Chương 194: Hương vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trịnh" này chính là Vương tử của Chu quốc, Vương tử Trịnh tên là Cơ Trịnh.

Tề Hầu tại Chu quốc kỳ thực còn có chút giao thiệp, cũng không phải là hoàn toàn trở mặt.

Mà Vương tử Trịnh này cũng không phải con Chu Ly Vương (Chu Hy Vương) Cơ Hồ Tề, nên tính là vãn bối của Hồ Tề. Hắn cũng là dòng máu quý tộc Chu quốc chính thống. Phụ thân Vương tử Trịnh tên là Cơ Lãng.

Phụ thân Vương tử Trịnh họ Cơ, cùng họ với Hồ Tề là họ hàng rất gần. Hồ Tề căn bản không có người nối dõi trực hệ, bởi vậy Chu quốc bây giờ đại loạn. Rất nhiều người họ Cơ, có quan hệ họ hàng, con cháu quý tộc, sau khi Hồ Tề băng hà liền bắt đầu chiêu binh mãi mã chuẩn bị chiếm cứ Lạc Sư, tự lập Thiên tử.

Cơ Trịnh nhỏ tuổi hơn Tề Hầu. Khi Tề Hầu còn là Công tử đến Lạc Sư có gặp qua Vương Tử Trịnh mấy lần, cùng Vương Tử Trịnh quan hệ cũng không tệ lắm. Cơ Lãng cùng Cơ Trịnh sống rất bình lặng, cũng không ở tại Lạc Sư, mà là ở tại Lạc Nam thành, bởi vậy về sau Tề Hầu cũng không có gặp bọn họ, tất nhiên cũng sẽ không trở mặt với nhau. Hai bên vốn rất lâu không có liên lạc.

Cơ Lãng vẫn luôn sống đạm bạc, không tranh giành. Cơ Lãng cùng với Cơ Trịnh cơ hồ đang trong tầm ngắm của đám người ở Lạc Sư, vì vậy Cơ Trịnh mới viết thư cầu cứu.

Thư này là bí mật gửi tới đây. Vương tử Trịnh ủy thác người mang thư cho người hắn có giao tình tốt là Đan Tử Chính. Đan Tử Chính sau đó giao thư cho Công Tôn Thấp Bằng. Công Tôn Thấp Bằng mới chuyển giao thư tới tay Tề Hầu. Bởi vì Chu quốc đại loạn, hết sức khẩn cấp, bởi vậy Công Tôn Thấp Bằng căn bản không dám thất lễ.

Trong thư viết rất rõ ràng, Lỗ Công dùng biện pháp của Hồ Tề. Tùy tiện tìm một đứa bé trai nói là con rơi của Hồ Tề, muốn đứa bé trai kia kế thừa vị trí Chu Vương. Ý đồ rất rõ ràng, đứa bé tuổi còn nhỏ nếu lập lên làm Thiên tử, Lỗ Công chính là đại công thần, vậy liền có thể khống chế Chu quốc.

Tuy rằng Chu quốc ngày nay đã suy sụp, thế nhưng ở niên đại này, còn chú ý chính thống. Đã khống chế Chu quốc, như vậy Lỗ quốc sẽ "hợp pháp" nắm hết thảy, cứ như vậy Lỗ Công có thể không chút kiêng kỵ ai.

Lỗ Công mang binh ngang nhiên tiến vào Lạc Sư. Lúc này Lạc Sư đại loạn, rất nhiều con cháu quý tộc tự xưng Vương. Bất quá giống Sở quốc lúc trước, hôm nay xưng Vương, ngày mai liền bị giết. Liên tiếp bốn, năm quý tộc tự xưng Vương thời điểm chưa biết gì đã bị rơi đầu.

Trong thư Vương tử Trịnh nói, hắn cùng với phụ thân vốn không muốn tranh đoạt Vương vị. Nhưng bởi vì Cơ Lãng có huyết thống rất gần với Hồ Tề, huyết thống kỳ thực rất thuần khiết, bởi vậy những người bên trong Lạc Sư tranh vị, còn có Lỗ Công không buông tha bọn họ. Cảm thấy bọn họ là một loại uy hiếp, phái người đuổi giết bọn họ.

Cơ Trịnh cùng phụ thân Cơ Lãng một đường chạy nạn, lại bị truy đuổi ra khỏi Chu quốc. Bây giờ bọn họ đang tại Thân quốc tránh né Lỗ quốc cùng người Chu quốc truy sát. Cơ Trịnh muốn xin Tề Hầu trợ giúp bọn họ. HunhHn786

Ngô Củ xem xong thư, đem da dê đặt ở trên bàn, nói:

"Quân thượng dự định đi Lạc Sư sao?"

Tề Hầu xem cái công văn vốn không dự định đi Lạc Sư. Hắn không muốn đi dự đám tang Hồ Tề, chuẩn bị tùy tiện phái người đi. Mà sau khi Tề Hầu xem qua lá thư có chút thay đổi chủ ý. Bây giờ Lạc Sư người người cảm thấy bất an, hơn nữa Lỗ quốc còn muốn kiềm kẹp Thiên tử. Nếu Lố quốc thật sự lập tân Vương, tân Vương tuổi nhỏ tất nhiên là con rối, mà Lỗ quốc liền biến thành người nắm quyền chính thống.

Đồng dạng là quốc gia phía Đông, Lỗ quốc biến thành người nắm quyền chính thống, tất nhiên liền muốn nhằm vào Tề quốc đầu tiên. Tề Hầu sao có thể để Lỗ Công toại nguyện?

Vừa vặn Cơ Trịnh cùng phụ thân hắn Cơ Lãng đều là hoàng thất Chu quốc chính thống. Tề Hầu nếu có thể phụ tá Cơ Lãng lên ngôi, thời điểm đó chính là ân nhân của tân Vương Chu quốc. Tề quốc tất nhiên cũng sẽ được lợi ích, còn trở nên mạnh mẽ. Bất quá Tề Hầu còn có chút do dự.

Một mặt là bởi vì Ngô Củ. Ngô Củ không phải người Chu Triều, đương nhiên sẽ không đi dự đám tang Hồ Tề. Ở một mặt khác cũng là bởi vì Lạc Sư. Bây giờ Lạc Sư là một chiến trường, ai không muốn chia một chén canh, ai không muốn đưa lên một tân Vương có lợi cho mình?

Tề Hầu nếu đi, chính là vào đầm lầy, đồng thời còn phải đối phó xung đột lợi ích quốc gia. Thời điểm đó không biết có thể ứng phó hay không, coi như có thể ứng phó, cũng sẽ bị tổn thương.

Bởi vậy Tề Hầu đang cân nhắc lợi và hại.

Ngô Củ thấy hắn do dự, cười híp mắt nói:

"Kỳ thực đám tang này Quả nhân cũng có chút hứng thú."

Tề Hầu vừa nghe, hơi kinh ngạc, nói:

"Nhị ca muốn đi dự đám tang của Hồ Tề sao?"

Ngô Củ thấy hắn kinh ngạc, cười nói:

"Không phải đã nói Sở quốc cùng Chu quốc đời đời hòa thuận. Chính là quan hệ tốt như thế, bây giờ Chu Vương bất hạnh băng hà, Quả nhân đi dự đám tang cũng không quá đáng chứ?"

Nếu có Sở quốc trợ lực, Tề quốc cũng không phải không có trợ giúp. Tề quốc cùng Sở quốc liên hợp lại cùng đi Chu quốc, đưa Cơ Lãng lên làm tân Vương Chu quốc, tuyệt đối dễ dàng nhiều lắm.

Thế nhưng như thế, Ngô Củ là Sở Vương chạy đến Lạc Sư Chu quốc, vạn nhất có chuyện bất trắc, Tề Hầu sẽ hối hận.

Ngô Củ thấy Tề Hầu cau mày có chút do dự, không khỏi cười cười, nói:

"Quân thượng tội gì mặt mày ủ rũ. Củ chẳng phải vì Sở quốc mưu chút phúc lợi sao? Nếu Sở quốc cùng Tề quốc thật có thể trợ giúp tân Vương Chu quốc, công lao này không phải là một năm hai năm tiếp theo, thậm chí mười năm không chừng. Có thể có lợi, Củ làm sao có thể bỏ qua chứ?"

Ngô Củ cũng sẽ không mua bán lỗ vốn. Một mặt quả thật là có thể có lợi, một mặt khác lợi ích hiếm có này là Sở quốc cùng Tề quốc là tương đương. Ngô Củ đương nhiên phải đi một vòng.

Tề Hầu vẫn là lo lắng, nói:

"Chuyện này... Nhưng Nhị ca đi Lạc Sư xa xôi, vạn nhất mạo hiểm..."

Hắn lời còn chưa nói hết, Ngô Củ đã cười nói:

"Quân thượng để Củ mạo hiểm?"

Tề Hầu nghe Ngô Củ vừa cười vừa hỏi, lập tức nói:

"Đương nhiên sẽ không."

Ngô Củ cười khẽ một tiếng, nói:

"Cứ quyết định như vậy. Còn nữa... Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?"

Tề Hầu nhìn mỉm cười Ngô Củ, đem người ôm vào trong ngực, nói:

"Nhị ca yên tâm, Cô tất nhiên che chở ngươi chu toàn. Không ai có thể động tới một sợi tóc của Nhị ca."

Ngô Củ nói:

"Đã như vậy, việc này không nên chậm trễ. Củ liền đi chuẩn bị một số việc. Cũng không thể để tân Vương tương lai Chu quốc có việc. Chúng ta nhanh chóng phát binh đi cứu người."

Quốc quân Thân quốc chết, Ngô Củ liền phái một người mới thay thế. Thân quốc vẫn là nước phụ thuộc Sở quốc. Cơ Lãng cùng Cơ Trịnh chạy đến Thân quốc tị nạn, kỳ thực cũng coi như là thông minh cơ trí.

Việc này không nên chậm trễ. Dù sao thư tới tay Ngô Củ cũng qua nhiều giai đoạn. Ngô Củ e sợ chậm nữa Cơ Lãng cùng Cơ Trịnh sẽ bị người Lỗ quốc diệt. Bởi vậy nhanh chóng phái người đi tìm, bản thân Ngô Củ cũng cùng Tề Hầu chuẩn bị mang binh chạy tới Lạc Sư, với mỹ danh đi dự đám tang.

Đội ngũ Sở quốc cùng Tề quốc rất nhanh liền xuất phát. Bởi vì Sở quốc cùng Tề quốc đi chung, các quốc gia đều có cảm giác nguy hiểm. Lạc Sư Chu quốc trái lại náo nhiệt hơn, trong nửa tháng bọn họ gấp rút lên đường không ngừng lập ba Chu Vương. Có thể tưởng tượng được, ba Chu Vương đều danh không chính ngôn không thuận, đều bị chém đầu, mà các ứng viên Chu Vương vẫn cứ nhiều vô số.

Ngô Củ cùng Tề Hầu một đường thông qua Đặng quốc, cố gắng càng nhanh càng tốt đi tới Thân quốc. Thời điểm bọn họ tại Thân quốc hội minh chính là trời thu, bây giờ đã biến thành mùa đông. Bọn họ trên đường vừa vặn còn thấy tuyết rơi.

Mọi người đang ở biên giới Thân quốc, chỗ này không có dịch quán, nhanh nhất cũng phải đi nửa ngày mới có thể nhìn thấy dịch quán. Nhưng mà đột nhiên có tuyết lớn, bánh xe trượt, móng ngựa cũng trượt, mọi người vội vã mãi cho đến sắc trời tối đen vẫn chưa tới dịch quán, hơn nữa bốn phía chính là rừng núi hoang vắng.

Ngô Củ nhìn sắc trời như thế gấp rút lên đường cũng là nguy hiểm, liền dặn dò:

"Tìm chỗ bằng phẳng đóng trại thôi."

"Dạ!"

Phàn Sùng lập tức truyền lệnh xuống để đội ngũ dừng lại, chuẩn bị đóng trại.

Khí trời lạnh, Ngô Củ ngồi ở trong xe, cóng đến run rẩy, vội vã nhảy xuống dậm chân, hoạt động thân thể một chút.

Tề Hầu cũng từ trên xe xuống dưới, cầm một cái áo choàng lông, khoác lên người Ngô Củ. Hắn tỉ mỉ buộc chặt, nói:

"Nhị ca, mặc nhiều một chút. Thân thể ốm yếu, coi chừng bị lạnh."

Tề Hầu buộc áo choàng, sờ sờ tay Ngô Củ. Thấy rất lạnh, hắn trực tiếp đem người ôm vào trong ngực, chờ các binh sĩ đóng trại.

Có binh lính đốt lửa trại chuẩn bị sưởi ấm, một chốc cũng dùng hâm nóng lương khô ăn. Mọi người một đường vội vàng gấp rút, chịu lạnh, lúc này cũng đói bụng lắm, lạnh sắp hỏng.

Tề Hầu ôm lấy Ngô Củ, hai người đứng ở bên cạnh chờ. Vừa lúc đó, thình lình nghe âm thanh sột soạt, Ngô Củ còn tưởng rằng là gió. Nhưng mà Tề Hầu là người tập võ, tai thính mắt tinh, lập tức liền phát hiện không đúng, híp mắt, quát.

"Ai ở nơi đó! ?"

Hắn hét một tiếng, Phan Sùng lập tức cảnh giác, lớn tiếng nói:

"Ai! ?"

Phàn Sùng rút bội kiếm bên hông, nhanh chóng đi tới. Phía sau xe là một đám cây dại đã khô. Nơi này tương đối bằng phẳng, chỉ có bụi cây và cỏ, nghiêm chỉnh mà nói cũng không phải rất an toàn.

Quả nhiên trong bụi cây có âm thanh. Phàn Sùng cầm kiếm đi tới. Hắn vốn là người tập võ, trước còn là đội trưởng thị vệ trong cung. Chớ thấy hắn gầy gò không quá cao, thế nhưng công phu không tệ.

Phàn Sùng lập tức liền thấy một bóng đen. Bóng đen kia cũng là người luyện võ, hơn nữa công phu không yếu. Phàn Sùng cùng bóng đen qua vài chiêu, Ngô Củ căn bản không thấy rõ là chuyện gì xảy ra, liền nghe thấy kiếm trong tay Phàn Sùng tuột ra, trực tiếp cấm vào thân cây bên cạnh. Kiếm chỉ còn dư lại tay cầm ở bên ngoài.

Ngô Củ lấy làm kinh hãi. Phàn Sùng bị người đánh bay ra, nếu không phải phản ứng nhanh suýt nữa ngã xuống đất.

Phàn Sùng cũng là sững sờ, không nghĩ tới đối phương công phu lợi hại như vậy. Binh lính đã tới, chuẩn bị xông lên, bất quá Tề Hầu đột nhiên híp mắt, nói:

"Chờ đã, tất cả dừng tay!"

Hắn vừa nói như thế, không chỉ là binh lính, ngay cả bóng đen kia cũng đột nhiên dừng tay, dĩ nhiên vô cùng nghe lời.

Bóng đen kia chậm rãi từ bóng tối đi ra. Bởi vì tuyết rơi, trời âm u, ánh sáng ảm đạm. Tuyết lớn rơi dồn dập xuống. Ngô Củ lúc này mới mơ hồ nhìn rõ ràng, thì ra là một nam tử trẻ tuổi.

Nam tử kia nhìn không lớn lắm, thoạt nhìn cũng tương tự Chu Phủ, thế nhưng không gầy như Chu Phủ. Hắn thân hình cao lớn, từ trong rừng cây đi ra. Ngô Củ mắt liếc một cái thấy người này không thấp hơn Tề Hầu là mấy.

Người này rất trẻ, gương mặt đoan chính, còn hơi có chút ngây ngô, thế nhưng đã gần tới thành thục. Dung mạo tuấn mỹ lại hết sức cương nghị, mặt tuy rằng dính bẩn, cũng có vết thương, lại không giấu được sắc bén.

Nam tử kia đi ra, Ngô Củ cũng không quen biết, thế nhưng Tề Hầu biết.

"Là Vương tử Trịnh?"

Cơ Trịnh nhìn thấy Tề Hầu, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói:

"Là Tề Công! ?"

Ngô Củ không nghĩ tới, người trẻ tuổi kia lại chính là Vương tử Trịnh. Hắn nhỏ tuổi hơn Tề Hầu không ít.

Cơ Trịnh một thân quần áo rách nát. Đang mùa đông, còn rơi tuyết lớn, tay áo rách rồi, chỗ ngực cũng có lỗ thủng, mơ hồ có thể thấy được cơ bụng.

Tề Hầu lập tức nói:

"Nhanh lấy áo choàng cho Vương tử."

Hắn nói, binh lính vội vàng cầm áo choàng đưa cho Cơ Trịnh. Cơ Trịnh không kịp phủ thêm, chắp tay nói:

"Tề Công, có thể cho mượn y quan dùng một lát hay không? Gia phụ bệnh nặng."

Vương tử Trịnh gọi gia phụ, tất nhiên là Cơ Lãng.

Ngô Củ cùng Tề Hầu đi chuyến này vốn là muốn tìm cha con Vương tử Trịnh, không nghĩ tới không mất thời gian liền gặp ở đây.

Bất quá Cơ Lãng tình huống tựa hồ có chút không tốt, lâm bệnh nặng, lúc này đang nằm trong rừng cây. Bởi vì mấy ngày nay rất lạnh, trong rừng cây căn bản không có gì có thể ăn, thú hoang cũng không có. Cơ Lãng thân thể lại không tốt, liên tục phát sốt cao, đã bất tỉnh. Cơ Trịnh đem phụ thân sắp đặt trong rừng cây, sau đó tự mình đi kiếm đồ ăn cùng lấy chút nước trở lại.

Không nghĩ tới còn chưa đi ra khỏi rừng cây liền thấy bên ngoài có ánh lửa, hơn nữa còn có tiếng người, thậm chí có đông người đóng trại. Cơ Trịnh sợ hết hồn, hắn không biết Tề Hầu cùng Sở Vương đến nhanh như vậy, còn tưởng rằng là truy binh Lạc Sư cùng Lỗ quốc. Ban đầu là hiểu lầm, bởi vậy hắn đối với Phàn Sùng xuống tay độc ác.

Phàn Sùng công phu không yếu, không nghĩ tới vài chiêu đã bại. Còn bại bởi một người nhìn trẻ hơn so với mình, Phàn Sùng thấy mất hết mặt mũi.

Ngô Củ nghe nói Cơ Lãng bệnh nặng, liền nói:

"Đường Nhi, ngươi đi xem xem."

"Vâng, Vương thượng."

Đường Vu chuẩn bị cùng Cơ Trịnh đi xem Cơ Lãng. Tề Hầu không yên tâm, dù sao bây giờ Cơ Lãng cùng Cơ Trịnh cũng coi như là lá bày tẩy của bọn họ. Hơn nữa Cơ Trịnh nói, bởi vì tin tức Sở quốc cùng Tề quốc đi dự đám tang truyền ra, gần đây Lạc Sư cùng Lỗ quốc đã phái binh tìm tòi càng ngày càng ráo riết. Tề Hầu sợ có chuyện, trực tiếp mang theo binh lính cùng đi nhìn.

Tề Hầu muốn đi, Ngô Củ cũng đi. Vì vậy để một nhóm binh lính đóng trại, mang một đội binh lính theo Vương tử Trịnh vào trong rừng cây.

Bọn họ đi một hồi, không phải rất xa, liền nghe được tiếng thở, vô cùng ồ ồ, tựa hồ không thở nổi.

Cơ Trịnh nghe âm thanh kia, vội vã nhanh chân chạy tới. Chân hắn rất dài, chạy phía trước, mọi người đuổi theo ở phía sau. Phía trước không xa, có cái lều giản dị kho nhỏ. Một người sắc mặt trắng bệch, hai má đỏ sẫm dị thường nằm bên trong lều co ro run lẩy bẩy. Đó chính là quý tộc Chu quốc Cơ Lãng.

Cơ Trịnh cùng phụ thân Cơ Lãng đều là con cháu quý tộc, chính là Vương tộc Chu quốc. Bất quá bây giờ Chu quốc đại loạn, hai người khốn đốn như vậy, vạn hạnh là bảo vệ được tính mạng.

Cơ Trịnh nhanh chóng chạy qua, nói:

"Phụ thân... Phụ thân?"

Ngô Củ cũng chạy theo, nhanh chóng nói Đường Vu trị liệu, sau đó mới quan sát người co rúc ở trên đất kia.

Ngô Củ không biết có phải bởi vì mình xuất hiện mà đã làm rối loạn lịch sử hay không. Tình huống Cơ Lãng cùng Cơ Trịnh hiện tại kỳ thực cùng những gì Ngô Củ đọc trong sách sử không giống nhau.

Cơ Lãng là con cháu Vương tộc, tuy rằng "ẩn cư" tại Lạc Nam, bất quá cũng coi như là được nuông chiều từ bé, đâu chịu nổi khổ như vậy. Hơn nữa vừa nhìn Cơ Lãng liền biết thân thể không cường tráng bằng Cơ Trịnh. Cơ Lãng vóc người gầy, trải qua lần chạy nạn này có lẽ bị đói nhìn vô cùng tiều tụy, mặt không có chút máu.

Cơ Lãng khuôn mặt vô cùng nhu hòa, không sắc bén như Cơ Trịnh. Không nhìn ra tuổi, bất quá khóe miệng có chút nếp nhăn, chứng minh Cơ Lãng phải trên bốn mươi tuổi.

Cơ Lãng sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy, khoác trên người một cái ngoại bào rộng lớn. Vừa nhìn đã biết đó là y phục của Cơ Trịnh. Cơ Trịnh nhanh chóng ôm Cơ Lãng, thấp giọng gọi:

"Phụ thân? Phụ thân ngài tỉnh lại đi!"

Cơ Lãng căn bản không phản ứng. Đường Vu kiểm tra, liền vội vàng mở hòm gỗ lấy thuốc nhét vào miệng Cơ Lãng. Cơ Lãng không có ý thức, không nuốt trôi, suýt nữa bị nghẹn, không ngừng ho khan. Cơ Trịnh vội vàng đem Cơ Lãng đỡ dậy một chút, làm cho hắn dựa vào chính mình, vỗ lưng, nhận nước từ trong tay binh lính cho Cơ Lãng uống.

Cơ Lãng dùng sức ho khan, vô cùng khát nước, vừa gặp nước lập tức uống vội. Cơ Trịnh sợ hắn một hơi uống nhiều sẽ sặc, cẩn thận từng li từng tí cho hắn uống.

Cơ Lãng uống nước xong, Cơ Trịnh liền đem áo choàng trên người xuống trùm lấy Cơ Lãng. Trên mặt hắn lúc này mới hơi có chút huyết sắc, mi mắt run rẩy hai lần mới mở mắt ra.

Mọi người thấy Cơ Lãng mở mắt ra, thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa cho rằng Cơ Lãng bệnh chết rồi.

Cơ Trịnh cũng mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng nói:

"Phụ thân, phụ thân ngài mau nhìn, là Tề Công đến, còn có Sở Vương."

Cơ Lãng thần sắc có chút ngơ ngơ ngác ngác. Đôi mắt tuy rằng mở ra, thế nhưng không có thần sắc. Một mặt uể oải, dựa vào vai Cơ Trịnh, rất nhanh Cơ Lãng liền nhắm mắt. Cơ Trịnh sợ hết hồn, Đường Vu nói:

"Không có gì đáng ngại, chỉ là bị phong hàn, hơn nữa thân thể suy yếu, cần thiết điều dưỡng. Rời khỏi nơi này trước, về lều sưởi ấm mới tốt."

Tề Hầu nói:

"Đúng vậy nơi này cũng không phải là chỗ có thể ở lâu, theo Cô về trại thôi."

Cơ Trịnh nhanh chóng gật gật đầu, liền đem Cơ Lãng ôm lên, phảng phất không tốn sức chút nào. Cơ Lãng thần sắc mơ hồ, một chốc tỉnh lại một chốc mê man. Cơ Trịnh ôm hắn, ổn định trên người, tận lực không xóc nảy, nhỏ giọng nói:

"Phụ thân, kiên trì một chút."

Mọi người nhanh chóng trở về chỗ đóng trại, lúc này lều đã dựng xong, còn có lửa trại. Lửa hừng hực đem tuyết chung quanh tan chảy, một mảnh ấm áp.

Cơ Trịnh ôm chặt Cơ Lãng vào lều. Ngô Củ vừa muốn đi theo, Tề Hầu đột nhiên kéo tay lại. Ngô Củ quay đầu nhìn Tề Hầu. Hắn dùng ánh mắt ra hiệu, Ngô Củ có chút ngờ vực, bất quá vẫn là cùng Tề Hầu đi sang bên cạnh.

Hai người đi đến một khoảng trống, Tề Hầu đè thấp giọng nói:

"Nhị ca, Chu Công Lãng bây giờ mặc dù là đồng minh, song người này cũng không thể tin, mong Nhị ca ghi nhớ kỹ."

Ngô Củ nhíu nhíu mày, không hiểu Tề Hầu cụ thể là có ý gì. Đột nhiên nói Cơ Lãng không thể tin?

Ngô Củ cũng không biết Tề Hầu là trọng sinh. Tề Hầu thật ra là dựa vào những gì trải qua ở đời trước.

Ngô Củ cũng không biết có phải do mình xuất hiện đã thay đổi lịch sử hay không. Trong sách sử Cơ Lãng không gặp phải chuyện bị truy đuổi này.

Tề Hầu nói một câu, bởi vì sợ tai vách mạch rừng, liền không tiếp tục nói. Ngô Củ gật gật đầu, liền đi theo Tề Hầu đi vào trong lều.

Bọn họ đi vào lều, Cơ Lãng lúc này đã nằm ở trên giường, Cơ Trịnh quỳ ở một bên chăm sóc. Bởi vì trong lều ấm áp, Cơ Lãng tựa hồ đã có khuynh hướng tỉnh lại.

Cơ Trịnh bưng nước, đặt ở bên mép Cơ Lãng, một tay nâng cổ lên một chút, để Cơ Lãng uống nước. Nước này ấm hơn so với vừa nãy trong rừng nhiều lắm. Cơ Lãng uống hết mấy ngụm nước, trên người chậm rãi ấm lên, cũng chậm rãi tìm được ý thức.

Cơ Trịnh thấy Cơ Lãng mở mắt ra, lúc này không phải loại mê man không có tiêu cự, lúc này mừng rỡ nói:

"Phụ thân? Phụ thân đã tỉnh chưa?"

Cơ Lãng chậm rãi mở mắt ra, trong mắt có một ít mê man, nhìn chung quanh một chút. Trước tiên là có chút không rõ, lập tức nhìn thấy Cơ Trịnh, hắn thở phào nhẹ nhõm, liền đưa ánh mắt đến trên người Ngô Củ. Hắn tuy rằng không quen biết Ngô Củ, thế nhưng nhìn ra được hướng bào màu đen. Loại xiêm y này không phải người nào cũng có thể tùy tiện mặc.

Cơ Lãng lập tức đưa ánh mắt đến Tề Hầu bên cạnh, lúc này mới sững sờ, lập tức giãy dụa bò dậy.

Cơ Trịnh thấy Cơ Lãng muốn đứng dậy, vội vã đỡ hắn, nói:

"Phụ thân, ngài còn suy yếu, tuyệt đối đừng đứng dậy."

Cơ Lãng lại giãy dụa muốn đứng lên, chắp tay nói:

"Tề Công, Lãng xin bái kiến."

Tề Hầu cười cười, bất quá ý cười rất là dối trá.

"Để Chu Công chịu khổ. Chu Công không cần đa lễ, nhanh nằm xuống nghỉ ngơi."

Hắn nói, giơ tay giới thiệu Ngô Củ.

"Vị này chính là tân Vương Sở quốc."

Cơ Lãng nhìn về Ngô Củ, lập tức cũng chắp tay nói:

"Sở Vương, xin bái kiến."

Ngô Củ cũng nở nụ cười, đối với Cơ Lãng chắp tay nói:

"Chu Công không cần khách khí, nhanh nằm xuống đi."

Cơ Trịnh lúc này mới đỡ Cơ Lãng chậm rãi nằm xuống, nói:

"Phụ thân, cẩn thận một chút."

Cơ Lãng thoạt nhìn không có khí lực gì, nằm xuống là động tác đơn giản cũng thở hổn hển mấy hơi. Nằm xuống xong, bộ dạng có chút muốn ngủ.

Tề Hầu nói:

"Cô cũng không tiện quấy rầy. Vương tử cùng Chu Công liền nghỉ ngơi ở đây, bồi dưỡng đủ tinh thần, sáng sớm ngày mai chúng ta liền xuất phát."

Vương tử Trịnh vừa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net