩn, làn da đen sạm đi, trên người có một loại hương vị.

"Nhị tiểu thư, Tiểu Phương đây là lần cuối đến thăm cô" Tiểu Phương khổ sở nói. Nếu có thể, cô thật sự muốn đến thăm tiểu thư nhiều hơn, tiểu thư thật sự rất đáng thương. Tiểu thư thật sự hiện tại không còn một người thân nào nữa. Nếu Tiểu Phương không đến thăm cô thì cô không còn ai đến thăm nữa.

"Vì sao?" Lí Ngôn Hi nắm chặt tay Tiểu Phương hỏi, không hiểu rõ vì sao Tiểu Phương nói như vậy.

"Nhị tiểu thư, Tiểu Phương muốn về quê, gặp lại cha. Em muốn đi xem mắt, mặc kệ có thành công hay không, em đều không trở lại, em sẽ ở lại quê nhà tìm một công việc, về sau sữ sống theo cuộc sống bị dị tại quê nhà" Tiểu Phương lại lau đi nước mắt nói.

"Như vậy thì tốt rồi, theo đuổi cuộc sống riêng cho bản thân mình là tốt rồi" Lí Ngôn Hi vỗ nhẹ vào bờ vai Tiểu Phương, này tính là cổ vũ đi. Mặc kệ trong nhà thế nào thì trong gia đình sẽ có thời điểm khó khăn, sẽ có người lo cho ngươi, khuyên ngươi, yêu thương và lo lắng cho ngươi.

"Ân" Tiểu Phương gật đầu, tiểu thư nói rất đúng, cô nên có cuộc sống riêng cho bản thân, có thể ở bên cạnh người thân.

"Đúng rồi" Tiểu Phương vừa nói vừa lấy một ít dồ đặt lên bàn "Nhị tiểu thư, ở đâu chắc không có nhiều đồ cho lắm, đây là đồ em mang cho cô, có món mà cô thích ăn nhất, còn có vài bọi quần áo. Về sau, Tiểu Phiowng không thể ở bên cạnh cô, nhứ lun chiếu cố bản thân cho thật tốt. Hai năm sau, khi cô ở đây ra, có thể tới tìm em, nha em vĩnh viễn đều hoan nghênh cô". Tiểu Phương đem tất cả đồ trong tay đẩy qua cho cô. Những đồ này thật không đáng giá, nhưng đều là tâm ý của Tiểu Phương.

"Cảm ơn" Lí Ngôn Hy nghẹn ngào nói, kỳ thật cô cũng thật luyến tiếc Tiểu Phương rời đi. Nhưng là tiểu phương phải về nhà, muốn ở cạnh người thâm của mình, cô không muốn giữ lại. Bởi như vầy, đối với Tiểu Phương mà nói mới là tốt nhất.

"Tiểu thư" Tiểu Phương lại kéo tay Lí Ngôn Hy lại "đây là thẻ ngân hàng của cô bị đóng băng. Cô còn ít tiền ở.ngoài, e giữ giúp cô,chờ cô đi ra có thể đến ngân hàng lấy ra" Tiểu Phương dùng ánh mắt nghiêm cẩn nhìn cô nói "Tiểu thư, tiền này không nhiều lắm, nhưng lúc khi cô đi ra, tối thiểu đủ cho cô sống một thời gian, sau đó tìm một công việc, như vậy có thể sống qua ngày"

Lí Ngôn Hi nắm chặt tay Tiểu Phương lắc đầu "Tiểu Phương,,tiền này em cầm đi,,ta ko cần đâu" lúc này ánh mắt cô đỏ ửng, thật là bị cảm động. Tiểu phương lúc này còn nghĩ đến cô thậm chí đem cả hai năm sau lo lắng chu toàn cho cô, cô làm sao có thể nhận được.

"Không cần, em có rất nhiều tiền,,lão gia trả lương cho e rất nhiều, đủ để về quê" Tiểu Phương cười thật ngốc nhưng là thật sự "tiểu thư,em không có gạt người, lão gia đưa cho e rất nhiều tiền đủ về quê sinh sống. Tiền này là của cô em không nhận đâu. Hai năm sau, khi cô ra ngoài, số tiền này so với em cô còn cần dùng hơn. Lúc đó, cô không có nơi nương tựa, không có người thân, nhà Lí gia cô không thể về nữa rồi, số tiền này thật sự giúp cô rất nhiều. Em không cầm đâu"

"Tiểu Phương...." lí Ngôn Hi muốn nói gì nhưng cửa một bên đã mở ra..."đã hết giờ, lần sau hãy đến"

Lí Ngôn Hi khép nhẹ hai mắt, cầm tất cả đồ Tiểu Phương đưa cho...lần sau, đã không có lần sau, Tiểu Phương phải đi rồi.

"Tiểu thư, cô nhớ tự chăm sóc bản thân, Tiểu Phương phai đi rồi" Tiểu Phương hướng cô dặn dò, dõi theo bóng dáng cô. Cô muốn khóc, nhưng đây không phải sinh ly tử biệt, không thể khóc.

"Tiểu Phương, nghe ta nói, đem tiền cất đi, coi như đây là tiền ta cho e đồ cưới" hướng Tiểu Phương nói xong xoay người rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC