#5. Biệt Thự Hoang [4]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[☆Rất thú vị, chơi rất vui]

【Ngày 10 tháng 1, nắng

Hôm nay, chúng tôi đã nhận nuôi một cô nhóc xinh đẹp. Nhìn đôi mắt long lanh của cô bé mà xem, hút hồn biết bao. 】

【Ngày 13 tháng 1, nhiều mây

Nhận nuôi bé con ngày thứ ba rồi, mình phải bàn bạc với chồng một chút mới được, phải nhanh nhanh đặt cho bé con một cái tên thật dễ nghe. 】

【Ngày 14 tháng 1, nắng

Chồng mình nói, tên Rosy nghe rất hay, vì anh ấy thích một nữ minh tinh tên Rosy. Được thôi, cứ đặt tên đó đi. 】

【Ngày 27 tháng 3, âm u

Rosy đã đến đây hơn hai tháng, đã trở thành một thành viên trong gia đình. Không những bề ngoài của bé con dễ thương mà tính tình cũng khiến người khác yêu thích nữa, rất là hiểu chuyện luôn.

Thật tốt khi quyết định nhận nuôi đứa trẻ này! 】

......

【Ngày 12 tháng 8, mưa to

Mưa to đã mấy ngày, nhiệt độ giảm mạnh, hình như Rosy rất khó chịu. Nếu uống thuốc mà không hết thì dẫn bé con đi khám vậy.

Xin Chúa phù hộ cho đứa bé tội nghiệp này.】

【Ngày 14 tháng 8, mưa nhỏ

Chúa ơi! Con đã thấy chuyện gì thế này? Sao dáng vẻ Rosy lại lạ lùng như thế?

Nhưng sau khi xoa xoa đôi mắt, tất cả đều trở lại bình thường...... Chẳng lẽ là con hoa mắt? 】

【Ngày 15 tháng 8, mưa nhỏ

Mình lại thấy dáng vẻ rất đáng sợ của Rosy, hình như không phải ảo giác. 】

【Ngày 16 tháng 8, mưa nhỏ

Chồng mình nói, anh ấy cũng thấy Rosy có gì đó bất thường. Sau khi lật tìm từ các trang sách, anh ấy cho rằng Ác Quỷ đã bám vào người Rosy.

Làm sao đây? Có ai đến cứu giúp bé con tội nghiệp này không? 】

【Ngày 18 tháng 8, âm u

Tình tình Rosy càng ngày càng hung tợn, rất nhiều lần nổi giận đùng đùng chỉ vì một chuyện nhỏ.

Có thể bé con thật sự bị Quỷ ám rồi.

Chồng mình đã đến nhà thờ nhờ giúp đỡ, hy vọng Cha có thể xua đuổi tà ma đi, để Rosy trở lại như lúc xưa. 】

【Ngày 19 tháng 8, nắng

Chúa ơi! Rosy đã tấn công Cha! Chẳng lẽ không có cách nào chữa khỏi cho bé con thật sao? 】

【Ngày 20 tháng 8, âm u

Chồng mình nói, nếu tiếp tục ở lại biệt thự sợ sẽ gặp nguy hiểm, cần phải rời khỏi đây ngay.

Nhưng còn Rosy thì sao đây? Nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Nhưng có đôi lúc mình thật sự cũng rất sợ hãi, rời đi có lẽ là một cách hay......】

Nhật ký chỉ viết đến ngày 20 tháng 8.

Vân Lạc nghi ngờ, chắc là vào đêm 20 tháng 8, cả gia đình này đã đột ngột bốc hơi.

Sau khi xem hết quyển nhật ký, cô lại đọc thêm một lần nữa, đọc lại từng chữ một, đồng thời cũng phân tích cặn kẽ.

"Gia đình này nhận nuôi một bé gái, đôi mắt rất đẹp, tên là Rosy." Vân Lạc bỗng nhiên nhớ lại ảnh chụp gia đình được đặt trong phòng ngủ chính, rõ ràng là ánh mắt của cô bé không giống với ba mẹ. Bình tĩnh lại, cô tiếp tục xem tiếp.

"Nhận nuôi được nửa năm thì dáng vẻ Rosy trở nên khác lạ, tính cách cũng thay đổi. Cả gia đình cho rằng Rosy bị Quỷ ám cho nên đã đến nhà thờ nhờ giúp đỡ." Cô nhớ lại dòng chữ trên quyển kinh thánh kia, chắc lúc lục tìm lời giải họ đã ghi chú lại.

"Xin giúp đỡ thất bại, Cha cũng không có cách, cả gia đình đang định rời đi, tránh xa nguy hiểm." Đúng lúc này, cả gia đình liền xảy ra chuyện.

Xét về mặt ý nghĩa thì không vấn đề gì, nhưng nghĩ ngợi thêm, Vân Lạc chợt thấy có chút lấn cấn, "Rosy không chấp nhận việc người chơi xúc phạm gia đình mình, vậy sao cô bé có thể ra tay với họ được chứ?"

"Không lẽ là ngộ sát?" Cô suy đoán.

Trên lý luận thì có rất nhiều khả năng xảy ra, nhưng thời gian thì lại có hạn.

Đột nhiên, đèn phòng khách tối xuống, không ngừng chớp tắt.

Vân Lạc vốn đang nghiên cứu nhật ký, đèn đột nhiên tối xuống khiến cô giật mình, oán giận theo bản năng, "Gì vậy chứ?"

Vừa dứt lời, ánh đèn như ăn phải chất kích thích, tốc độ chớp tắt tăng nhanh. Chỉ một giây ngắn ngủi, cả căn phòng sáng rồi lại tối không biết bao nhiêu lần.

Đúng là phó bản kinh dị mà, nếu không thì Vân Lạc đã cho rằng có một bóng ma đang đứng ngay công tắc đèn, giỡn nhây tắc bật công tắc một cách bạt mạng.

"Ôi, sao trò này thấy ghê dữ vậy?" Giọng nói của Bóng Đen chợt vang lên, giọng điệu hơi rung.

"Chỉ là đèn lúc sáng lúc tối thôi mà? Có gì to tác đâu!" Huyết Chi Ảnh cật lực giữ bình tĩnh, giọng nói có chút lo lắng.

Nói đến cùng, không biết gì mới là đáng sợ nhất. Ánh đèn lập loè chỉ là mở màn, ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

"Lúc rủ rê tao chơi game không phải mày nói trò Vô Hạn Cầu Sinh này rất thú vị, chơi rất vui à!" Bóng Đen giận dữ, cảm giác mình đã bị lừa.

Huyết Chi Ảnh nói năng hùng hồn, "Người chơi sẽ bị BOSS tấn công ngẫu nhiên, có thể sẽ bị tấn công trí mạng bất cứ lúc nào, không thú vị, không vui à?"

Bóng Đen, "......"

Nếu không phải ánh sáng quá mờ thấy không rõ tình huống xung quanh, nếu không phải người chơi không thể tấn công nhau, thì lúc này anh ta đã nhào lên đánh cho Huyết Chi Ảnh một trận.

Thú vị cmm!

Ngoài phòng khách, không biết loài vật nào đang ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng "Grào ——" thật dài. Tiếng gầm đinh tai nhức óc, rất có quy luật, gần như muốn khơi gợi tâm lý sợ hãi ẩn sâu trong nội tâm mỗi người chơi.

Vào lúc mấu chốt, vẻ mặt Vân Lạc cực kỳ bình tĩnh. Cô tự nhủ, gầm to thì sao? Hệ thống không thể giết hết một đội chơi trong đêm đầu tiên được, không thì còn chơi được gì nữa?

Bởi vậy, cô không hề sợ hãi, từ từ chờ đợi diễn biến tiếp theo.

"Tách tách tách."

Ánh đèn chớp tắt mấy bận, cuối cùng cũng không chịu nổi. Đèn ở phòng khách lần lượt nổ tung, mảnh vỡ rơi đầy đất.

Bóng Đen lo lắng không yên. Anh ta nhịn không nổi nữa, nhỏ giọng thì thầm, "Đang là buổi tối, không có đèn làm sao chơi? Không thấy gì thì thôi đi, còn tấn công bất ngờ nữa chứ. Tự nhiên bóng đèn nổ tung, muốn hù chết người à?!"

"Ngăn kéo ở nhà bếp có nến." Giọng nói vững vàng của Tư Đồ vang lên trong bóng tối, vô cùng có sức thuyết phục, "Nếu sợ thì có thể đến nhà bếp đốt nến lên cho có ánh sáng."

Bóng Đen thiếu chút thì nhảy dựng lên, ai sợ? Ai sợ! Anh ta...... chỉ lo cho cô gái duy nhất trong đội sẽ bị hù doạ thôi.

Nhưng lá gan của cô gái này lớn ghê, bình thản như không nói, "Tối thì tối, không sao cả. Dù sao 15 phút nữa trời cũng sáng mà."

Bóng Đen, "......"

Anh ta lại không thấy vậy.

Huyết Chi Ảnh muốn an ủi đồng đội mình, "Không sao, không chết được."

Bóng Đen rất muốn nói, đương nhiên là không chết, nhưng anh ta nhát gan, sẽ lo lắng!! Sẽ sợ hãi!! Nhưng biểu cảm của cô gái duy nhất trong đội lại rất bình tĩnh, hắn xấu hổ khi nói ra sự thật, chỉ có thể cắn môi, cả người cứng đờ ngồi một bên, trong lòng mắng Huyết Chi Ảnh một trăm lần.

Lúc mọi người định trò chuyện thả lỏng tâm tình rồi đợi trời sáng, tự nhiên tiếng gầm lại vang lên lần nữa. So với lần trước càng vang dội hơn, quy luật cũng dồn dập hơn nhiều.

Tiếng gầm vang lên bên tai, tim Bóng Đen đập to như tiếng sấm. Sau đó, tay nhanh hơn não. Anh ta bất ngờ ấn nút thoát game, sau đó liền biến mất.

"Bóng Đen, không sao chứ? Trả lời coi." Huyết Chi Ảnh cảm giác được một tia sáng trắng lóe lên lên trước mặt, cuống quít gọi đồng đội.

Nhưng một lúc lâu cũng không ai trả lời.

Tim Huyết Chi Ảnh thòng xuống tận chận, trong đầu xuất hiện một suy đoán đáng sợ —— Bóng Đen bất ngờ bị hạ gục.

Nhất thời, không khí phòng khách như đóng băng.

Vân Lạc thấy không ai trả lời, lòng đã đoán được kết quả. Điều cô tò mò là, "Phải có một người chết vào ban đêm thì mới an toàn qua màn được hả?"

"Không có quy định này." Tư Đồ từ tốn trả lời, "Đến tối, tất cả người chơi sẽ bị tấn công theo các hình thức khác nhau. Sống hay chết, phải dựa vào tạo hoá."

Nói cách khác, cả đội có thể cùng an toàn qua màn, cũng có thể chết hết không còn một ai.

Tấn công theo các hình thức khác nhau? Vân Lạc hơi ngây người.

Lúc này, một tiếng rắn khè vang lên rất nhỏ.

Lông tơ của Vân Lạc lập tức dựng đứng, thậm chí còn lan rộng khắp toàn thân. Xung quanh tối đen cũng không sao, BOSS tấn công trừ đi giá trị sinh mệnh cũng không sao, rắn bò vào nhà, cô thì lại không thấy rõ gì hết, đây mới là vấn đề!

"Ngồi im đừng nhúc nhích." Tiếng Tư Đồ vang lên rất đúng lúc, "Lỡ thu hút sự chú ý của rắn thì sao?"

Vân Lạc, "......"

Miêu tả thế này quả là đáng sợ!

Vì thế cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên ghế, dựng lỗ tai, nghe tiếng khè "Xì xì xì" của rắn.

Nghe vài tiếng rắn khè, Vân Lạc hoảng sợ phát hiện, má ơi, hình như không chỉ có một con! Hơn nữa, giờ này trong phòng là một mảnh tối đen, cơ bản là cô không thể nhìn thấy rắn và hướng bò của nó.

Giờ khắc này, Vân Lạc rầu thối ruột. Sớm biết hệ thống thả rắn ra thì cô đã đến nhà bếp thắp một cây nến rồi.

Giờ phút này, phòng khách rất yên tĩnh, chỉ có tiếng rắn khè quanh quẩn trong phòng. Suýt chút nữa cô không thể khống chế được sức mạnh to lớn[1] trong cơ thể, nóng lòng muốn chạy ngay vào bếp vác dao chém chết xà tinh!

Đột nhiên, cổ tay phải hơi đau, giống như bị vật gì đó cắn.

Sau đó, bầu trời dần dần sáng. Thì ra đêm đã qua, một ngày mới sắp đến.

Vân Lạc xem thuộc tính, thấy giá trị sinh mệnh chỉ còn 70, thở hắt ra một hơi. Tối đến, người chơi sẽ bị tấn công ngẫu nhiên, ban ngày thì không cần lo, chỉ khi chọc giận BOSS thì mới bị tấn công, giá trị sinh mệnh thế này cũng đủ dùng rồi.

Quan sát bốn phía, cô phát hiện Tư Đồ và Huyết Chi Ảnh cũng may mắn sống sót. Chẳng qua là giá trị sinh mệnh của Tư Đồ vẫn như cũ, còn của Huyết Chi Ảnh thì đã bị trừ hơn phân nữa.

"Thời gian còn lại không nhiều, nhanh chóng hành động thôi. Nên tìm manh mối thì tìm manh mối, nên điều tra thì điều tra." Tư Đồ thúc giục liên hồi.

Vân Lạc thuận tay nhét nhật ký vào túi, sau đó đi đến phòng cho khách ở tầng hai. Huyết Chi Ảnh nhất quyết không nói tại sao hắn bị tấn công, nhưng không chừng trong phòng vẫn còn lại dấu vết. Cho nên, cô quyết định điều tra ở phòng cho khách.

Thực ra, dựa theo manh mối không ngừng tăng lên, câu chuyện xưa đã dần liền mạch.

Cặp vợ chồng nhận nuôi Rosy, ban đầu họ sống chung rất vui vẻ hoà thuận. Nhưng Rosy dần dần có những biểu hiện khác thường, cặp vợ chồng biết được thì bắt đầu sợ hãi.

Tối ngày 20 tháng 8, hai bên xảy ra xung đột. Cuối cùng chẳng biết cặp vợ chồng đã đi đâu, nhưng Ác Quỷ thì vẫn nán lại căn biệt thự.

Trong lúc cân nhắc, Vân Lạc đã đứng trước cửa căn phòng dành cho khách. Vặn tay nắm cửa, đẩy cửa vào, cô liền ngạc nhiên đến ngây người. Tủ quần áo trong phòng bị mở ra hết, từng chiếc váy loli bị ném lên giường, tạo thành ngọn núi nhỏ; khung ảnh nằm trên mặt đất, mảnh vỡ tung tóe; cái chăn màu tuyết trắng bị ném trên nền nhà, trên đó còn có vài dấu chân để lại.

Gần như là trong nháy mắt, cô đã hiểu rõ tại sao bọn người Huyết Chi Ảnh bị tấn công —— phá hư nguyên trạng cũng sẽ khiến BOSS tức giận.

"Mà khoan." Vân Lạc cau mày, tự mình lẩm bẩm, "Không cho phép người chơi nói xấu gia đình này, không cho phép người chơi phá hư biệt thự, đây không phải là thần bảo hộ à?"

Ác Quỷ bảo hộ?

Vân Lạc thấy mấy từ này đứng kế nhau thì thật là kỳ cục.

Càng không ổn hơn là mặc dù chân tướng đã dần trồi lên mặt nước, nhưng làm sao để qua màn thì cô hoàn toàn không có đầu mối.

Vẻ mặt của Vân Lạc đột nhiên thay đổi, nam chủ nhân của căn biệt thự đã xem qua vài tư liệu, chẳng lẽ ông ta đã tìm ra thân phận thật sự của Ác Quỷ? Nếu đúng là như vậy, thì sau khi đọc hết những cuốn sách thần thoại, có phải cô cũng sẽ tìm ra được thân phận thật sự của BOSS hay không?

Nghĩ là làm.

Vân Lạc bước nhanh đến phòng làm việc, tìm tất cả những cuốn sách liên quan đến thần thoại và truyền thuyết trong biển sách, gấp rút lật xem từng cuốn một.

=====
[1] Nguyên văn: 洪荒之力: Hồng Hoang chi lực

Người xưa nói: Thiên địa Huyền Hoàng, vũ trụ Hồng Hoang. 

Truyền thuyết kể rằng khi trời đất sơ khai, từng có một trận lụt lớn gần như phá hủy toàn bộ thế giới. Vì vậy, Hồng Hoang chi lực có thể hiểu là sức mạnh có khả năng hủy diệt thế giới.

Hồng Hoang: nghĩa gốc là chỉ trạng thái hỗn độn, tối tăm, từ mượn chỉ thời viễn cổ xa xưa (ví dụ như thời Bàn Cổ, Nữ Oa).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net