Chương 50: Nghĩa phụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu Vệ cơ từ cung nữ cao cấp thăng đến Thiếp phu nhân, đây đã là chuyện truyền kỳ. Tuy rằng lúc đó dân phong đã mở rộng, thế nhưng thân phận đê tiện có thể bò đến Thiếp phu nhân đúng là không dễ. Vì vậy Thiếu Vệ cơ cũng có chút kiêu căng. Từ chuyện nàng mỗi ngày cùng Trưởng Vệ cơ, dĩ vãng là chủ nhân mình tranh sủng đã có thể nhìn ra được.

Thiếu Vệ cơ kiêu căng, đột nhiên bị Tề Hầu lạnh nhạt, con trai duy nhất là Công tử Nguyên còn bị Tề Hầu mắng một trận. Hơn nữa Tề Hầu nói những lời không tốt, lúc đó Cao Hề, Bảo Thúc Nha đều có mặt. Một đám đại thần làm chứng, còn là lời nhất ngôn cửu đỉnh. Công tử Nguyên trong nháy mắt mất cơ hội tranh đoạt vị trí Thái tử. Thiếu Vệ cơ làm sao có thể không ghi hận. Nàng muốn trả thù.

Nàng muốn trả thù, một là do những năm này tính cách kiêu căng, hai là Thiếu Vệ cơ không có sợ hãi.

Tề quốc cùng Vệ quốc quan hệ rất tốt, vẫn luôn có hôn nhân qua lại. Thêm nữa chính là mẫu thân đã mất của Tề Hầu cùng quốc quân Vệ quốc hiện tại là người thân. Thiếu Vệ cơ nghĩ hai nước quan hệ không thể phá vỡ, có Vệ quốc làm núi lớn chống lưng, cho nên nàng mới không có sợ hãi.

Thế nhưng nàng khẳng định không nghĩ tới, Tề Hầu muốn trả nàng về nước. Xử lý như vậy, đối với một nữ nhân đã xuất giá mà nói, còn đáng sợ hơn so với xử tử.

Ngô Củ đối với xử phạt này hoàn toàn hài lòng, vì vậy cũng không nói gì, tùy ý Tề Hầu xử lý.

Ngô Củ cảm thấy cũng nên khởi hành rời Lương Khâu ấp. Bọn họ đáng ra đã khởi hành, thế nhưng đột nhiên mình bị bệnh, khởi hành cũng bị trì hoãn.

Tề Hầu phân phó ở thêm mấy ngày, không phải gấp rút lên đường, xa mã mệt nhọc Công tử Củ khẳng định chịu không được.

Ngô Củ lại bắt đầu dưỡng bệnh thoải mái. Thế nhưng có một điểm Ngô Củ không vui, đó chính là tuy rằng không phát sốt, thế nhưng miệng lại đắng, ăn cái gì cũng không vô, cả loại bánh thích nhất cũng không ăn được. Sợ là sinh bệnh mấy ngày nay, mỗi ngày ăn thanh đạm, dạ dày đã có chút không tiêu hóa tốt, dẫn đến không muốn ăn.

Tề Hầu đốc thúc Dịch Nha làm đồ ăn khác cho Công tử Củ, bất quá cũng không có hiệu quả. Nếu không ăn gì, Công tử Củ vốn gầy yếu, sẽ càng khó chịu đựng nổi.

Ngô Củ kỳ thực cũng rất gấp, nhưng ăn không vô, cũng không dám trễ nải hành trình nghênh tiếp Công chúa. Vì vậy Ngô Củ suy nghĩ một biện pháp, nói Tử Thanh đi kiếm chút xích qua tử đến.

Xích qua tử kỳ thực chính là sơn tra. Thời cổ gọi là xích qua tử, đến thời Đường Tống còn có cái tên rất dễ nghe, gọi là đường cầu tử.

Sơn tra đúng mùa thu là chín rộ, quả này bởi vì quá chua, không có cách nào làm nguyên liệu nấu ăn. Vỏ ngoài sơn tra khi chín có màu đỏ đẹp mắt. Màu sắc xinh đẹp nhưng vị chua chát cho nên thời đại này người ta không dám ăn. Trên chợ cũng không buôn bán, sơn tra chỉ dùng làm thuốc.

Tử Thanh tìm nửa ngày, cũng chỉ tìm tới một sọt xích qua tử, từng quả từng quả đỏ tươi màu sắc cực kỳ đẹp, rất tươi mới. Nguyên do là Dịch Nha nghe nói Công tử Củ tìm thứ này, cố ý cho người đi hái về.

Ngô Củ nhìn sọt quả, nước bọt suýt nữa liền chảy xuống. Không cần ăn cũng biết rất chua, tuyệt đối có thể kích thích thèm ăn. Bất quá ăn trực tiếp sợ không tốt, còn có thể chua ê răng, thời điểm đó sợ cũng ăn không vô. Vì vậy Ngô Củ liền nói Tử Thanh ôm sọt xích qua tử cùng mình đi phòng bếp.

Vì không phải thời gian dùng bữa, mọi người vừa nghỉ ngơi. Bởi vì chuyện phát cháo nên mọi người đều là người quen biết. Thấy Công tử Củ đến, lập tức có người tới hỏi:

"Công tử, có dặn dò gì sao?"

Ngô Củ xua tay nói:

"Không có, chỉ là đột nhiên muốn đến làm chút thức ăn."

Thiện phu ở đây biết Công tử Củ có tay nấu ăn, tất nhiên đều sùng bái Công tử Củ, cũng không có thấy hèn hạ. Hơn nữa khi Ngô Củ làm việc cũng không kiêng kị người khác nhìn, luôn cho người khác học.

Ngô Củ làm rất tùy ý, ai cũng có thể xem, hỏi còn tỉ mỉ giải đáp, cũng không thiếu kiên nhẫn, hoàn toàn không có ra vẻ Công tử.

Những người kia thấy Ngô Củ lấy một sọt xích qua tử đều kinh ngạc. Họ từng thấy quả này, thế nhưng không ai dùng, vì quả này quá chua, cả người thích ăn chua cũng không ăn nổi. Vị chua cũng không giấu được, nếu bỏ vào nồi xào nấu thức ăn cũng trở nên không ngon.

Thiện phu rất nhiệt tình, tất cả đều đến giúp đỡ. Ngô Củ bởi vì bệnh nặng mới khỏi, không dám dính nước lạnh, mấy thiện phu liền chủ động hỗ trợ đem quả ngâm muối, rồi rửa sạch sẽ.

Những quả tròn tròn màu đỏ, rửa qua nước lạnh hiện ra càng đỏ tươi loá mắt. Từng quả từng quả phi thường đẹp mắt khiến người ta yêu thích. Ngô Củ lại nói bọn họ hỗ trợ lấy hạt bên trong ra, sau đó còn dùng que tre xâu lại, dự định làm kẹo hồ lô.

Thời đại này đương nhiên là không có đường phèn, Ngô Củ cũng không có đường đỏ, cũng không cần lo vì đã có mật ong.

Ngô Củ lấy một bát lớn mật ong, liền đem xâu sơn tra trực tiếp nhúng vào bên trong mật ong, lăn tròn cho mật ong bao bọc bên ngoài. Căn cứ khẩu vị của mình mà cho mật ong ngấm nhiều hay ít. Mật ong vị ngọt, sơn tra vị chua, kết hợp vừa vặn xúc tiến muốn ăn.

Hơn nữa kẹo hồ lô này nhìn đẹp dị thường. Sơn tra đỏ au, phủ lên một lớp si rô mật ong óng ánh, phảng phất như khoác thêm cho sơn tra một tầng sa y quý giá, nhìn rất dụ người. Sơn tra vị chua, mật ong mùi thơm ngát, không cần nếm thử, chỉ là ngửi một cái liền thèm nhỏ dãi.

Làm xong, Ngô Củ đem kẹo hồ lô phân ra, để cho nhóm thiện phu một chút, còn lại lấy đi, giữ ăn từ từ.

Bởi vì xích qua tử thật quá nhiều, làm một đống kẹo hồ lô cũng không dùng hết. Vì vậy Ngô Củ liền đem số còn lại luộc chín, bỏ vỏ, nghiền nát trộn thêm mật ong vào. Sau đó cho hỗn hợp vào những cái hủ vuông. Chờ hỗn hợp định hình, lại lấy ra dùng dao cắt thành những miếng nhỏ. Những thiện phu vừa hỗ trợ vừa học cách làm của Ngô Củ.

Làm xong một đống miếng sơn tra, Ngô Củ lại nói người ta đi lấy một cái chậu đặt ở trên lửa. Sau đó đem những miếng sơn tra đặt ở bên trong nướng. Rất nhanh mùi hương chua ngọt liền tỏa ra. Khi sơn tra chín liền thành bánh sơn tra.

Không có bao lâu, một sọt xích qua tử đã biến thành một đống kẹo hồ lô cùng bánh sơn tra khai vị. Vừa bắt mắt, màu sắc cũng đẹp đẽ, thoạt nhìn đặc biệt ngon miệng.

Ngô Củ đem bánh sơn tra chia ra, sau đó mang theo "chiến lợi phẩm" chuẩn bị trở về phòng hưởng dụng.

Có kẹo hồ lô cùng bánh sơn tra, thật không sợ mình không muốn ăn.

Ngô Củ cùng Tử Thanh mang bánh cùng kẹo đã gói kỹ lưỡng mang về, vừa đi vừa ăn. Thời đại này cũng chưa có kẹo hồ lô, cũng không biết kẹo hồ lô là món trẻ con rất thích, Ngô Củ cũng không tính mất mặt.

Hai người còn chưa đi về đến phòng, liền phát hiện một bóng dáng đi theo bọn họ. Ngô Củ vừa quay đầu lại, bóng dáng kia co chân chạy trốn ở sau tường đá bên cạnh.<HunhHn786>

Ngô Củ nhìn kỹ, thì ra là đứa bé.

Kia không phải là con Dịch Nha, Địch Nhi sao?

Địch Nhi trốn ở sau tường đá, cắn ngón tay. Một bộ chảy nước miếng, mắt to dùng sức chớp chớp lén lút nhìn Ngô Củ. Nói chính xác là nó lén lút nhìn kẹo hồ lô trong tay Ngô Củ.

Kẹo hồ lô là món trẻ con rất yêu thích. Hàng năm đi dạo hội chùa, đều sẽ nhìn thấy trong tay mấy bạn nhỏ giơ kẹo hồ lô, đắc ý liếm liếm vỏ đường bên ngoài.

Màu sắc bắt mắt như thế, sáng lấp lánh lại thơm ngát, nhóm trẻ con tất nhiên yêu thích. Hơn nữa Địch Nhi là em bé cổ đại, lần đầu thấy kẹo hồ lô, vừa hiếu kỳ, vừa thèm ăn.

Nhưng đứa bé vô cùng sợ người lạ, không dám đi qua bắt chuyện cùng Ngô Củ, cho nên không thể làm gì khác hơn là lén lút tha thiết mong chờ.

Ngô Củ nhìn thấy Địch Nhi tha thiết mong chờ, mắt to dùng sức chớp chớp, mi thật dài run lên, vừa đáng yêu vừa đáng thương. Nó thèm đến không chịu được, cũng sắp đem tay nhỏ cho rằng kẹo hồ lô cắn.

Vì vậy Ngô Củ liền dừng lại, nói Tử Thanh lấy bên trong sọt ra hai cái kẹo hồ liền đi tới.

Ngô Củ đi tới, Địch Nhi có chút sợ sệt, vội vã co rút lại. Ngô Củ cười híp mắt, để cho mình thoạt nhìn rất vô hại, sau đó ngồi chồm hỗm xuống, cúi đầu nhìn nhìn bạn nhỏ, đưa hai cái kẹo hồ lô tới, cười nói:

"Muốn ăn không? Đưa cho ngươi ăn, được chứ?"

Địch Nhi lập tức mở to hai mắt, một mặt kinh hỉ nhìn Ngô Củ, sau đó nhanh chóng nhận lấy kẹo hồ lô. Một tay nắm một xâu, bộ dáng có chút hấp tấp, thế nhưng vô cùng đáng yêu. Không thể chờ đợi được nữa, nó liếm mật ong mặt ngoài. Đầu lưỡi đỏ lè ra như con mèo nhỏ liếm nước, khá là đáng yêu.

Địch Nhi liếm mật ong, mắt mở to, bi bô nói:

"Tạ ơn thúc thúc!"

Địch Nhi vừa nói chuyện, quai hàm liền dao động. Ngô Củ thật không kiềm chế được, liền giơ tay nặn nặn hai gò má đầy thịt của Địch Nhi. Địch Nhi cũng không sợ hãi, còn cười khanh khách.

Bởi vì Địch Nhi thực sự rất đáng yêu, vì vậy Ngô Củ lại nói Tử Thanh lấy ra một ít bánh sơn tra, dùng khăn sạch sẽ gói kỹ, nhét vào ngực Địch Nhi, nói:

"Ngoan, từ từ ăn, một lần đừng ăn quá nhiều, sẽ ê răng."

Địch Nhi nghe không hiểu cái gì là ê răng, thế nhưng như hiểu ngoan ngoãn gật đầu.

Biểu tình Địch Nhi nghiêm túc thực sự là quá manh, chu chu môi, Ngô Củ vừa thấy, cười híp mắt nói:

"Thật ngoan. Vậy hôn thúc thúc một cái đi."

Nói xong, Ngô Củ chỉ chỉ gò má của chính mình. Tử Thanh đứng ở một bên, lông mày nhảy lên, có chút không dám nhìn.

Địch Nhi lập tức đến gần, đặc biệt ngoan, hôn trên mặt Ngô Củ một cái đặc biệt vang dội.

"Chốc!"

Ngô Củ lúc này mới hài lòng, để Địch Nhi đi chơi, sau đó cùng Tử Thanh trở về phòng, bắt đầu ăn.

Ngô Củ trở về phòng, liên tiếp ăn ba xâu kẹo hồ lô, một đống bánh sơn tra, càng ăn càng cảm thấy ngon. Tử Thanh xem mà hoảng sợ.

Công tử không ăn thì thôi, một khi ăn thì ăn hung tàn như vậy?

Chờ Ngô Củ ăn đủ, nhìn lại thấy chỉ còn một xâu kẹo hồ lô, và ba miếng bánh sơn tra, chợt nhớ tới Tề Hầu.

Mình làm món ăn, phân cho người khác, nếu không dâng cho Tề Hầu, sợ là sẽ chọc hắn, nói mình không cung kính!

Vì vậy Ngô Củ liền đem xâu hồ lô còn lại cùng ba miếng bánh sơn tra đóng gói. Thời điểm đóng gói còn không cẩn thận làm một miếng bánh sơn tra vỡ vụn. Vì vậy Ngô Củ đành phải ăn, đem hai miếng bánh sơn tra nguyên vẹn cùng một xâu kẹo hồ lô giao cho tự nhân đi dâng lên Tề Hầu.

Tề Hầu mặc dù ở trong phòng, thế nhưng hắn đã sớm nghe nói Công tử Củ cùng nhóm thiện phu thân thiết, hoàn toàn không có ra vẻ Công tử, đồng thời còn làm "kẹo hồ lô" cũng không biết món đó ra sao.

Tề Hầu còn đang suy nghĩ.

Hồ lô chấm mật ngọt đó ăn thế nào? Không phải rất cứng sao?

Hồ lô trong suy nghĩ của Tề Hầu chính là trái bầu hồ lô, loại người ta thường dùng làm gáo mút, hay bình đựng chất lỏng như nước hay rượu.

Tề Hầu đợi thật lâu, chờ đến không nhịn được, lúc này mới đợi được tự nhân mang đến món kẹo hồ lô. Nhìn kỹ thì ra cũng không phải là hồ lô, mà là xích qua tử. Quả tròn vo, màu đỏ au, thật là đáng yêu.

Tề Hầu là khẩu vị tiêu chuẩn người phương bắc, thích vị mặn không thích ngọt, loại món ngọt này kỳ thực Tề Hầu rất không thích ăn. Thế nhưng còn có vị chua, thật là lạ miệng. Ăn một quả cảm thấy được vị chua, mới vừa thả xuống lại cảm thấy thèm, lại muốn thử. Hắn ăn liên tiếp hết một xâu vẫn chưa hết thèm.

Vì vậy Tề Hầu liền cầm lấy bánh sơn tra nếm. So với kẹo hồ lô kia ở ngoài ngọt bên trong chua, cảm giác bánh không giống vậy. Bánh sơn tra là hỗn hợp thịt quả sơn tra cùng mật ong, sau khi tạo hình còn đem nướng lên. Cho vào miệng vừa mềm xốp lại giòn giòn, có vị chua lẫn ngọt. Ngọt ngọt chua chua hòa vào nhau, không có ngọt đến gắt cổ cũng rất ngon miệng.

Đều là chế biến từ sơn tra và mật ong lại thành hai loại món ăn khác nhau. Tề Hầu vừa kinh ngạc, vừa đem hai miếng bánh sơn tra ăn hết, ăn xong vẫn còn thòm thèm.

Tự nhân nhìn Tề Hầu ăn xong rồi, lúc này mới trở lại phục mệnh. Ngô Củ hỏi.

"Quân thượng có ăn không?"

Tự nhân cười nói:

"Ăn hết. Quân thượng rất vừa ý Công tử làm món đó, ăn cũng không còn lại chút gì."

Ngô Củ không nghĩ tới, thì ra Tề Hầu còn có thể ăn vị chua.

Ngô Củ ăn sơn tra, còn chưa tới bữa liền cảm thấy cào ruột không chịu được. Buổi chiều liền chạy đến phòng bếp. Nhóm thiện phu khi đó đang chuẩn bị nấu bữa, lúc này không có thời gian cùng Ngô Củ nghiên cứu món ăn mới.

Ngô Củ chỉ có một mình chiếm một cái bếp riêng mà mọi người dành cho. Suy nghĩ một chút, chuẩn bị làm một ít thức ăn khi đói bụng có thể ăn ngay, món dễ nắm dễ lấy. Vì vậy dự định làm bánh bao ngọt, tỷ như bánh bao nhân đậu hay bánh nhân sữa gì đó, loại hình nho nhỏ.

Bất quá thời này còn chưa lưu hành bột chế biến sẵn. Muốn có bột phải giã nhuyễn gạo ra. Mà thời đại này cũng chưa có cối xay đá, công việc xay bột cần kỹ thuật, cũng phi thường mệt.

Ngô Củ trong lúc rảnh rỗi cũng không muốn vẫn luôn nằm ở trên giường, vì vậy liền bắt đầu ở phòng bếp kéo ống tay áo lên xay bột, chuẩn bị bột kỹ càng. Nguyên liệu nấu ăn khác cũng không cần phí sức như xay bột.

Vì thời đại này chưa có cối xay đá, Ngô Củ xay bột còn bị nhóm thiện phu vây xem, không biết đang làm gì. Ngô Củ cảm thấy như vậy quá phiền phức. Cối đá kỳ thực cũng không phải là vật rất khó thiết kế. Vì vậy Ngô Củ lấy một tấm da dê vẽ ra sơ đồ cối đá nhờ nhóm thiện phu đi chuẩn bị.

Có dụng cụ sau này bọn họ cũng có thể làm mì sợi, không cần quá khổ cực ha ha...!

Nhóm thiện phu chưa từng thấy cối xay bột bằng đá, xem lại tấm tắc khen thần kỳ. Bọn họ cũng nể phục kỳ tài của Công tử Củ. Nói Công tử Củ thực sự quá thông minh. Nếu có thứ này, về sau không cần vất vả cũng có thể làm mì.

Sau khi chuẩn bị xong bột, Ngô Củ liền bắt đầu nặn mấy cái bánh. Đột nhiên nghĩ đến đứa bé đáng yêu tiểu Địch Nhi, khi nặn bánh bao, Ngô Củ cũng chỉnh sửa hình dạng một chút, làm thành heo con thỏ con, ở phía trên ấn hạt đậu làm mắt mũi, rồi bỏ vào nồi hấp chín.

Ngô Củ bận việc xong, vừa vặn đến bữa tối, bụng đã sớm đói đến da trước bụng dính phía sau lưng, liền chuẩn bị đi trở về dùng bữa.

Khi trở về, tự nhân cùng Tử Thanh liền vội vàng nói: 

"Công tử, Quân thượng mời ngài đi dùng bữa đó."

Ngô Củ vừa nghe, thấy dĩ nhiên tới thời gian dùng bữa rồi. Bất quá tỉ mỉ nghĩ lại, chỉ sợ là bởi vì lập tức liền khởi hành nên Ung thị tổ chức tiệc tiễn đưa. Vừa nãy ở phòng bếp mọi người cũng bận đến chổng vó.

Ngô Củ nhanh chóng thay đổi xiêm y, sau đó liền đi đến sảnh trước. Vừa vào đến, thấy mọi đều đã đến đủ, đã ngồi vào chỗ, chỉ chờ một mình mình. Ngô Củ tiến vào, vội vã chắp tay hành lễ nói:

"Củ bái kiến Quân thượng."

Tề Hầu cười nói:

"Nhị ca không cần đa lễ, nhanh ngồi vào vị trí."

Ngô Củ ngẩng đầu lên, đi vào trong bữa tiệc. Phát hiện quả nhiên là Ung thị bày tiệc tiễn đưa, bởi vì chỗ ngồi cũng có người Ung thị.

Ngô Củ vừa đến, Tề Hầu liền nói khai tiệc. Hạ nhân Ung thị nâng khai, từ bên ngoài nối đuôi nhau mà vào. Dịch Nha cũng đi theo đội ngũ.

Nắp đậy vẫn chưa có mở, Ngô Củ đã ngửi thấy được một mùi hương rất hấp dẫn. Ngửi được chính là hương vị thịt dê. Mùa thu vừa vặn ăn thịt dê bổ dưỡng.

Mọi người cũng đều ngửi thấy được mùi thịt dê. Mà khi nắp mở ra, mọi người lại thấy là một con cá.

Tất cả mọi người lấy làm kỳ lạ. Rõ ràng là một con cá, hơn nữa còn là con cá hoàn chỉnh, vậy mà ngửi thấy mùi thịt dê, cũng không có mùi tanh của cá.

Tất cả mọi người đang thấy kỳ quái, Ngô Củ tựa hồ đã sớm nghĩ tới món gì. Dù sao món cá dồn thịt dê này là món ăn kinh điển nổi tiếng. Món ăn trước mắt là do ông tổ nghề nấu ăn Dịch Nha sáng tạo ra.

Người ta làm món cá dồn thịt hấp kỳ thực cũng xuất phát từ món ăn nổi tiếng này của Dịch Nha.

Thủy sản Sơn Đông rất nổi tiếng. Có cá chép ngon, lại có thịt dê tươi. Trong bụng cá là thịt dê, ở ngoài mềm trong mềm, bộ dạng gọn gàng bên trong lại giấu càn khôn. Hai thứ tươi ngon kết hợp, mùi vị tất nhiên không thể dùng lời nói miêu tả.

Ngô Củ lúc này cầm lấy đũa, nhẹ nhàng ấn mở một chút. Quả nhiên trong bụng cá là thịt dê. Xé bụng cá ra, mùi hương thịt dê càng xông vào mũi.

Bên trong bụng cá còn có măng cùng nấm, non non, giòn giòn, ngọt ngon thơm lừng. Có lẽ đây là món cá dồn thịt dê chính tông nhất.

Ngô Củ gắp lên một miếng thịt dê ăn, híp mắt tựa hồ hưởng thụ, cười nói:

"Khử tanh là dùng rượu trái cây phải không?"

Dịch Nha cười nói:

"Công tử cao minh, thưởng thức liền biết. Rượu trái cây trong veo ngon miệng, vừa có thể khử tanh, còn có thể tăng vị tươi ngon."

Tề Hầu thấy Công tử Củ ăn cao hứng, không khỏi cũng thử nếm một miếng. Thịt dê hoàn toàn không có bị mùi tanh của cá lấn át, mềm non, quả nhiên vào miệng tan ra. Hơn nữa còn là khẩu vị mặn của đồ ăn Lỗ, là khẩu vị Tề Hầu yêu thích.

Công tử Củ thích ăn. Tề Hầu cảm thấy tuy rằng mang theo Dịch Nha không phải ý nguyện của chính mình, thế nhưng cũng không phải hoàn toàn không có lợi, ít nhất dọc đường đi còn có thể ăn món ngon.

Mọi người ăn một bữa cơm, không khỏi muốn nâng ly. Trên người Ngô Củ có thương hàn còn chưa lành, cho nên không dám uống rượu, chỉ ăn no. Lại nghĩ đến bánh bao ngọt của mình, nhìn bọn họ còn uống rượu, Ngô Củ liền đứng lên trước.

Tề Hầu cho là Công tử Củ mệt mỏi, liền nói:

 "Nhị ca sớm chút nghỉ ngơi."

Ngô Củ cảm ơn Tề Hầu quan tâm, liền lui ra. Bất quá cũng không phải đi về phòng nghỉ, mà đi phòng bếp.

Tử Thanh một trận bất đắc dĩ. Quả nhiên Công tử Củ còn băn khoăn bánh bao ngọt.

Ngô Củ tiến vào phòng bếp, bên trong không có người nào, liền tự nhóm lửa. Đem bánh bao ngọt hâm nóng, sau đó lấy ra chuẩn bị mang về, tiện đường nhìn xem có thấy Địch Nhi hay không, đưa cho nó mấy cái hình dạng đáng yêu.

Ngô Củ rất nhanh từ phòng bếp đi ra. Tử Thanh mang theo một cái sọt, ở phía trên đậy khăn kín để tránh cho bánh nhanh nguội.

Hai người đi hướng hoa viên, quả nhiên thấy được tiểu Địch Nhi. Bởi vì người Ung thị đều khoản đãi Tề Hầu, cho nên bên cạnh tiểu Địch Nhi không có ai. Nó một mình ngồi ở trong vườn hoa, một bộ mặt rầu rĩ dáng vẻ không vui, nâng quai hàm, không biết đang suy nghĩ gì.

Ngô Củ nhìn thấy tiểu Địch Nhi hai má thịt thịt, nhất thời liền không có sức đề kháng, lập tức đi tới, nói: 

"Sao một mình ở tại đây vậy?"

Tiểu Địch Nhi nhìn thấy Ngô Củ, lập tức mở to hai mắt, đã bắt đầu bi bô nói:

"Kẹo hồ lô thúc thúc!"

Ngô Củ:

 "..."

Danh xưng này đơn giản thô thiển, thực sự không nhã nhặn...

Ngô Củ đi tới, ngồi ở bên cạnh tiểu Địch Nhi, hỏi.

"Ăn cơm chưa?"

Tiểu Địch Nhi lắc đầu một cái, nói: 

"Vẫn chưa có ăn. Phụ thân đang bận, một chốc mới trở về, Địch Nhi chờ người về cùng ăn."

Ngô Củ nặn nặn hai má mềm, nói:

"Địch Nhi ngoan, vậy có đói bụng hay không?"

Tiểu Địch Nhi lúc này bĩu môi gật gật đầu, sờ sờ bụng nhỏ, nói:

"Đói bụng..."

Ngô Củ liền nói Tử Thanh đem sọt lại, lấy từ bên trong ra bánh bao hình thú đáng yêu. Bánh bao nhân đậu đỏ hình heo con, bánh bao sữa hình thỏ con. Tiểu Địch Nhi lần đầu nhìn thấy loại bánh đáng yêu này, không khỏi mở to hai mắt nhìn, sững sờ lại không đành lòng ăn. Đưa tay sờ sờ lỗ tai thỏ, lại sờ sờ lỗ tai heo, nói:

"Thật là đẹp a."

Ngô Củ nói:

"Nếm thử xem mùi vị như thế nào?"

Tiểu Địch Nhi do dự mãi, mãi đến khi Ngô Củ nói còn rất nhiều, lúc này mới cắn một cái bánh bao. Nhất thời đôi mắt tròn vo sững sờ, trong miệng đều là bánh bao, hàm hồ kinh ngạc nói:

"Ôi... ôi... ôi... ngọt quá, ngon quá!"

Ngô Củ thấy nó ăn cao hứng, liền lấy thêm một cái, giúp nó thổi nguội, để tránh tiểu Địch Nhi bị bỏng.

Tiểu Địch Nhi liên tiếp ăn ba cái bánh bao, đã không còn đói bụng, lúc này mới lại lộ ra vẻ mặt ưu sầu.

Ngô Củ thấy nó phát sầu nhíu mày, đặc biệt buồn cười, nói:

"Làm sao vậy, tại sao tiểu Địch Nhi không vui?"

Tiểu Địch Nhi rầu rĩ không vui nói:

"Hai ngày nữa Địch Nhi liền phải xa phụ thân... Địch Nhi không thích cùng phụ thân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net