Chương 54: Ác ma.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAMIstore.

=*=*=*=*=

Mặc dù trong tay Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch chỉ là nỏ tiễn, nhưng có kinh nghiệm của những người trươc đó các tân nhân cũng không dám nói thêm gì, nghe lời yên lặng đi đến phía sau bọn họ.

Sau mấy lần chia đội, ở giữa chỉ còn lại 10 tân nhân mang theo đồng hồ màu lục, chỉ thấy nam thí luyện giả trẻ tuổi yên lặng đi đến phía trước các tân nhân, cái gì cũng không nói, vì vậy biểu tình trên mặt các tân nhân phía sau hắn còn mờ mịt hơn so với trước đó.

Sau khi sáu đội ngũ đã phân xong, các thí luyện giả cũng nhìn ra, người được chọn phân theo tổ đều đã được Chủ Thần cân bằng, mỗi đội ngũ có khoảng 5-6 thanh niên trai tráng, 4-5 trung lão niên, nữ nhân thì chiếm khoảng 1/3, nhìn qua cũng rất công bằng.

"Các vị, mọi người nói xem chúng ta nên đi cùng nhau hay tách riêng?"

Nam nhân béo lên tiếng.

Hắn kỳ thật không quá muốn cùng người khác hợp tác, nhưng thấy Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm đứng cùng nhau, lại cảm thấy chính mình không tìm đồng bạn sẽ tương đối thiệt.

Nam nhân xăm hình ngược lại rất muốn hợp tác hành động, nhưng hắn đầu tiên đã bị Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch cự tuyệt, sau cũng bị nam hài trẻ tuổi cự tuyệt, mà hắn lại không muốn đi cùng nam nhân béo, vì vậy đành phải dò hỏi nữ viên chức: "Cô nguyện ý hợp tác với tôi không?"

Nữ viên chức gật đầu đồng ý.

Nam nhân béo chỉ có thể nhìn về phía nam hài trẻ tuổi, nam hài khó xử lắc lắc đầu.

Nam nhân béo tức đến bật cười, quay đầu tự mình rời đi: "Lão tử tự đi! Đừng có đi theo tôi!"

Đi được hai bước phảng phất như nhớ tới gì đó lại quay người trở về, lấy ra mấy cây pháo hoa chia cho năm thí luyện giả: "Xảy ra chuyện gì thì có thể đốt cái này, những người khác nhìn thấy nếu nguyện ý giúp thì chạy đến, không thì tự cầu may mắn thôi."

Nói xong, nam nhân béo tùy tiện chọn một phương hướng tiêu sái rời đi, không quên vẫy tay ra hiệu cho 10 tân thủ theo sát phía sau, một số người lộ rõ vẻ không muốn, nam nhân béo liền giơ tay uy hiếp, bọn họ lập tức nghe lời, đoàn người cứ vậy lên đường.

"Vậy chúng ta cũng đi thôi."

Nam nhân xăm hình cùng nữ viên chức thương lượng một chút, quyết định chọn một phương hướng khác, sau khi chào hỏi Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch liền mang theo tân thủ mình phải bảo vệ rời đi.

Cảm thấy thái độ của hai người trước đó tương đối ôn hòa, có tân thủ phía sau liền đánh bạo đưa ra nghi vấn: "Tình huống hiện tại là thế nào? Chúng ta muốn đi đâu?"

"Hỏi nhiều như vậy làm gì, bảo cậu đi theo thì đi theo đi, muốn ăn đấm phải không?"

Nam nhân xăm hình lớn tiếng quát đối phương một câu, tuy không động thủ, nhưng dáng vẻ rất có tính uy hiếp, hai mươi tân nhân đành ngậm miệng ngoan ngoãn theo sau.

Hạ Thụy Trạch quay đầu, thấy nam hài vẫn đứng yên bất động, liền dò hỏi: "Cậu hành động một mình hả?"

Nam hài gật gật đầu, sau đó xoay người tự mình rời đi, căn bản không để ý đến 10 tân nhân mình phải bảo hộ, vì vậy 10 tân nhân kia đi không được ở lại cũng không xong, do do dự dự một hồi, cuối cùng vẫn chọn lưu lại chỗ nhìn qua đông người hơn.

Hạ Thụy Trạch sửng sốt, cậu vốn chỉ muốn hỏi thử xem hắn có phải muốn "một mình" đơn độc mang theo 10 tân nhân hay không, không nghĩ tới người này lại trực tiếp dứt khoát lưu loát "một mình" rời đi.

"Còn bọn họ thì sao bây giờ?"

Trình Hoài Tiềm nhíu mày nhìn 10 tân nhân bị nam hài bỏ lại, giọng điệu có chút không kiên nhẫn, anh quả thực cảm thấy hứng thú đối với thế giới tân thủ, nhưng đối với việc mang theo người mới thì không. Theo như anh thấy, nhân số càng nhiều, phiền toái càng lớn.

"Dù sao....mang 20 người cùng là mang, mang 30 người cũng là mang, cứ dẫn bọn họ theo cùng đi."

Hạ Thụy Trạch thiếu chút nữa thuận miệng nói thành "đuổi một con dê cũng là đuổi, đuổi một đàn dê cũng là đuổi"*, cũng may kịp thời nhận ra không đúng, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Trước khi đi chúng ta có thể dò xét trong thùng xe này một chút."
*Thành ngữ.

Hạ Thụy Trạch vỗ vỗ tay, hấp dẫn lực chú ý của 30 tân nhân lưu lại:

"Mọi người phải nhanh chóng tiếp thu hiện thực, nơi này không phải trái đất hòa bình của chúng ta, đây là thế giới nhiệm vụ khắp nơi đều đầy rẫy nguy hiểm, muốn sống sót các người chỉ có thể dựa vào chính mình.

Hiện tại vấn đề thứ nhất các người phải đối diện chính là, ba ngày tiếp theo ăn cái gì uống cái gì? Vậy nên, ai muốn vào trong thùng xe lục soát thì có thể thử xem, nói không chừng có thể tìm ra chút gì đó"

"Tôi có thể hỏi một chút nơi này rốt cuộc là chỗ nào không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Một nữ hài trẻ tuổi lo sợ đứng ra dò hỏi, ánh mắt ngập nước tràn đầy chờ mong nhìn Hạ Thụy Trạch.

"Không thể hỏi! Cái gì nên biết thì sẽ biết, không nên biết thì im lặng đừng hỏi lung tung!"

Không đợi Hạ Thụy Trạch trả lời, Trình Hoài Tiềm đã hung dữ đáp lời, thái độ hung ác lập tức khiến một đám tân nhân bị dọa sợ.

Hạ Thụy Trạch nhìn Trình Hoài Tiềm đầy bất đắc dĩ, sâu sắc cảm thấy đồng đội cùng từ "thương hương tiếc ngọc" cách nhau qua xa.

"Phi, có gì đặc biệt hơn người, tưởng ai cũng muốn đi theo các ngươi sao?"

Thái độ của Trình Hoài Tiềm đã khơi dậy sự phản kháng của mấy tân nhân, trong đám người lập tức truyền đền âm thanh không phục.

Ánh mắt Trình Hoài Tiềm lập tức trở nên sắc bén, chuẩn xác nhắm trúng người vừa lên tiếng khiêu khích, nhìn hắn cười lạnh:

"Anh hiện tại có thể tự mình rời đi, thế nào?"

Hạ Thụy Trạch nhìn mấy người tân nhân, vỗ vỗ vai đồng đội trấn an, sau đó phất tay thúc giục mọi người: "Nhanh đi lục xoát một chút đi, còn không chúng ta sẽ rời đi."

"Vì sao nhất định phải rời đi? Thùng xe lớn như vậy sẽ nhanh chóng được phát hiện ra, ở lại đây chờ cứu viện không được sao?"

Thấy thái độ của Hạ Thụy Trạch vẫn luôn ôn hòa, một nam trung niên dũng cảm đứng ra dò hỏi.

"Bởi vì căn bản không có cứu viện, mà trước khi các người thấy đói bụng chúng ta cần phải tìm ra thức ăn thích hợp." Hạ Thụy Trạch giơ tay chỉ đống thi thể sói đã bắt đầu biến đen: "Thứ này rõ ràng không thể ăn, đương nhiên, trong các người nếu có ai muốn tự mình ăn thử tôi cũng không phản đối."

Mấy vị thí luyện giả trước đó vội vàng mang theo đội ngũ rời đi nguyên nhân rất đơn giản, chính là vì tìm kiếm thức ăn.

Nếu tân nhân muốn ăn, thí luyện giả chỉ cần cung cấp thức ăn để tiếp thêm nhiều năng lượng, nhưng mà, phóng tầm mắt ra xa khu vực này hoàn toàn không có gì cả, nếu không nắm chặt thời gian đi khắp nơi tìm kiếm đồ ăn, vậy rất có thể phải chịu đói.

Đây hoàn toàn không phải là phỏng đoán, sau khi phát hiện đồ ăn thức uống trong không gian của sáu thí luyện giả đều bị đóng lại, bọn họ liền ý thức được trước mắt đâu là vấn đề lớn nhất.

Lời nói của Hạ Thuỵ Trạch khiến các tân nhân rơi vào trầm mặc, sau đó trong đám người có mấy tân nhân dũng cảm đứng ra chui vào trong thùng xe bị lật, thành công tìm được ba chai nước khoáng, tuy đều đã bị mở ra uống mất một nửa, nhưng có còn hơn không.

Nam trung niên từng đứng ra hỏi chuyện trước đó cười cười chủ động đưa nước khoáng mình tìm được cho Hạ Thuỵ Trạch để lấy lòng, hắn nhìn ra rõ ràng, sáu người Hạ Thuỵ Trạch hoàn toàn bất đồng với đám người còn lại, bọn họ tiếp thu hiện thực rất tốt, trên tay không mang theo đồng hồ nhưng lại có vũ khí, dưới tình huống hoàn toàn không hiểu rõ, đi theo người nhìn qua có kinh nghiệm như Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm rõ ràng là lựa chọn tốt nhất.

Trình Hoài Tiềm nhướn mày, ánh mắt sắc bén trừng nam trung niên một cái, không hiểu sao có chút không cao hứng chuyện đối phương lấy lòng Hạ Thuỵ Trạch, ý đồ kéo gần quan hệ. Nhưng lý trí lại hiểu rõ đây là hành vi xã giao bình thường, luôn có người có thể nhanh chóng nhìn rõ hiện thực, đưa ra lựa chọn có lợi với mình.

Hạ Thụy Trạch cười cười lắc đầu cự tuyệt: "Anh cầm uống đi, tôi không cần."

Tiếp theo Hạ Thụy Trạch chỉ một phương hướng, nói với mấy tân nhân:

"Chúng ta sẽ chọn hướng này để đi, tình huống nơi này còn chưa quá rõ ràng, vì vậy mọi người phải tự chú ý an toàn, có gì dị thường lập tức báo cáo lại với chúng tôi, gọi tôi 'Hạ đội' là được, vị này là 'Trình đội'."

Sau khi giới thiệu đơn giản về mục tiêu kế tiếp, Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm liền lên đường, lúc cách đoàn người khoảng mấy chục bước, Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm lần lượt thả ra chiến mã hổ phách của mình, nhanh chóng xoay người lên ngựa, thả chậm cước bộ tiến về phía trước.

30 tân nhân trợn mắt há hốc mồm nhìn hai chiến ma cao lớn uy mãnh đột nhiên xuất hiện, chỉ cảm thấy tam quan bản thân lần nữa bị đánh vỡ, trong lòng kinh sợ không biết làm thế nào, mơ mơ màng màng theo sau chiến mã tiến về trước, chỉ hy vọng mình đang nằm mơ, chờ tỉnh lại mọi thứ sẽ trở về bình thường.

Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm thong thả cưỡi ngựa đi trước, hai chiến mã dựa sát vào nhau, đang bận giao lưu về thế giới nhiệm vụ thứ hai của mình cùng với thu hoạch kế tiếp.

Trình Hoài Tiềm không phụ với ấn tượng bưu hãn để lại cho Hạ Thụy Trạch trước đó, nhiệm vụ thứ hai anh tham gia là thế giới yêu quái cấp thấp, một đoàn 6 thí luyện giả là thuật sĩ giang hồ được gia chủ thuê, phụ trách bảo hộ tiểu công tử vào Kinh tham gia khoa cử.

Vốn dĩ nhiệm vụ chính là hộ tống, đánh lui đám tiểu yêu quái có ý đồ công kích là được, kết quả Trình Hoài Tiềm người này lại đi theo lộ tuyến công kích của yêu quái, sờ đến hang ổ của chúng, một lần ra tay liền giải quyết xong một động yêu quái.

Sau Trình Hoài Tiềm hoàn toàn xem tiểu công tử như mồi dẫn quái, giải quyết một ổ lại một ổ yêu quái, cường ngạnh đánh đến mức lão yêu quái đứng đằng sau đám tiểu yêu quái cũng phải xuất đầu lộ diện, sau đó thì bị anh thiết kế xử lý.

Hạ Thụy Trạch nghe đồng đội kể lại chỉ cảm thấy không có chút nào ngoài ý muốn, cậu phảng phất như có thế nhìn đến hình ảnh đó, gặp phải địch nhân, đồng đội là người sẽ nương tay sao? Không, anh không chỉ muốn đánh, mà còn muốn đuổi tận giết tuyệt! Có thể đánh chết thì nhất định phải đánh chết!

Nếu không phải thế giới tân thủ có thời gian hạn chế, Hạ Thụy Trạch thật sự hoài nghi đồng đội có thể một đường phản công đến đại bản doanh của Man tộc.

Vì vậy Hạ Thụy Trạch cũng không bất ngờ khi biết huyết thống của Trình Hoài Tiềm là [ Ma Thần Sơ Sinh ], một loại huyết thống được đánh giá có tiềm lực kim sắc, có thể cường hóa thân thể đến trình độ cực đại, cậu từng nhìn thấy cái này ở cửa hàng của Chủ Thần, lúc đó đã cảm thấy đồng đội khả năng sẽ cảm thấy hứng thú, quả nhiên không ngoài dự liệu.

Hạ Thụy Trạch tương đối hứng thú chính là, trong năng lực huyết thống của Trình Hoài Tiềm có một loại kỹ năng <Ma Thần Uy Áp> có thể khống chế sinh vật hắc ám trí lực thấp, hơn nữa Trình Hoài Tiềm sau khi hoàn thành nhiệm vụ kéo dài cũng nhận được khen thưởng là 'Không Gian Linh Sủng', vậy nên Hạ Thụy Trạch khá tò mò Trình Hoài Tiềm rốt cuộc khống chế sinh vật gì?

"Hình như gọi là huyết ma ngưu gì đó, có thể giúp tôi chở hành lý, cũng xem như khá thực dụng."
*Ngưu: trâu.

Trình Hoài Tiềm suy nghĩ một hồi trả lời, anh cũng không xem trọng năng lực này, đương nhiên không quá để ý.

"Haha, nhìn của tôi nè."

Hạ Thụy Trạch cảm thấy mình thắng một bậc, đắc ý thả ra tiểu Hắc cùng đại Hắc, đại Hắc treo ngược trên cánh tay Hạ Thụy Trạch, còn tiểu Hắc thì cuộn tròn trong lòng bàn tay cậu, hai tiểu gia hỏa cũng không ẩn thân, trong đôi mắt nhỏ đỏ rực mang theo tò mò cùng sợ hãi nhìn chằm chằm Trình Hoài Tiềm, chúng nó có thể cảm nhận được khí tức khủng bố trên người nhân loại này.

Trình Hoài Tiềm thấy vậy cũng thả huyết ma ngưu của mình ra, một con trâu cực lớn lông đen mắt đỏ xuất hiện bên cạnh chiến mã, Trình Hoài Tiềm dùng ngón tay chỉ huyết ma ngưu cùng tiểu Hắc, tùy ý nói: "Lại đây, đánh thử một trận đi."

Hạ Thụy Trạch cùng tiểu Hắc đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Trình Hoài Tiềm, hai cặp mắt tròn xoe có chút giống nhau không hiểu sao lại chọc trúng điểm đáng yêu trong lòng Trình Hoài Tiềm, anh đột nhiên không nhịn được bật cười, duỗi tay sờ sờ đầu Hạ Thụy Trạch, cảm thụ cảm xúc mềm mại đã lâu không thấy.

Hạ Thụy Trạch: ???

Cuối cùng đương nhiên là đánh không thành, Hạ Thụy Trạch hoàn toàn không hiểu sủng vật của đồng đội với nhau sao lại muốn đánh nhau, hai tay vòng qua bảo vệ tiểu Hắc, Trình Hoài Tiềm thấy vậy chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ, thu huyết ma ngưu lại.

Huyết ma ngưu thấy quỷ dơi trong tay Hạ Thụy Trạch còn có thể tiếp tục ở bên ngoài chơi, đôi mắt đỏ lớn như chuông đồng hiện lên vẻ ủy khuất, Không Gian Linh Sủng thật sự quá nhỏ, nó cũng muốn ở bên ngoài.

Nhưng Trình Hoài Tiềm sẽ để ý đến suy nghĩ của nó sao? Đương nhiên là không!

Sau khi chia sẻ lạc thú trêu đùa sủng vật cùng đồng đội, Hạ Thụy Trạch liền thả đại Hắc cùng tiểu Hắc đi dò đường, Ngốc Ngốc thì tiếp tục vùi đầu trong đống lông vũ ngủ ngon lành.

Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm trò chuyện đến vui vẻ, không ngừng chia sẻ trải nghiệm năng lực của bản thân, cũng từ đó mà chứng thực các loại phỏng đoán, hoàn toàn ném mấy tân nhân ra sau đầu.

Liên tục đi hơn một tiếng đồng hồ, tân nhân phía sau rốt cuộc chịu không nổi, bởi vì lúc này mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, nhiệt độ phải đến hơn 40 độ, bọn họ vừa nóng vừa khát, đi cũng không nổi nữa.

Vì vậy một tân nhân tiến lên hai bước, đánh bạo hô: "Hai vị đội trưởng, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút hay không? Thật sự đi không nổi nữa!"

Trình Hoài Tiềm đang vui vẻ cùng Hạ Thụy Trạch thảo luận xem thế giới thứ hai có phương pháp qua cửa càng tốt hơn hay không, đôi mắt chuyên chú nhìn Hạ Thụy Trạch, khóe miệng mang theo ý cười ôn hòa không dễ phát hiện, đột nhiên bị quấy rầy, Trình Hoài Tiềm quay đầu nhìn về phía tân nhân phía sau, ánh mắt sắc bén khủng bố, quét mắt nhìn đồng hồ màu lục trên tay đối phương, cười lạnh:

"Mười người đeo đồng hồ màu lục các người vỗn dĩ là do người khác mang, biết hắn vì sao không cần các người không? Bời vì mấy người cho dù chết đi, hắn cũng có thể nhận được điểm sinh tồn khen thưởng từ nhiệm vụ chủ tuyến, một khi đã như vậy, cần gì phải mang theo đám trói buộc mấy người?

Nói cách khác, các người cũng là trói buộc của chúng tôi, các người không muốn theo cùng hay muốn rời đi đều có thể, không cần báo cáo lại, trực tiếp hành động là được."

Ánh mắt Trình Hoài Tiềm cực lạnh, khiến tân nhân vừa đưa ra đề nghị nghỉ ngơi không hiểu sao lại thấy sợ hãi, cánh tay giơ cao theo bản năng rụt trở về, cái gì cũng không dám nói, lui về trong đám người, mà những tân nhân khác ngay cả thở dốc cũng không dám lớn tiếng.

Hạ Thụy Trạch cảm thấy điểm xuất phát của đồng đội vẫn là tốt, nhưng đôi khi thái độ quá lạnh, ngữ khí quá đả thương người khác, vì vậy liền lên tiếng trấn an:

"Chúng ta tuy đã đi được một tiếng đồng hồ, nhưng mọi người nếu để ý sẽ phát hiện, dọc theo đường đi ngoại trừ đất hoang dưới chân, ngay cả cỏ dại cũng không thấy được mấy cây, thêm hai tiếng đồng hồ nữa về lý hẳn nên ăn cơm trưa, nhưng có thể ăn cái gì đây?

Nói thật, nếu không phải muốn mang theo mọi người cùng đi, bằng với tốc độ của hai người chúng tôi, vốn đã có thể thăm dò khoảng cách xa hơn, nhưng vì nhân nhượng mọi người nên mới lên đường chậm như vậy.

Không cần cảm thấy chúng tôi nói chuyện không dễ nghe, sự thật chính là như vậy, nếu chúng tôi đói bụng thì có thể bỏ lại các người tự mình cầu sinh, nhưng các người đói bụng thì thật sự chỉ có thể cạp đất. Nếu không muốn chết ở phiến hoang mạc này, thì tiếp tục đi thôi."

Thái độ của Hạ Thụy Trạch vẫn luôn rất ôn hòa, dáng vẻ dễ nói chuyện, vì vậy cậu vừa dứt lời, trong đám người liền truyền đến âm thanh phản bác:

"Sao cậu biết phương hướng chúng ta đang đi là đúng? Nói không chừng đã đi ngược rồi!"

Lời này vừa nói ra, Hạ Thụy Trạch còn chưa phản ứng, Trình Hoài Tiềm đã nổi giận, cánh tay vung lên, một mảnh màu đen mơ hồ cuốn lấy đất cát thành một khối to như cái chậu rửa thẳng tắp bay lên đập mạnh vào mặt người vừa nói chuyện, tức thì bụi mù bay đầy trời, khuôn mặt đối phương hoàn toàn biến thành màu vàng đất, hai hàng máu mũi theo đó chảy xuống.

Nghi ngờ anh thế nào cũng được, nhưng nghi ngờ vận khí của đồng đội không tốt là trăm triệu không được!

Huyết thống chủ chiến đầu tiên của Trình Hoài Tiềm [ Ma Thần Sơ Sinh ] có giá 15.000 điểm sinh tồn, nếu không nhờ Hạ Thụy Trạch vận khí tốt, thế giới thứ nhất mở ra được lượng lớn bảo rương, lại còn chia cho anh một nửa, sau anh đem tất cả công pháp vũ khí không dùng đến đổi thành điểm sinh tồn, sao có thể mua nổi?

Vậy nên đối phương hoài nghi phương hướng Hạ Thụy Trạch lựa chọn không chính xác khiến Trình Hoài Tiềm vô cùng tức giận.

Ngay cả Hạ Thụy Trạch cũng bị động tác của anh làm cho hoảng sợ, nhìn vết máu trên khuôn mặt vàng khè của người kia, lễ phép nhịn xuống ý cười, phất tay ra hiệu cho các tân nhân tiếp tục đuổi theo, sau đó chủ động ôm lấy bả vai Trình Hoài Tiềm xoay về phía trước, ngữ khí có chút lo lắng:

"Tính cách của anh có phải đã bị huyết thống ảnh hưởng không?"

Hạ Thụy Trạch từ thế giới tân thủ đã phát hiện Trình Hoài Tiềm đối đãi với những người khác thái độ tựa hồ có chút ác liệt, nhưng khi đối diện với cậu thì vẫn luôn rất ôn hòa.

Thế giới tân thủ gặp được ít người, phần lớn thời gian đều là hai người ở chung với nhau, Hạ Thụy Trạch tin chắc Trình Hoài Tiềm là người ôn hòa hữu lễ, chỉ thỉnh thoảng vì nhiệm vụ hoặc vì nghỉ ngơi không đủ nên nháo chút tính tình.

Không nghĩ tới thế giới này gặp lại, Trình Hoài Tiềm đối đãi với cậu vẫn như cũ ôn hòa, nhưng đối diện những người khác vẫn đề không chỉ là thái độ kém nữa, nhìn động tác của anh, ra tay chỉ trong một giây, Hạ Thụy Trạch liền có chút lo lắng có phải anh bị huyết thống ma thần ảnh hưởng nên mới dễ xúc động như vậy?

Du sao hai chữ "Ma Thần" này khiến người ta cảm giác có chút hắc ám tiêu cực, không giống 'Thôi Xán Tinh Linh' của cậu, vừa nghe đã thấy dương quang.

Hạ Thụy Trạch không nghĩ tới sau khi Trình Hoài Tiềm nghe cậu hỏi liền lâm vào trầm mặc quỷ dị, đầu tiên là nhìn vào mắt Hạ Thụy Trạch, tầm mắt hai người vừa đối diện Trình Hoài Tiềm liền chuyển hướng nhìn qua chỗ khác, hai giây sau lại quay lại nhìn Hạ Thụy Trạch, sau đó lại chuyển qua hướng khác, khiến Hạ Thụy Trạch nhìn đến sửng sốt.

Sao cậu lại từ động tác của đồng đội nhìn ra ngượng ngùng cùng do dự là thế nào?

"Khụ khụ, không có việc gì, do thời tiết quá nóng nên tính tình có chút táo bạo mà thôi, khụ khụ, đều không phải vấn đề gì lớn."

Cứ như vậy do dự một hồi Trình Hoài Tiềm rốt cuộc cũng lên tiếng, âm thanh ôn hòa mang theo chút mềm mại, hoàn toàn không giống người vừa rồi một lời không hợp liền trực tiếp phóng đất lên mặt người khác, cảm xúc xoay chuyển cực kỳ tự nhiên.

Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm ngồi trên lưng ngựa, tuy không cần vất vả đi đường nhưng cũng vì thời tiết quá nóng mà trên người đổ không ít mồ hôi, nghe vậy Hạ Thụy Trạch hiểu ý gật gật, thời tiết kiểu này thật khiến người dễ nổi nóng.

Vì vậy chuyện này cứ thế cho qua, hai người tiếp tục thảo luận về nhiệm vụ.

Tân nhân phía sau chỉ có thể nén giận tiếp tục đuổi theo, đi lâu như vậy bọn họ đương nhiên nhìn ra vấn đề, cái khác không nói, khoảng cách xa như vậy mà một cây cột điện cũng không nhìn thấy, khả năng nơi này thật sự không phải Trái đất, chỉ cần nghĩ đến chuyện một mình bị ném lại nơi hoang vu này có bao nhiêu khủng bố, liền thấy thái độ đội trưởng dù không tốt cũng hoàn toàn có thể chịu đựng.

Không bao lâu tiểu Hắc cùng đại Hắc cũng đã trở lại, ghé vào lòng bàn tay Hạ Thụy Trạch mệt đến thở dốc, mà tin tức mang về lại khiến Hạ Thụy Trạch trong lòng trầm xuống, phạm vi trái phải hai bên con đường đang đi đều là cánh đồng hoang vu giống hiện tại.

Sau khi kết thúc thế giới thứ nhất Hạ Thụy Trạch đã mua một đống đồ lung tung, trong đó có la bàn, đến thế giới này chính là dựa theo la bàn tùy tiện chọn một phương hướng để đi.

Độ tự do của thế giới nhiệm vụ này phi thường

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net