Chương 54: Ác ma.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cao, cho tới bây giờ ngoại trừ để bọn họ tiếp tục sinh tồn không còn nhắc nhở nào khác, bọn họ chỉ có thể tự chọn một con đường, mà nếu đã chọn cũng chỉ có thể tiếp tục đi tới.

Lại đi thêm một giờ, các tân nhân rốt cuộc không chịu nổi nữa, ngay cả lớn tiếng kháng nghị cũng không, một người trong đó không màng gì hết trực tiếp nằm rạp trên mặt đất, mấy tân nhân khác thấy vậy cũng sôi nổi học theo, rất nhanh đã nằm đầy đất.

Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm quay lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nháy mắt nhớ lại cảnh tượng Man tộc chạy theo sau bọn họ ở thế giới tân thủ, cuối cùng cũng là sụp đổ nằm đầy đất như vậy, trong mắt không khỏi hiện lên ý cười.

Nhưng hiện tại vấn đề chính là nên làm gì với đám tân nhân này?

Hạ Thụy Trạch ghim ngựa dừng lại, nhìn sắc mặt mấy tân nhân đúng là rất kém, bất đắc dĩ nói: "Nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi vậy, mọi người nghỉ nửa giờ sau đó tiếp tục lên đường."

"Chúng tôi không muốn đi theo các người nữa! Các người có ngựa, hoàn toàn có thể đi trước! Không cần phải quản chúng tôi!"

Yên lặng một hồi, một nam nhân trẻ tuổi đột nhiên ngồi dậy lớn tiếng trả lời Hạ Thụy Trạch.

Hắn nói xong liền có mấy người lên tiếng ủng hộ, rất rõ ràng, bọn họ đã âm thầm đạt thành hợp tác, quyết định đứng ra đối kháng lại Hạ Thụy Trạch cùng đại ma vương Trình Hoài Tiềm.

Quả nhiên, nam nhân trẻ tuổi nói với Hạ Thụy Trạch xong liền quay lại nói với những tân nhân khác: "Chúng ta phải đoàn kết thì mới có thể sống sót, mọi người cùng nhau lưu lại, trước tiên nghỉ ngơi mới có đủ tinh lực làm chuyện khác!"

Trình Hoài Tiềm thấy hắn muốn mượn sức những người khác cùng hành động, không khỏi nghiền ngẫm cong khóe miệng.

Hạ Thụy Trạch nghe vậy có chút sửng sốt, sau đó quét mắt nhìn biểu tình của toàn bộ tân nhân một lần, trong đó một bộ phận trên mặt là địch ý, một bộ phận khác là mờ mịt, còn có người tràn đầy không tán đồng.

"...Được a, nếu các người đã khăng khăng một mực, vậy chúng ta chia đội ra đi, người nguyện ý đi theo chúng tôi thì đứng lên cùng nhau đi tiếp, không muốn thì tùy ý."

Hạ Thụy Trạch thở dài, thái độ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nam nhân trẻ tuổi, Hạ Thụy Trạch căn bản không mãnh liệt phản đối, cũng không cường thế trấn áp tạo ra mâu thuẫn lớn hơn, mà trực tiếp đáp ứng.

Nam nhân trẻ tuổi mờ mịt chớp chớp mắt, sau đó biểu tình lập tức trở nên kinh hỷ, đắc ý đứng lên, mang theo tư thái của người chiến thắng.

Đáng tiếc hắn đứng trên mặt đất đương nhiên thấp hơn Hạ Thụy Trạch ngồi trên lưng ngựa nhiều, vẫn là trạng thái phải ngước nhìn.

Trình Hoài Tiềm không phản đối, Hạ Thụy Trạch quyết đoán đồng ý hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của các tân nhân, trong nháy mắt phải chia đội, không ít tân nhân trong lòng bừng tỉnh, đối với hai vị đội trưởng, mang theo bọn họ tựa hồ thật sự không phải tất yếu, ngược lại còn là trói buộc?

Cuối cùng, trong sự mệt mỏi bất mãn cùng lo lắng khủng hoảng, do dự nửa ngày cuối cùng có 17 người lựa chọn theo Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm tiếp tục lên đường, trong đó mang theo đồng hồ màu lam có 7 người, màu đen có 5 người, màu lục có 5 người.

13 người lựa chọn lưu lại tự mình hành động, đội ngũ tân nhân 30 người chính thức chia ra.

"Đợi đã, xem thử đồng hồ trên tay mấy người có thể tháo ra hay không."

Ngay lúc mấy tân nhân lựa chọn đi theo Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch giãy giụa đứng lên chuẩn bị tiếp tục lên đường, Trình Hoài Tiềm đột nhiên lên tiếng.

Đáng tiếc đồng hồ của mỗi người đều bị cố định trên cổ tay, đánh vỡ ý đồ muốn trao đổi đồng hồ của Trình Hoài Tiềm.

"Đáng tiếc.....đi thôi."

Cảm khái một câu, Trình Hoài Tiềm vẫy tay ra hiệu cho 17 tân nhân lên đường, quay ngựa lại cùng Hạ Thụy Trạch tiếp tục tiến về phía trước.

Lần này vì chiếu cố các tân nhân phía sau, hai người để chiến mã thả tốc độ càng thêm chậm.

Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm kỳ thật không ngại vấn đề này, dù sao bọn họ cũng có nhiều đề tài để nói.

Các tân nhân lựa chọn đi theo hai người cứ vậy từng bước từng bước đi dưới ánh mặt trời chói chang, có người vừa đi vừa thỉnh thoảng quay đầu lại, nhìn đám người có thể tiếp tục nằm trên mặt đất nghỉ ngơi lộ ra ánh mắt hâm mộ.

Thật sự quá mệt mỏi, thật sự không muốn đi a....

Nhưng thời điểm lần nữa quay đầu lại, tân nhân được chứng kiến một màn cực kỳ kinh khủng, chỉ thấy trên bầu trời có một đàn kền kền lao thẳng xuống đám người đang nằm trên mặt đất.

Tiếng hô to kinh ngạc của tân nhân kia cùng tiếng kêu thảm thiết ở xa cơ hồ đồng thời vang lên, tức khắc tất cả mọi người đều quay đầu lại, chỉ thấy kền kền trong miệng mang theo một khối thịt lần nữa bay lên cao.

Hạ Thụy Trạch quay đầu biểu tình nghiêm túc, cung húc nhật nháy mắt xuất hiện trong tay, liên tiếp kéo ba phát bắn ra chín mũi tên, 15 con kền kền toàn bộ rơi xuống.

17 tân nhân đi theo hai người quay đầu nhìn Hạ Thụy Trạch, lại nhìn về đám người thảm thiết kêu la phía xa, thời tiết nóng bức lại không tự chủ được đánh một cái rùng mình, may mắn bọn họ đưa ra lựa chọn chính xác, bằng không người hiện tại bị kền kền xé mất một khối thịt rất có thể là chính mình.

"Đi thôi, tôi đói bụng rồi, tiếp tục lên đường nói không chừng còn có thể tìm được đồ ăn."

Thấy đồng đội bắn xong, Trình Hoài Tiềm lập tức lên tiếng, phòng ngừa Hạ Thụy Trạch mềm lòng muốn quay lại cứu đám người bị thương.

Hạ Thụy Trạch nhìn đám tân nhân ở xa lại nhìn Trình Hoài Tiềm, đương nhiên lựa chọn xoay người đi theo đồng đội.

Trình Hoài Tiềm lập tức cảm thấy vừa lòng, anh hận nhất là phản bội, đám người đó lựa chọn chia đội đơn độc hành động đối với anh chính là một loại phản bội, a, hy vọng bọn họ sau đó sẽ không mặt dày đuổi theo.

Đáng tiếc hy vọng của Trình Hoài Tiềm đã định trước là thất bại, vừa tách ra khỏi hai vị đội trưởng liền bị công kích, trong 13 người có 7 người dưới trạng thái nghỉ ngơi không chút đề phòng bị kền kền xé rách một miếng thịt, giáo huấn như vậy đúng là khắc sâu ấn tượng, tân nhân bị thương điên cuồng la hét đuổi theo phương hướng Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm.

Không phải là đi đường thôi sao? Không phải bị nạt hai câu thôi sao? Đối diện với mạng sống được đảm bảo an toàn đều không phải vấn đề!

Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch phóng ngựa đi trước hàn huyên không đến vài phút, Hạ Thụy Trạch đột nhiên thúc ngựa đến gần Trình Hoài Tiềm, sau đó tay trái duỗi ra đưa đến trước mặt anh, bàn tay mở ra, bên trong xuất hiện một loại trái cây màu trắng lớn cỡ ngón cái.

Trình Hoài Tiềm kinh hỉ nhìn về phía đồng đội, chỉ thấy Hạ Thuỵ Trạch cười đến ánh mắt cong cong, tâm tình của anh cũng mạc danh sung sướng, nhịn không được cười rộ lên.

Bất quá Trình Hoài Tiềm cũng không cầm, thẳng đến khi Hạ Thuỵ Trạch mở bàn tay còn lại ra, bên trong cũng có một viên bạch quả nhỏ, Trình Hoài Tiềm lúc này mới duỗi tay nhận lấy.

[ Bạch Quả: ăn vào có thể giải khát, thể chất +0,1 ]

Tên cùng hình dạng của loại trái cây này đều rất bình thường, nhưng tác dụng hoàn toàn không bình thường chút nào, ngoại trừ giải khát vậy mà còn có thể trực tiếp gia tăng điểm thuộc tính, một viên này tương đương với 100 điểm sinh tồn a.

"Thế giới tân thủ quả nhiên là thế giới phúc lợi, sau khi giết chết đều trực tiếp nhận được điểm thuộc tính, chậc chậc, thật muốn đến thêm mấy lần nữa a."

Trình Hoài Tiềm cảm khái một câu, sau đó hai người cùng nhau ăn bạch quả trong tay, cảm giác bạch quả vừa vào miệng liền tan, phảng phất như một ngụm cam lộ làm ấm cổ họng, xoa dịu cơ thể đã đói khát một đường này, mạc danh sinh ra cảm giác thoả mãn, hạnh phúc.
(Cam lộ: loại rượu ngọt như mật mà các vị thần uống, có khả năng bất tử)

"Còn nữa không?"

Sau khi ăn một viên bạch quả, hai mắt Trình Hoài Tiềm lập tức phát sáng nhìn về phía Hạ Thuỵ Trạch, Hạ Thuỵ Trạch lại móc ra một viên, Trình Hoài Tiềm nhận lấy trực tiếp nhét vào trong miệng cậu.

Bạch quả vào miệng liền tan, Hạ Thuỵ Trạch không kịp phòng bị chỉ đành một ngụm nuốt xuống. Trình Hoài Tiềm thấy cậu ăn xong trên mặt lộ ra thoả mãn, hai mắt càng sáng tiếp tục truy hỏi: "Còn nữa không?"

Hạ Thụy Trạch bất đắc dĩ cười cười lắc đầu, giết chết 15 con kền kền chỉ tuôn ra ba bảo rương, khen thưởng chính là ba viên bạch quả.

"Xem ra thế giới tân thủ này phải tranh thủ thật tốt, còn chưa nghe nói có người có thể gặp được loại nhiệm vụ mang tân nhân này hai lần. Hơn nữa nghe nói so với khu Bạch Chỉ, khu Trúc Bạch sẽ mở ra càng nhiều tài nguyên, tôi chuẩn bị sau khi kết thúc nhiệm vụ này liền thăng lên một khu, tôi kiến nghị cậu nếu có thể thăng cấp cũng nhanh chóng thăng đi."

Nghĩ tới đây có thể sẽ là thế giới nhiệm vụ cuối cùng thuộc khu Bạch Chỉ, Trình Hoài Tiềm liền cảm thấy toàn thân tràn ngập ý chí chiến đấu, nhìn đến đám tân nhân gào khóc đuổi theo, trong đầu cũng có ý tưởng mới.

"Hai vị đại thần, cầu xin các người cứu tôi! Tay của tôi bị thương, cầu xin các người hãy cứu tôi!"

Nam nhân trẻ tuổi dẫn đầu đưa ra ý tứ muốn phân đội cũng là người cúi đầu nhận sai khẩn cầu được quay lại trước tiên, thời điểm hắn nằm trên mặt đất nghỉ ngơi đã bị kền kền xé xuống một miếng thịt từ trên cánh tay.

Hạ Thuỵ Trạch liếc nhìn hắn một cái, máu đã nhuộm đỏ cánh tay, chảy cả xuống mặt đất.

Trình Hoài Tiềm ngăn Hạ Thuỵ Trạch lại, chính mình lấy ra một lọ dược thuỷ khôi phục từ trong không gian, nói với nam nhân trẻ tuổi đang chắn trước ngựa cùng đám tân nhân bị thương vừa đuổi đến:

"Muốn thuốc trị thương? Tôi xác thật có, nhưng mà loại thuốc này rất trân quý, tôi dựa vào cái gì phải cho các người?"

Trong mắt các tân nhân bị thương, Trình Hoài Tiềm chẳng khác gì ác ma, dù đáng giận nhưng hiện thực khiến bọn họ không thể không khuất phục, ở nơi rừng núi hoang vắng này, nếu không kịp thời cứu trị mà nói, ai biết miệng vết thương có thể bị cảm nhiễm hay không? Ai biết cuối cùng có thể vì mất máu mà chết hay không?

Vậy nên, nhịn rồi lại nhịn, nam nhân trẻ tuổi nhẫn nhục hỏi: "Anh có yêu cầu gì? Chúng tôi cần phải làm thế nào anh mới nguyện ý đưa thuốc!"

Trình Hoài Tiềm nhìn đám người này biểu tình uỷ khuất mang theo oán hận, nghiền ngẫm nói:

"Yêu cầu của tôi cũng không cao, các người chia ra đi trước giúp chúng tôi dò đường, yêu cầu phải cách chúng tôi 300m trở lên, khoảng cách giữa mọi người phải từ 30m trở lên, đi không ngừng nghỉ, tôi nói dừng mới có thể dừng, đương nhiên, tốc độ di chuyển cũng không thể quá chậm."

Yêu cầu vừa đưa ra khiến đám tân nhân ai nấy đều biến sắc, vừa rồi bọn họ cách Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm không đến 200m đã xảy ra chuyện, kết quả hiện tại lại muốn bọn họ đơn độc cách đội ngũ từ 300m trở lên?

Các tân nhân không khỏi chờ mong nhìn về phía Hạ Thuỵ Trạch vẫn luôn dễ nói chuyện, chỉ thấy Hạ Thụy Trạch mặt vô biểu tình nhìn bọn họ, hoàn toàn là thái độ cam chịu, khiến ai nấy không khỏi thất vọng.

Nhìn sắc mặt đám người này đổi tới đổi lui, Trình Hoài Tiềm cười đến ác liệt:

"Nguyện ý thì lưu lại, không nguyện ý, không phải các người nói muốn tự hành động sao? Vậy thì tốt nhất là cách xa chúng tôi một chút, cách gần quá, tôi sợ mình không cẩn thận lại làm các người bị thương thì không tốt."

Uy hiếp trần trụi nện xuống, khiến các tân nhân không còn dám đơn độc hành động chỉ đành cắn răng đồng ý.

Bảy người bị thương căn cứ theo tình trạng thương thế được cung cấp băng vải cùng dược thuỷ khôi phục, sau khi xử lý xong vết thương bọn họ phải chia ra đi ở đầu đội ngũ, cách đám người Trình Hoài Tiềm hơn 300m.

Sáu người còn lại không bị thương, nhưng muốn quay lại đội ngũ lần nữa thì phải trả đại giới, bọn họ tản ra thành hình cánh quạt đi phía trước cách đám người Trình Hoài Tiềm 200m.

Nói thế nào giữa mọi người cũng có sự chênh lệch, 17 người được phép đi theo sau cách ngựa của Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm không xa cứ vậy trơ mắt nhìn 13 người muốn quay lại đội ngũ bị Trình Hoài Tiềm bắt đi đằng trước mở đường, lập tức cảm thấy hài lòng với đãi ngộ của bản thân, ai nấy nhìn nhau trong mắt đều là mừng rỡ, may mắn trước đó bọn họ lựa chọn chính xác.

An bài xong 13 tân nhân, Trình Hoài Tiềm giục ngựa trở lại bên cạnh Hạ Thụy Trạch, đắc ý nói ra ý tưởng của mình:

"Trước đó chúng ta đi lâu như vậy đều không có chuyện gì, vừa tách ra không bao lâu bọn họ đã bị nhắm vào, tôi hoài nghi khoảng cách giữa chúng ta cùng mấy tân nhân kia có ảnh hưởng đến việc bọn họ chịu công kích, hiện tại vừa hay có mồi đưa đến cửa, có thể lợi dụng bọn họ nghiệm chứng một chút, không thử không biết a." 

Hạ Thụy Trạch còn có thể nói cái gì đây? Chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Kế tiếp, hai người vừa hàn huyên vừa phân ra một phần lực chú ý đến đám tân nhân phía trước.

Không nghĩ tới chính là, đi chưa đến 10 phút lại có một đám kền kền lao xuống nhắm thẳng về phía mấy tân nhân kia.

Lần này, mấy tân nhân nhanh nhạy nhìn thấy kền kền trước, bị dọa đến hét lớn gào khóc chạy ngược trở về, cũng may động tác của Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm đủ nhanh, trước khi tân nhân bị thương đã giải quyết xong toàn bộ kền kền.

Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch liếc nhìn nhau, trong mắt đều là ý tứ: có trò hay!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net