Chương 65: Theo đuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đánh mất nó, giờ đây Lam Lam lại có một đứa nhỏ, nhưng nó lại không thuộc về anh.

"Thần, tôi là một tên khốn, ngày đó Lam Lam trở về hẳn là muốn nói cho tôi chuyện này, nhưng tôi lại để cô ấy thấy được một màn dơ bẩn đến vậy, thậm chí, còn tự tay giết chết đứa nhỏ của mình." Anh là một tên khốn, một tên khốn không hơn không kém.

Anh có tư cách gì mà níu kéo, mà cầu xin một cơ hội?

Hướng Thanh Lam mở hai mắt ra, không rõ hiện tại mình đang ở nơi nào.

"Em đã tỉnh." Một giọng nói khàn khàn truyền đến, không hề dễ nghe. Cô quay đầu, thấy được Tô Triết Thác đang tiều tụy ngồi bên giường, mệt mỏi nhìn cô.

Đột nhiên, cô sực nhớ tới điều gì, dùng sức giãy dụa muốn đứng dậy, lại bị nam nhân nhẹ nhàng đè xuống: "Không cần lo lắng, cái thai không có việc gì, em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."

Hướng Thanh Lam chăm chú nhìn anh, cuối cùng, im lặng nằm xuống, cẩn thận đặt tay lên bụng. Đứa nhỏ không có việc gì, thật sao? Thanh, đứa nhỏ của chúng ta không có việc gì...

Tô Triết Thác nhẹ cầm lấy bàn tay đang đặt trên bụng cô, dường như muốn cùng cô cảm nhận sinh mệnh bé nhỏ đang tồn tại phía dưới.

"Lam, trước kia mình cũng từng có một đứa nhỏ phải không?" Anh ngồi bên giường, gắt gao nhìn hai mắt nhắm chặt của cô, giọng nói lộ ra nồng đậm bi thương. 

Hướng Thanh Lam hơi run rẩy lông mi một chút, cô rút tay ra, sau đó nghiêng người đưa lưng về phía anh, lưu lại cho anh một bóng dáng tuyệt tình. 

"Lam Lam, nói cho anh biết, em còn có thể tha thứ cho anh được không? Có thể không?" Tô Triết Thác trầm giọng, bên trong mang theo vài phần thống khổ cùng cầu xin.

"Lam Lam, em yên tâm, anh sẽ chăm sóc tốt cho cả em và đứa nhỏ, mặc kệ em có cần anh hay không, anh cũng sẽ coi nó như là ruột thịt của mình. Đứa nhỏ là con của em, vậy cũng sẽ là con của anh, mà anh..." Nói tới đây, anh thống khổ nhắm hai mắt lại, dù đã suy nghĩ thật lâu, nhưng quyết định này với anh mà nói, vẫn là quá tàn nhẫn. 

"Về sau, anh sẽ không bức ép em, sẽ luôn ở bên cạnh em, cho đến khi em không cần anh nữa. Thực xin lỗi, Lam Lam, là anh không tốt, là anh hại em mất đi đứa nhỏ." Đau đớn nói xong, anh xoay người muốn rời đi, lúc này lại bị một bàn tay nhỏ bé kéo lại.

"Lam Lam, em cần thứ gì sao?" Tô Triết Thác mỉm cười nhìn cô, thật ra trong lòng lại vô cùng kích động. Đây là lần đầu tiên cô chủ động giữ anh ở lại.

Hướng Thanh Lam kéo tay anh, chậm rãi viết: "Chuyện đứa nhỏ không phải lỗi của mình anh, em cũng có lỗi, nếu khi ấy cẩn thận hơn một chút, có lẽ, sẽ vẫn giữ được..."

"..."

"Em ngủ đi, anh đi ra ngoài một lát." Tô Triết Thác cẩn thận đem tay cô đặt vào trong chăn, sau đó xoay người đi ra ngoài. Hướng Thanh Lam nhìn theo bóng lưng cô đơn của anh, đột nhiên trong lòng lại cảm thấy có phần chua sót.

Đóng lại cửa phòng bệnh, Tô Triết Thác tựa người vào mặt tường lạnh như băng, bàn tay dùng sức nắm chặt, nơi đó, dường như vẫn còn chút hơi ấm của cô. Lam Lam là ánh sáng suy nhất của cuộc đời anh, anh sẽ dùng hết sức mình để bảo vệ cô thật tốt, mặc kệ đứa nhỏ kia là của ai, anh đều sẽ yêu thương nó thật nhiều. Anh đã mất đi một lần, không muốn lại mất đi lần thứ hai.

Tất cả đều là lỗi của anh, cho nên, anh sẽ thẳng thắn thừa nhận, tự mình gánh vác.

Không có nam nhân nào lại có thể dễ dàng tha thứ người mình yêu lại mang trong bụng cốt nhục của người khác, nhưng là, anh đã không còn lựa chọn. Đứa nhỏ kia là nỗi đau của anh, nhưng mất đi nó lại sẽ làm Lam Lam đau đớn. Thế nên, anh sẽ thay cô chịu đựng.

Không biết từ lúc nào, bên ngoài đã hạ xuống một mảnh tuyết trắng, đây là đợt tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, dường như đến quá sớm, cũng phá lệ lạnh lùng.

Mà lúc này ở nước Anh xa xôi, một chiếc máy bay tư nhân bắt đầu cất cánh, bên trong chỉ có vài người, trong đó có một nam tử vô cùng tuấn mỹ, cùng một cô gái xinh tựa đầu lên đùi anh, im lặng ngủ.

Nhón tay nam nhân nhẹ nhàng vân vê sợi tóc của cô, cúi đầu, anh cởi áo khoác của mình cẩn thận đắp cho cô gái, ánh mắt lại như xuyên thấu qua thân thể cô, nhìn về một nơi khác xa xôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net