Võ Động Thiên Hà 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Võ Động Thiên Hà

Tác giả: Đoan Nguyệt

Ebook by KiemGioi

http://kiemgioi.com

Chương 438: Huyễn hư tinh phách.

Bên trong huyệt động, kỳ thực chính là một địa phương đã từng có người ở. Nơi này có một ít bài biện cùng với một ít thứ thoạt nhìn rất ngạc nhiên cổ quái.

Lại nói tiếp những thứ này cũng không có chỗ nào thần kỳ.

Nhưng mà, khi mấy thứ này, bao hàm cả vách đá trong huyệt động, toàn bộ đều biến thành một loại thủy tinh bảy màu, trong suốt như hổ phách, tỏa ra màu sắc kỳ dị rực rỡ, như vậy đã trở nên thần kỳ rồi.

Đây là một loại hiện tượng kỳ dị của tự nhiên, trong đầu Vân Thiên Hà nhớ tới tri thức khoa học mang tới từ kiếp trước, căn bản không thể nào giải thích được, trong huyệt động cũng có một cỗ năng lượng thần bí vô cùng dồi dào, khi hắn tiến vào huyệt động liền có cảm giác thư sướng thoải mái, lỗ chân lông toàn thân nở ra.

Trong huyệt động tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, không hề tối đen, Vân Thiên Hà đi tới trước mặt một chiếc ghế tinh thạch hóa, muốn chạm vào chiếc ghế này, cảm giác một chút, xem có phải là thực sự do thủy tinh hóa thạch tạo thành.

- Thiên Hà, không nên di chuyển chiếc ghế!

Mộng Ly vô cùng vui vẻ, thấy Vân Thiên Hà muốn chạm chiếc ghế, liền lên tiếng nhắc nhở.

Nhưng mà, khi bàn tay của Vân Thiên Hà chạm tới chiếc ghế, hắn chỉ cảm thấy một cỗ năng lượng cường đại chui vào trong cơ thể chính mình, chiếc ghế liền lập tức sụp xuống, hóa thành một đống phấn mạt.

Chỉ còn cánh tay Vân Thiên Hà đã để nguyên vị trí tay vịn chiếc ghế như trước, giống như hình ảnh bị dừng lại.

Mà cỗ năng lượng xâm nhập vào trong cơ thể hắn, giống như một thứ gì đó đại bổ, khiến cho tinh khiếu toàn thân Vân Thiên Hà đột nhiên sáng lên, giống như điên cuồng, bắt đầu liều mạng thôn phệ cỗ năng lượng thần bí này.

Rất nhanh, cỗ năng lượng này đã bị thôn phệ sạch sẽ không còn, mà những tinh khiếu thôn phệ được năng lượng này, khôn tức ẩn chứa trong đó bắt đầu cấp tốc lớn mạnh, rất nhanh liền xảy ra ngưng kết thành trạng thái dịch, mật độ lớn hơn, sau đó toàn bộ tinh vực mới khôi phục lại bình thường.

Mà lúc này Vân Thiên Hà cũng đã hồi phục lại tinh thần, cảm giác thân thể giống như là hưởng thụ một thứ đại bổ nào đó, khí huyết tràn đầy, tinh lực dư thừa, trong lòng kinh ngạc.

Hắn thấy Mộng Ly cẩn thận quan sát xung quanh, liền hỏi:

- Đây là chuyện gì, nhưng tinh thạch hóa nơi đây có ẩn chứa năng lượng kỳ dị, có thể bị ta hấp thu!

Mộng Ly phảng phất như đang tìm kiếm cái gì đó, nghe lời Vân Thiên Hà, tức giận liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Vận khí của ngươi luôn luôn tốt như vậy, nơi đây chính là địa phương tổ tiên ngươi từng ở lại!

- Tổ tiên của ta?

Vân Thiên Hà sờ sờ mũi, lập tức suy nghĩ, nói:

- Nàng nói là, ở đây là một sơn động từng có người Vân Ly thị ở qua?

Mộng Ly vẫn không dừng thăm dò như cũ, nói:

- Không chỉ có như vậy, ở đây hẳn là một mật thất bị phong bế tại chỗ sâu nhất, được chúng ta trong lúc cơ duyên xảo hợp mở cửa vào, ngươi có biết vì sao đồ dùng bày biện trong này đều bị tinh thể hóa?

Vân Thiên Hà lắc đầu, đảo mắt nhìn thấy Tầm Nguyệt đang nhìn chằm chằm vào một kiện đồ vật cổ quái như ấm trà, nhưng cũng không phải ấm trà, dùng để đựng thứ gì đó, tập trung nghiên cứu, mà Đường Linh Toa thì hết nhìn đông lại nhìn tây, đứng trước mặt vách tường không biết đang làm cái gì, bất quá vách tường tinh thể hóa rất trơn truột, tựa như một mặt gương, có thể chiếu rọi khuôn mặt tinh tế kiều mị của nàng, cùng với dáng người thành thục mạn diệu.

Mộng Ly thấy bộ dáng ngây người của hắn, mang theo một cỗ phong tình dị dạng, tà mị liếc nhìn Vân Thiên Hà, nói:

- Đồ vật nơi này bị tinh thể hóa, đồng thời ẩn chứa năng lượng, nói rõ nơi đây nhất định cất giữ huyễn hư tinh phách hiếm thấy, đó là thứ mà thải vân thú và tử vi long yêu thích nhất, tổ tiên Vân Ly thị các ngươi có thể triệu hoán được hai loại thần thú này, có thể nói công lao lớn nhất là của huyễn hư tinh phách!

- Huyễn hư tinh phách, đây là thứ gì?

Vân Thiên Hà hiếu kỳ hỏi.

- Huyễn hư tinh phách là một loại tinh hoa năng lượng do vạn vật thiên địa tự nhiên dựng dục ra, cũng là lực lượng thiên địa ngưng kết lại, tiếp tục một lần nữa dựng dục sinh thành, ngoài việc ẩn chứa năng lượng cực kỳ tinh thuần, còn có thể được bất cứ linh phách vạn vật tự nhiên hấp thu, do đó sản sinh một lần tiến hóa, mặt khác nó còn có một tác dụng cực kỳ trọng yếu khác!

Nói tới đây, Mộng Ly ấn vào một chỗ gồ lên, con mắt chớp chớp nhìn Vân Thiên Hà, ẩn chứa chút chờ mong.

Vân Thiên Hà đang nghe hăng say, bỗng nhiên thấy Mộng Ly không nói nữa, liền hỏi:

- Còn có tác dụng gì?

Mộng Ly có chút ngập ngừng, khuôn mặt đột nhiên đỏ lên, lộ ra thái độ e thẹn, chậm chạp mới mở miệng xinh trả lời:

- Thông qua huyễn hư tinh phách, hoàn thành một lần luân chuyển càn khôn năng lượng, thiên địa giao thái điều hóa, sẽ chậm lại tốc độ già yếu của sinh mệnh, cường hóa mệnh thể đạt tới trạng thái đỉnh cao nhất, bảo trì dung nhan không thay đổi.

Mộng Ly còn chưa nói xong, lúc này Đường Linh Toa và Tầm Nguyệt thính tai đột nhiên chạy tới, Đường Linh Toa kinh hỉ kêu lên:

- Tỷ tỷ, tỷ nói là thứ này có thể làm cho dung nhãn vĩnh trú không đổi?

Tầm Nguyệt nói:

- Đại khái chính là như vậy, tỷ tỷ mỗi lúc tới thời điểm then chốt đều thích thừa nước đục thả câu khiến mọi người sốt ruột, hay là do ta nói đi, huyễn hư tinh thạch là một thứ thần kỳ hiếm thấy thậm chí còn hơn so với cửu thải yên liên. Nó có thể làm cho sinh linh sản sinh một lần tiến hóa tự nhiên, không chỉ có công hiệu làm dung nhan vĩnh trú, cũng có thể làm cho con người tăng trưởng cực hạn năm trăm năm mệnh lý, nếu như mệnh lý của một vị Võ Thánh cực hạn là một trăm bốn mươi tám năm, như vậy mệnh lý của một vị Võ Tôn Địa Cảnh cực hạn là hai trăm sáu mươi tám năm, Võ Thánh Thiên cảnh chính là năm trăm lẻ chín năm, còn nếu như sử dụng huyễn hư tinh phách này, nói cách khác, một vị Võ Tôn Thiên cảnh sẽ có mệnh lý cực hạn là một nghìn lẻ chín năm, tiền đề tất nhiên là không bị giết chết!

Vân Thiên Hà bừng tỉnh, hỏi tiếp:

- Vậy nếu là Hư Cảnh thì sao?

Tầm Nguyệt trả lời:

- Người tiến vào Hư Cảnh đã đánh vỡ mệnh lý bản thân rồi, sẽ có được một lần trọng sinh mệnh lý, nếu như sử dụng huyễn hư băng noãn kết hợp, cũng có thể kéo dài năm trăm năm mệnh lý, tiền đề vẫn là không bị giết chết!

- Lúc Hư Cảnh còn có vị giai khác, không phải thành thần rồi sao?

Vân Thiên Hà nghe xong vẫn như cũ, cảm thấy lẫn lộn.

- Thành thần? Hi hi!

Mộng Ly nghe được lời này, đột nhiên khong nhịn được khách khác nở nụ cười, nói:

- Ngu ngốc, ngươi cho là sau khi vượt qua Hư cảnh liền thành thần, như vậy bản tiểu thư không phải là thần sao, còn không mau cúng bái, ta sẽ phù hộ cho ngươi, hì hì!

Vân Thiên Hà sờ sờ mũi, cuối cùng cũng là thêm một chút kiến thức, hắn nguyên bản tưởng rằng đột phá Hư cảnh liền thành thần rồi, hiện tại thoạt nhìn, tựa hồ không phải là như vậy.

Cũng không tiếp tục dây dưa trong vấn đề thọ mệnh này, Vân Thiên Hà nói:

- Nếu như ngay cả mệnh lý đều có thể bảo trụ, nhưng có mệnh lý lớn như vậy thì lại có tác dụng gì? Nàng đã nói huyễn hư tinh phách thần kỳ như vậy, có thể tăng cường thực lực, chúng ta không ngại ở chỗ này tu luyện một thời gian, hay nhất là trực tiếp dùng luôn, lấy ra ngoài cũng là tai họa cho thương sinh, rước phiền toái cho chính mình!

Thiên tính nữ nhân thích hoàn mỹ, Đường Linh Toa tuy rằng không rõ đến tột cùng có thể tăng cường thực lực như thế nào, nhưng có thể trú nhan, lập tức vui vẻ đồng ý đề nghị.

Thế nhưng lúc này khuôn mặt Tầm Nguyệt và Mộng Ly đỏ bừng, thần sắc có chút bối rối, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đồ dùng trong huyệt động này đại đa số đều đã bị tinh thể hóa, cũng có một ít tinh thể hóa chưa triệt để, Vân Thiên Hà quan sát một hồi, cũng từ đó phát hiện ra một ít mánh khóe.

Thời điểm tìm kiếm, thấy Tầm Nguyệt và Mộng Ly còn đang đờ người ra, cúi đầu vân vê góc áo, hình như trong lòng thủy chung có nan đề nào đó khó giải, Vân Thiên Hà liền hỏi:

- Các nàng làm sao vậy?

- A, không, không có việc gì!

Mộng Ly lấy lại tinh thần, trong nhãn thần có chút né tránh, lập tức quay đầu bỏ đi, Tầm Nguyệt lại có vẻ e thẹn vô hạn, liếc mắt nhìn hắn, liền đi tìm Đường Linh Toa.

Vân Thiên Hà nghĩ có chút không hiểu ra sao, cũng không để ý tới, tiếp tục tìm kiếm.

- Thiên Hà, mau đến nhìn!

Lúc này, hình như Đường Linh Toa phát hiện ra cái gì đó, đột nhiên lớn tiếng hô lên, Vân Thiên Hà liền chạy tới, chỉ thấy Đường Linh Toa đứng trước một vách tường trong suốt như thủy tinh, dùng sức chỉ chỉ vào mặt thủy tinh.

Vân Thiên Hà hiếu kỳ, cũng tỉ tỉ xem xét trên mặt vách tường, phát hiện ra trong mặt vách tường này còn có một không gian rất chật hẹp, nếu như không phải là vách tường đã bị tinh thể hóa, thực đúng là rất khó phát hiện.

Đang muốn thử đẩy vách tường, lúc này Mộng Ly lại nói:

- Không nên đụng vào vách tường đó!

Lần này Vân Thiên Hà đã kịp thời dừng lại, quay sang nhìn Mộng Ly bước nhanh tới, hỏi:

- Nếu như không đụng vào, làm cách nào di dời được?

- Ngươi xem, chỗ dưới cùng của vách tường này còn có một lỗ nhỏ, chính giữa có đường nối thông tinh xảo, nhất định nối thông với nơi nào đó, mà chỗ này hẳn là có phương pháp mở đặc thù, lấy chủy thủ của ngươi cho ta!

Vân Thiên Hà rút trủy thủ bên hông giao cho Mộng Ly, nhưng Mộng Ly tiếp nhận trủy thủ, lập tức giơ tay chém xuống, tạo thành môt vết thương khá sâu trên đầu ngón tay Vân Thiên Hà, máu tươi chảy ra!

- Tỷ tỷ, tỷ…

Đường Linh Toa kinh hô một tiếng.

Mộng Ly biết đúng mực, chỉ gật đầu với Đường Linh Toa, sau đó nói với Vân Thiên Hà:

- Để máu chảy vào trong lỗ nhỏ kia, khi nào chảy tới đường ống nhỏ bên dưới mới thôi!

Vân Thiên Hà nghĩ đây có thể là phương pháp mở ra, vì vậy tại lúc vết thương còn chưa khép lại, vận chuyển khí huyết trong cơ thể, bức bách tới đầu ngón tay, từng giọt từng giọt máu tươi chảy xuống lỗ hổng bên dưới.

Khoảng chừng hơn mười giọt máu chảy ra, Mộng Ly nhìn thấy vách tường đã xuất hiện một ít hiện tượng dị thường, liền quát bảo ngưng lại:

- Được rồi, không cần tiếp tục lấy máu nữa!

Đường Linh Toa lập tức bước tới, cầm đầu ngón tay Vân Thiên Hà cho vào miệng hút nhẹ, lại bôi thuốc cho hắn, thấy Tầm Nguyệt và Mộng Ly đỏ mặt thẹn thùng khó ngăn lại.

Sau khi băng bó xong, Đường Linh Toa còn tiếp tục thắt nơ bướm trên đỉnh. Vân Thiên Hà bất đắc dĩ, đảo mắt nhìn máu tươi chảy tới cái ống bên dưới, vách tường nhất thời tỏa ra quang mang màu máu, ngay sau đó nghe được tiếng vang lách cách nho nhỏ, chỉ thấy vách tường chậm rãi hạ xuống, chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp, trực tiếp tụt xuống dưới lòng đất, lộ ra một không gian chật hẹp bên trong.

Chỉ thấy trong không gian, có một đài cao ngọc thạch, đài ngọc kia không bị tinh thể hóa, tỏa ra vẻ sáng bóng thần kỳ, mà trên đỉnh đài ngọc có đặt một chiếc hộp gỗ tinh xảo không biết chế tạo từ loại gỗ gì.

Chiếc hộp đại khái lớn chừng bàn tay, hình vuông, trên mặt không có đồ án hoa văn, nhưng lại tỏa ra khí tức sinh mệnh mờ nhạt.

Mộng Ly muốn đưa tay lấy chiếc hộp xống, nhưng khi nàng vừa mới tiếp xúc với chiếc hộp, phát hiện ra chiếc hộp chỉ là hư huyễn, nàng căn bản không lấy được, không khỏi có chút nổi giận, trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà.

- Ngươi tới thử xem!

Vân Thiên Hà theo lời, liền đưa tay tới, hắn đã thành công chạm được vào chiếc hộp, thế nhưng cảm giác giống như cầm đám mây nhỏ, mềm nhẹ như huyễn, vì vậy liền chậm rãi giữ trong lòng tay rút ra khỏi đài ngọc.

Thế nhưng khi mới rời khỏi đài ngọc, Vân Thiên Hà phát hiện ra chiếc hộp đã biến mất, trong nháy mắt một lần nữa trở về đài ngọc.

- Tại sao có thể như vậy, vì sao không thể lấy được?

Mộng Ly suy nghĩ một chút, mới nói:

- Ngươi và Linh Toa cùng nhau thử xem!

Chương 439: Tạo Hóa Giới.

Chiếc hộp trên đài ngọc, tại lúc Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa đồng thời cùng nhau sờ vào, rốt cuộc đã xuất hiện một chút biến hóa.

Đường Linh Toa và Vân Thiên Hà gỡ xuống, lần này chiếc hộp thần kỳ rời khỏi đài ngọc, cũng không lập tức trở lại chỗ cũ, chỉ là khi Vân Thiên Hà muốn mở chiếc hộp ra, chiếc hộp dĩ nhiên lại một lần nữa biến mất, trong nháy mắt đã trở về đài ngọc.

Một màn này, để Mộng Ly có chút phát điên rồi.

- Tổ tiên của ngươi rốt cuộc dùng đến phương pháp gì để trói buộc chiếc hộp này trên đài ngọc, vì sao ngay cả ngươi cũng không thể lấy được?

Tầm Nguyệt có chút chần chờ, nói:

- Tỷ tỷ, không bằng chúng ta cũng thêm vào, cùng nhau thử xem!

Khuộn mặt Mộng Ly nhất thời hiện lên đóa hoa hồng xinh đẹp, phun phì phì nói.

- Đi, muốn thử muội tự thử đi, ta vừa thử qua rồi!

Tầm Nguyệt biết Mộng Ly suy nghĩ cái gì, nàng bước tới, bàn tay nhỏ bé có chút run run nắm lấy bàn tay của Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa, ba người lại thử một lần nữa.

Nhưng kết quả vẫn như cũ, tuy rằng chiếc hộp có thể lấy ra được, thế nhưng căn bản không có cách nào mở.

Mộng Ly suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên hỏi Vân Thiên Hà:

- Sau khi ngươi cầm hộp, đang suy nghĩ cái gì?

Vân Thiên Hà nói:

- Ta chỉ là hiếu kỳ, muốn biết thứ bên trong rốt cuộc là vật gì, có thể là hư huyễn tinh phách, làm sao vậy?

Mộng Ly lại hỏi Đường Linh Toa:

- Muội thì sao?

- Muội…

Đường Linh Toa cúi đầu, mặt đỏ hồng nói:

- Muội đang suy nghĩ… Giả như sau này chúng ta có bảo bảo…

- Được rồi, muội không cần phải nói nữa, muội muội thì sao?

Mộng Ly lại hỏi Tầm Nguyệt.

- Muội có chút khẩn trương, cái gì cũng không nghĩ tới!

Tầm Nguyệt như thực chất đáp.

- Xem ra vấn đề ở chỗ này rồi!

Mộng Ly bừng tỉnh thông suốt cái gì đó, nói:

- Rất có thể là các ngươi không nhất trí suy nghĩ, thứ bên trong đó không cảm nhận được sự đồng tâm hiệp lực của ngươi ngươi, do tâm hình thành, các ngươi có tâm tư riêng, tự nhiên không thể mở chiếc hộp ra!

- Đã như vậy, chúng ta cũng có thể bảo trì suy nghĩ một chuyện trong đầu, tiếp thử lại một lần xem sao?

Vân Thiên Hà nói.

Đường Linh Toa và Mộng Ly đều điều chỉnh tâm trạng của chính mình, sau khi hít sâu một hơi, lần này cả ba người đều lấy chiếc hộp ra, nhưng khi mở hộp, chiếc hộp chỉ mở phân nửa, bên trong có một cỗ quang mang thần kỳ bắn ra ngoài, sau đó liền tự động khép lại, nhanh chóng trở về đài ngọc.

Lại thất bại rồi!

- Tại sao lại có thể như vậy, vừa rồi ai động ý niệm trong đầu?

Vân Thiên Hà nhìn nhị nữ nói.

Đường Linh Toa ngơ ngác lắc đầu.

Tầm Nguyệt lại quay sang, đôi mắt xinh đẹp trừng lên nhìn Mộng Ly, nói:

- Tỷ tỷ, tỷ rốt cuộc đang làm cái gì, tỷ thế nào, thế nào lại nói đến những cái này?

Tầm Nguyệt có chút buồn bực, không nói được nữa.

Vân Thiên Hà không hiểu ra sao, thẳng thắn không để ý tới chiếc hộp, nói:

- Quên đi, nếu như không lấy được, vậy thì nói rõ chúng ta không có duyên phận với nó. Chúng ta tới địa phương khác tìm kiếm, không có phát hiện gì thì nghỉ ngơi một đêm, sáng mai tiếp tục lên đường!

Dứt lời, Vân Thiên Hà bắt đầu chuyển sang địa phương khác.

Mộng Ly cúi đầu, tựa như một tiểu cô nương phạm phải sai lầm, mềm mại đáng thương, kéo kéo tay, vành mắt có chút hồng, cắn môi đẹp, cuối cùng mở miệng xinh nói:

- Xin lỗi, là ta quá tham lam rồi!

Vân Thiên Hà nghe xong lời này, chỉ trầm mặc, cái gì cũng không nói, tiếp tục tìm kiếm bên trong huyệt động.

Đường Linh Toa đi tới an ủi.

- Tiểu tỷ tỷ, mặc kệ tỷ muốn cái gì, mọi người cũng sẽ không trách tỷ, tỷ đừng tự trách mình nữa!

- Linh Toa!

Vành mắt hồng hồng của Mộng Ly lúc này đã có chút ướt át, nàng kinh ngạc nhìn Đường Linh Toa, rốt cuộc cùng nàng ôm nhau một chỗ, thấp giọng khóc thầm.

Vân Thiên Hà nhìn xung quanh một chút, trong huyệt động này ngoại trừ chiếc hộp trên đài ngọc kia, không còn thứ gì khác hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Nhất là nghe được tiếng khóc của Mộng Ly, để hắn bỗng nhiên có chút tâm phiền ý loạn, muốn đi an ủi nàng, nhưng không biết nói cái gì, đi đi lại lại bồi hồi, vì vậy liền tung cước đá mạnh vào cây cột bên cạnh, muốn phát tiết tâm tư bực bội đột nhiên bộc phát trong lòng.

Chỉ là chỉ đá vào cây cột, cây cột đột nhiên lay động, Vân Thiên Hà cảm giác có vật gì đó rơi vào đầu chính mình, sau đó tiếp tục rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng đinh đinh vang vọng.

Cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy một chiếc nhẫn hình dạng cổ phác.

Trong lòng hiếu kỳ, vì vậy liền cúi người nhặt chiếc nhẫn lên quan sát kỹ. Chiến nhẫn này không biết là loại vật liệu gì chế tạo thành, có một loại cảm giác rất tự nhiên, hơn nữa cầm trong tay, còn có một loại khí tức thanh lương thấm đậm vào tâm thần, tâm tình vốn vô cùng bực bội của hắn trong nháy mắt liền bình tĩnh trở lại.

- Thiên Hà, ngươi phát hiện ra vật gì vậy?

Tầm Nguyệt nhìn thấy Vân Thiên Hà khom người nhặt lên một thứ gì đó nghiên cứu, không khỏi hiếu kỳ đi tới hỏi, Vân Thiên Hà đưa tay trước mặt Tầm Nguyệt, nói:

- Là một chiếc nhẫn!

Nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay của Vân Thiên Hà, Tầm Nguyệt quan sát một phen, nhất thời nhãn thần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net