Chương 1 [Vườn Bách Thú]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng la hét tuyệt vọng, tiếng khóc vang đầy sợ hãi, tiếng bước chân dồn dập, cùng lúc đó, tiếng gào rống cùng mặt đất chấn động càng lúc càng gần, càng lúc càng mạnh.

- Nó tới!!! Chạy đi, chạy mau!!!

- Cứu mạng!!! Tôi không muốn chết! Cứu mạng!!

- ...

Tình cảnh hỗn loạn, người dẫm người liều mạng chen về phía trước, thậm chí không tiếc xô đẩy người khác để bản thân chạy được mau chút, lại mau chút, giống như chỉ cần chạy nhanh hơn những người khác là bản thân có thể sống sót.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Từng tiếng ầm ầm vang vọng, bụi đất phi dương, đồng thời mặt đất chấn động càng thêm rõ ràng. Thế giới này đã kề bên sự rách nát, bầu trời đầy mây mù, không khí vẩn đục đầy bụi, những tòa nhà cao chọc trời ngày xưa đổ nát đầy đất. Con người ở đây sống sót tựa như con kiến, thứ kia chỉ cần dẫm một chân, bọn họ có thể dễ dàng bị nghiền nát, chưa kể thứ đó còn xem người là một loại mỹ thực.

Grào!!

Theo tiếng, một con quái vật dần dần xuất hiện trước mắt.

Nói là quái vật, thật ra chỉ là một con cá sấu bản khổng lồ, nhưng cá sấu là loài động vật thị huyết, bản thu nhỏ vốn là đã mạnh khỏe và đầy nguy hiểm, phóng đại gấp mấy chục lần liền càng khủng bố. Lập tức, đoàn người càng thêm loạn lên, vừa khóc thét vừa liều mạng chen chúc, tức khắc, có người đã bị đẩy ngã, nằm sấp xuống mặc đám đông dẫm đạp, vùng vẫy cũng vùng vẫy không đứng dậy.

Rầm!

Cá sấu khổng lồ có kích thước bằng chiều dài của một tòa nhà trăm tầng, con người trong mắt nó hệt như một lũ sâu đang quằn quại, lít nha lít nhít bò đầy đất, tức thì cái đuôi vụt qua, con người rên đều chưa kịp rên một cái, đám đông liền thành một bãi thịt nát.

Tức khắc, những tiếng thét hoảng sợ dần dần bộc phát lên vang khắp trời, có những người sợ tới mức nhũn chân, trực tiếp ngồi bệch xuống đất, mở to đôi mắt tuyệt vọng tràn đầy nước mắt ngơ ngác nhìn xem tình cảnh huyết tinh kia, người lý trí bình tĩnh hơn thì càng điên cuồng chạy.

Chạy mau...

Chạy mau...

Cá sấu lớn đồng nghĩa với việc sức ăn cũng biến lớn, hơn trăm người máu thịt căn bản không thể thỏa mãn được nó. Nó đưa đôi mắt đen tham lam nhìn từng bầy thức ăn đang ra sức đào tẩu, há mồm, phóng tới, hơn mấy trăm người cứ như vậy bị ăn tươi nuốt sống...

[Thế giới: Vườn bách thú

Bình định cấp bậc: D

Người chơi: Khúc Vô Tâm

Cấp bậc hiện tại: 0

Đạo cụ: 0

Dị năng: 0

Vũ khí: 0

Tích phân: 3

Kim cương: 0 (1 kim cương/ 10000 tích phân)

Người xem: 3]

Xa xa phía tây, giữa dòng người hoảng loạn cùng tiếng gào rống điên cuồng, một thiếu nữ ung dung ngồi trên lan can tầng hai của ngôi nhà còn tính nguyên vẹn. Trước mặt thiếu nữ là một bảng số liệu nửa trong suốt, ánh sáng lam nhạt dìu dịu chiếu vào mi mắt đen như mực của cô, thiếu nữ mặt vô biểu tình đưa tay lướt qua, tìm kiếm mục nhiệm vụ.

[Nhiệm vụ chính: Tìm ra căn nguyên động vật biến lớn

Khen thưởng: 5000 tích phân

Nhiệm vụ phụ tuyến 1 (không bắt buộc): Giết chết nhiệm vụ giả

Khen thưởng: 1 người/ 1000 tích phân

Nhiệm vụ phụ tuyến 2 (không bắt buộc): Giết chết quái vật

Khen thưởng: 1 con/ 1000 tích phân]

Thiếu nữ nhìn tới đây, lúc này mới cười khẽ một tiếng, ánh mắt lại không chút ý cười, chỉ có sự lạnh lùng cùng một chút hưng phấn.

Khuyên người chơi giết hại lẫn nhau? Rốt cuộc so với giết quái vật, giết người chẳng phải càng dễ dàng sao? Thật là thú vị, quá thú vị rồi.

Cá sấu đang ăn sung sướng, mồm to đầy máu, trên vành răng còn dính những mẫu thịt nát, nó cứ há mồm, táp tới, một ngụm liềm đớp hàng trăm người. Đột nhiên, một quả đạn pháo thẳng tắp phóng tới vùng bụng cá sấu, oanh một tiếng, hỏa hoa giăng đầy vùng trời, sóng nhiệt lan xa tới mấy chục mét, những người gần đó may mắn thoát khỏi miệng quái vật còn chưa thở phào nhẹ nhõm liền đi theo tan xác.

Cách đó mấy trăm mét, gã to con mắt thấy đã bắn trúng mục tiêu, cười ha ha gỡ xuống mắt kính, ánh mắt hưng phấn nhìn mỹ cảnh tuyệt đẹp trước mắt, liếm liếm môi, lần nữa cười đầy thị huyết:

- Mẹ nó sảng! Sản phẩm xuất từ thương thành hệ thống quả nhiên không làm cho người ta thất vọng!

Bụi mù chưa tan, gã đàn ông lại vội vã lên nòng lần nữa.

Bên cạnh, thanh niên đeo kính đen giơ tay đẩy một chút mắt kính, liếc nhìn gã to con:

- Đừng phí đạn, Vương Lực! Một quả đạn pháo ngươi biết nó quý bao nhiêu!

Gã to con được gọi là Vương Lực xua xua tay, chẳng hề để ý nói:

- Không phải là 500 tích phân một quả sao? Tùy tiện tìm cái người chơi giết chẳng phải có thể bù lại gấp đôi?

Thanh niên cười lạnh:

- Ngươi nghĩ cũng thật dễ dàng! Người chơi đều giấu trong đám người không lộ mặt thì ngươi có thể giết cái gì?

Vương Lực thản nhiên:

- Vậy giết hết, ta không tin giết không trúng một tên người chơi nào!

Thanh niên định há mồm nói gì đó, chưa thốt ra lời liền lập tức biến sắc.

Cá sấu da dày thịt béo, quả đạn pháo làm trầy da khiến nó thập phần tức giận, lập tức chuyển đổi phương hướng tới đầu sỏ gây tội. Mặc dù có vẻ ngoài chậm chạp nhưng cá sấu là những kẻ săn mồi thượng hạng, với cú đớp trời giáng, thanh niên và Vương Lực biết lần này khó tránh khỏi, liền cắn răng dùng pháp khí bảo mệnh vốn nên để tới màn cuối, lập tức, hai thân ảnh biến mất trước một giây cá sấu khép lại mồm to.

Cá sấu không tìm được con mồi, một chốc liền nổi giận lên, điên cuồng tấn công những công trình kiến trúc gần đó khiến chúng sập hẳn xuống, những người chạy nạn liền tao ương.

Bỗng nhiên, một mũi tên được bao phủ ánh vàng xé không khí bắn thẳng tới chỗ thương của cá sấu, chỉ tiếc cá sấu lăn lộn quá lợi hại, mũi tên chưa đụng tới được vùng bụng đã bị cái đuôi quét qua.

Cứ ngỡ mũi tên rất nhanh sẽ bị hất đi, nhưng điều kỳ diệu là nơi nó chạm tới, lập tức bị ăn mòn một mảnh, đuôi cá sấu rất nhanh bị mũi tên ăn mòn xuyên qua, chặt đứt.

Cá sấu phát ra tiếng rít xé trời, cả không gian như rung lên, sau đó nó lăn lộn càng điên cuồng.

Thiếu nữ cầm cung dậm dậm chân, bĩu môi tỏ vẻ không cao hứng. Thanh niên bên cạnh buồn cười vỗ vỗ đầu nàng, dỗ nói:

- Đừng giận, lần này đã bắn rất tốt.

Triệu Thanh Thanh nghe thế hai mắt sáng lên:

- Thật không?

Thanh niên mỉm cười:

- Thật, rốt cuộc lần này bắn trúng.

Triệu Thanh Thanh hừ một tiếng, phụng phịu:

- Tín ca ca lại chọc ta!

Bên cạnh, các vị đồng bạn buồn bực nhìn Giang Tín cùng Triệu Thanh Thanh cho nhau đùa giỡn, có người không nhịn được nói:

- Chúng ta tổng cộng chỉ có năm mũi "Quang Minh Tên", có phải hay không nên dùng tiết kiệm chút?

Giang Tín ánh mắt lạnh xuống, liếc qua đi, vị kia đồng bạn lập tức túng, ngậm miệng.

Triệu Thanh Thanh hừ một tiếng, khinh thường nhìn vị kia đồng bạn:

- Cũng không phải dùng tích phân của ngươi mua, nhiều chuyện cái gì đâu!

Giang Tín xoa nàng đầu, ôn nhu nói:

- Đừng để ý bọn họ, ngươi thích liền dùng, dùng hết ta lại mua.

Triệu Thanh Thanh cao hứng ôm hắn cánh tay:

- Tín ca ca thật tốt!

Mọi người trong lòng giống như ăn phân, rốt cuộc vị này tiểu công chúa đã dùng hết hai mũi "Quang Minh Tên" một cách lãng phí. Phải biết, "Quang Minh Tên" có giá bán tới 2500 tích phân, giá cả một cây đã bằng một nửa nhiệm vụ khen thưởng, vị này lại dùng hai cây, trực tiếp tiêu sạch bằng số tích phân khen thưởng, kêu bọn họ đau lòng hỏng rồi. Tích phân còn chưa kiếm đâu, đã phung phí như vậy, dù không phải dùng tích phân bản thân mua nhưng bọn họ cũng tiếc giùm được không!

Triệu Thanh Thanh đứng từ xa nhìn cá sấu lăn lộn, tính toán lại dùng một cây "Quang Minh Tên".

- Di?

Triệu Thanh Thanh kinh ngạc đến mức thốt lên.

Giang Tín nhìn tình hình bên kia, mặt cũng đi theo nghiêm túc lên, hắn mở miệng:

- Là cao thủ!

Chỉ thấy một bóng dáng mặc hắc y xẹt qua, đến tàn ảnh cũng khó có thể thấy được, nếu không phải người chơi dùng tích phân nâng cao nhãn lực, căn bản sẽ không biết vết thương trên thân cá sấu là từ đâu mà ra. Bởi vì hình thể quá mức khổng lồ, hắc ảnh vòng quanh cá sấu hơn trăm lần, hắc ảnh quá nhanh, nhanh đến mức cá sấu cũng không biết có người hiện diện xung quanh để chém nó, nhưng cá sấu cảm nhận được đau, vì vô cớ bị đau mà nó trở nên càng táo bạo, mà nó lăn càng mãnh liệt, hắc ảnh chém càng chuẩn, tốc độ càng nhanh, mỗi lần chém trúng nhìn như tùy ý, thực chất mỗi một góc độ đều vô cùng xảo quyệt, chúng liên kết với nhau, sau đó góp gió thành bão, dần dần cá sấu đã đau đến mức không còn sức lăn lộn, nằm trên mắt đất thở phì phò lên, bụi đất do hơi thở tanh hôi của nó thải ra mà tung bay lên, lúc này đám người Giang Tín càng khó xác định được vị trí của thần bí cao nhân. Đếm ngược tầm năm phút, cá sấu liền chết thấu thấu, cả người đều là lớn lớn bé bé vết kiếm, ngay cả tròng mắt cũng ngạnh sinh sinh bị đào ra. Mà thần bí hắc y nhân, giờ phút này đã vô tung vô ảnh.

Phòng phát sóng trực tiếp:

[Hoa hoa vô chủ: Ngọa tào! Chủ bá thật là tân nhân? Này mẹ nó cũng quá ngưu bức!]

[Lão tổ quay về rồi: 666, chủ bá chắc chắn là cao thủ kiếm tông rồi!]

[Mẹ nó, chạy mau!: Tình cờ đi ngang liền bị chủ bá thao tác dọa đến rồi, phấn phấn phấn!]

Khúc Vô Tâm không biết nhân số ít ỏi phòng phát sóng trực tiếp nói gì đó, mặt vô biểu tình mở ra phần nhiệm vụ, quả nhiên số liệu ở nhiệm vụ phụ tuyến 2 thay đổi.

[Nhiệm vụ phụ tuyến 2 ( không bắt buộc): Giết chết quái vật

Khen thưởng: 1 con/ 1000 tích phân

Đạt được khen thưởng: 1 con/ 1000 tích phân]

Khúc Vô Tâm sờ sờ bảng số liệu, ánh mắt nguy hiểm híp lại.

Quả nhiên vẫn là tìm người chơi thọc đao đi, giết quái vật quá phiền, thật phí sức!

Chỉ là, tiểu ngốc tử sắp tỉnh, có lẽ kế hoạch phải trì hoãn một chút...

Nghĩ tới tiểu ngốc tử, ánh mắt băng hàn của Khúc Vô Tâm mới có dấu hiệu hòa tan, nháy mắt nghĩ tới tình cảnh hiện tại, lại rét lạnh trở lại.

Tác giả có lời muốn nói: Đoán xem tiểu ngốc tử là ai nào?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net