Chương 5 [Vườn Bách Thú]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng phát sóng trực tiếp:

[Hoa hoa vô chủ: Tới tới tới! Màn biến thân đổi tên lại đổi nhân thiết của chủ bá tới!!!]

[Xinh xinh đẹp đẹp: Hảo soái, hảo ngầu! Chủ bá có nhu cầu chơi bê đê không? Em sẵn sàng rồi!]

[Cá chậu chim lồng: Chủ bá thật khốc!!! Ngươi thật sự là tân nhân sao?!]

[Bần tăng đến từ Đông Thổ Đại Đường: Không ai để ý tới vũ khí của chủ bá là từ không khí biến ra sao? Còn nữa, mẹ nó chủ bá cầm nó trông thật ngầu!!!]

[Chim trắng cò bay: Không biết có chuyện gì nhưng chủ bá nhìn thật ngưu bức! Đây là tân nhân?]

[Cô nương xinh đẹp phải đi lấy chồng rồi: Mẹ ơi con muốn yêu đương!!!]

[Ta là một đống loạn mã: Kỳ này tân nhân đều trâu bò như vậy sao?]

[Lão tổ quay về rồi: Chủ bá thật sự có thể tự đổi tên trong hệ thống thông tin sao? Ta cảm thấy không thể nào!]

[Xác xuất trúng giải thưởng lớn: Nghe các lầu trên nói thì có vẻ chủ bá tự biên tự diễn đổi nhân thiết nhiều lần để hút phấn, loại người này thật ghê tởm chết ta!]

[Mẹ nó, chạy mau!: Lầu trên đừng vội ngậm máu phun người! Chủ bá mạnh như vậy căn bản không cần bày nhiều trò để hút phấn được không! Ngươi không thấy nhân gia tùy tiện vung roi cũng đủ mọi người quỳ xuống hô 666 sao?]

[Hoa hoa vô chủ: Đột nhiên ta có một cái suy đoán lớn mật!]

...

Dương Chu trợn tròn mắt nhìn Khúc Vô Tĩnh, hô hấp dần dần gấp gáp lên.

Nếu...hắn đoán đúng đâu?

Dương Chu đè nén sự run rẩy vô lực, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Khúc Vô Tĩnh, giọng nói khàn khàn:

- Theo ta được biết, chứng rối loạn tâm thần được đặc trưng bằng ít nhất hai nhân cách khác biệt và tồn tại tương đối lâu ở người bệnh. Triệu chứng thường đi kèm với bệnh mất trí nhớ tâm lý vượt xa so với sự lãng trí thông thường. Những nhân cách này thay phiên thể hiện những tính cách cùng với hành vi khác biệt trong cùng một cơ thể, tuy nhiên nhân cách nào xuất hiện còn tùy thuộc vào từng trường hợp...

Khúc Vô Tĩnh nhướng mày, theo đó cong lên khóe môi, cực kỳ hứng thú mà nhìn Dương Chu:

- Ha? Cho nên?

Dương Chu cắn từng tiếng một:

- Cho nên ngài đã không nhớ được những chuyện trước đó, bao gồm chuyện ngài đã tự giới thiệu tên mình là gì...

Khúc Vô Tĩnh ngẫm nghĩ lại tính nết muội muội nhà mình, phát hiện thật đúng là tiểu bảo bối rất có khả năng quên luôn họ tên mình mà lung tung giới thiệu tên.

Tiểu tổ tông này thật sự là không làm người an tâm được mà!

Nhưng thật ra là do bản thân nóng nảy, vì vừa mở mắt đã nghe được một giọng nam nhân thúi gọi tiểu muội bằng xưng hô thân mật, ngỡ rằng tiểu muội bị người lừa cho nên mới bị cơn tức hướng hôn đầu, vừa vặn bỏ qua lời nói phía sau. Hiện tại nghĩ tới, lúc đó có lẽ nhân gia muốn cứu nàng muội muội đâu.

Khúc Vô Tĩnh nhìn nhìn Dương Chu, thu lại sát khí, giọng nói tuy ôn hòa hơn nhiều nhưng vẫn mang theo chút sắc bén, nheo nheo mắt nói:

- Ngươi rất thông minh!

Còn không phải thông minh sao? Nếu người này vừa lên đã cuống quít giải thích, nói không chừng nàng một chữ cũng không tin mà tiễn hắn lên đường rồi.

Dương Chu lau lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó mềm nhũn ngã ngồi trên đất.

Thành công! Hắn sống sót!

Đối diện với thiếu nữ này còn khủng bố hơn cả trực diện quái vật nữa!

Vương Lực mờ mịt nghe hai người đối thoại, sau đó tựa như lạc vào trong sương mù làm người tìm không thấy đường ra. Hắn hữu khí vô lực hỏi:

- Các ngươi đang nói cái gì?

Cái gì bệnh tâm lý? Cái gì đãng trí?

Vương ●não phẳng● Lực tỏ vẻ hắn nghe không hiểu, hắn chỉ nghe ra được hai người này đây hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt mà thôi!

Hắn ngước nhìn Khúc Vô Tĩnh, phun tào:

- Tiểu mỹ nhân, lần sau ngươi đừng như vậy tùy hứng được không? Ngươi mẹ nó hù chết lão tử!

Dương Chu liều mạng ra hiệu Vương Lực câm miệng đi, tuy nhiên heo đồng đội thì mãi mãi vẫn là heo đồng đội, căn bản không biết mình vừa đi dạo quỷ môn quan một vòng mà quay lại, vẫn như cũ chìm đắm trong cảm xúc nghĩ mà sợ của mình.

Dương Chu nếu bây giờ còn sức cử động, khẳng định sẽ bay qua một cái tát chụp chết heo đồng đội đi. Ngươi mẹ nó không thấy vị la sát tinh kia bắt đầu không cao hứng lên rồi sao?!

Vương Lực tự động loại bỏ ánh mắt sắp phun lửa của Dương Chu ra khỏi góc nhìn, sau đó vui vui vẻ vẻ đùa giỡn mỹ nhân:

- Tiểu mỹ nhân ngươi nhưng ngưu bức, ta không biết là ngươi mạnh như vậy! Đúng rồi, ngươi là người chơi sao? Sao lúc đầu không nói sớm?! Ca biết thế sẽ mang ngươi phi đâu! Tiểu mỹ nhân...

- Câm miệng.

Khúc Vô Tĩnh nghe đến phiền, không kiên nhẫn ngắt lời Vương Lực. Nể tình hắn từng chiếu cố muội muội, nàng sẽ không đụng vào tính mạng của hắn. Nhưng mà...

- Nói nữa liền cắt lưỡi ngươi.

Khúc Vô Tĩnh nguy hiểm híp mắt, dùng bình đạm nhất ngữ khí nói ra khủng bố nhất lời nói.

Vương Lực dù xuẩn nhưng vẫn còn yêu đời vô cùng, hắn biết tiểu mỹ nhân giờ phút này không dễ chọc nên ngoan ngoãn im miệng lăn sang một bên.

Nàng quay sang nhìn Dương Chu:

- Đúng rồi, chuẩn bị lều trại, tối nay cắm trại ở đây!

Sau đó xoay người bước đi, bóng dáng mảnh khảnh gần như hòa lẫn vào trong bóng đêm.

Dương Chu đã có thể đứng được, hắn vội đuổi theo Khúc Vô Tĩnh, hỏi:

- Tiền bối, khoan đã, việc buổi chiều có phải là ngài ra tay?

Những người chơi cấp cao thường được xưng hô tôn kính bằng "Tiền bối" hai chữ, bất kể tuổi tác, chỉ cần ngươi có đủ thực lực thì đều được sùng bái, cho nên Dương Chu không cảm thấy xưng hô của mình có vấn đề gì.

Khúc Vô Tĩnh không biết này đó nhưng vẫn bình thản êm đẹp tiếp thu rồi. Nàng hơi dừng một chút, nghi hoặc:

- Việc buổi chiều?

Dương Chu kinh ngạc:

- Ngài không biết? Không phải ngài làm?

Hắn cứ nghĩ là Khúc Vô Tĩnh ra tay, hơn nữa tính về thực lực hay thời gian đều trùng khớp. Đó cũng là lúc hắn gặp được nhân cách kia của tiền bối, thực sự là quá mức trùng hợp.

Khúc Vô Tĩnh hứng thú lớn hơn nữa:

- Nói nghe một chút, là việc gì?

Dương Chu đành thuật lại một lần việc gặp được các tử thi không đầu.

Khúc Vô Tĩnh vừa nghe đến từ "chém", theo bản năng nghĩ tới đại tỷ Khúc Vô Tâm.

Sau đó nghe được đặc điểm của các vết chém thì gần như chắc chắn.

Khúc Vô Tĩnh cong cong khóe môi:

- Không phải ta làm nhưng ta nghĩ mình biết ai làm.

Dương Chu càng kinh ngạc:

- Còn có người khác? Còn mạnh như ngài vậy?

Khúc Vô Tĩnh thần bí mỉm cười, để ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng:

- Lần sau nếu thấy ta mặt lạnh gần như vô biểu tình, tốt nhất ngươi không cần lại gần.

Dương Chu trừng lớn mắt, kinh hãi:

- Chẳng lẽ ngoài ngài ra còn có những nhân cách khác?

Hơn nữa đều biến thái, bá đạo như vậy?

Lúc này, Khúc Vô Tĩnh nở nụ cười:

- Đại tỷ của ta không dễ nói chuyện như ta đâu, cho nên...

Khúc Vô Tĩnh cười khẽ một tiếng, bước chân nhẹ nhàng đạp nhẹ trên nền đất, gần như là không phát ra động tĩnh, thanh âm cũng từ từ phiêu xa:

- Lần sau đừng chơi tiểu thông minh.

Dương Chu rùng mình một cái, bất tri bất giác mới phát hiện lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Khúc Vô Tĩnh ung dung đi dạo trong bóng đêm, sau đó vừa thong thả vung roi, xử lý những thứ sâu bọ nghe thấy mùi máu tươi mà mò tới, vừa suy nghĩ.

Đại tỷ sẽ không dễ dàng rút bản mạng vũ khí của bản thân, trừ phi là bị chọc điên lên. Rốt cuộc vũ khí của bọn họ đều sản sinh ra linh trí, cũng ký kết khế ước linh hồn với bọn họ, chúng nó còn rất là kiều khí, đến cả giết ai cũng kén chọn đâu.

Roi mang theo ánh đỏ như màu máu, trong bóng tối phát ra lập lòe quang mang giống như đang lên án chủ nhân của mình vì bắt nó xử lý những thứ bẩn thỉu.

Khúc Vô Tĩnh làm lơ nó phản đối, tiếp tục vung roi, động tác lưu loát hào sảng hệt như trong phim kiếm hiệp.

Roi Bách Quỷ: "..." Nó đã ô uế!!!

Mặc kệ roi ủy khuất, Khúc Vô Tĩnh chuyên tâm tiếp tục đánh giết, chỉ một roi liền quất bay tới hàng chục chỉ sâu bọ, đồng thời cơ thể nhẹ nhàng tránh né những uế vật bẩn thỉu từ xác chết của chúng phun ra.

Bóng tối trong mắt Khúc Vô Tĩnh hoàn toàn là vô dụng, bởi vì nàng sử dụng không phải thị giác, mà là thính giác và khứu giác. Dù một sợi lông rơi, ở trong tai nàng đều được phóng đại tới vô số lần. Thật dễ dàng xác định được vị trí mà lũ sâu đang di chuyển.

Nghĩ tới đại tỷ, nàng cong lên đôi mắt.

Không phải cái gì a miêu a cẩu cũng vinh hạnh được chết dưới "Nanh Quỷ Chi Kiếm" của đại tỷ, có lẽ đám người kia xui xẻo đụng vào họng súng đi.

Chết dưới quỷ kiếm, may mắn thì tàn hồn còn tồn tại vất vưởng ở nơi mình chết, chỉ là đời đời kiếp kiếp không được đầu thai. Còn nếu xui xẻo sao? Chính là hồn phi phách tán đâu.

A~

Xem ra nơi này, thật sự thú vị đây-----

Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp đã nổ tung:

Mọi người: Ngọa tào!

Ngọa tào! Ngọa tào! Ngọa tào!

Làm nửa ngày bí ẩn, ngươi hóa ra là đa nhân cách?!! Hơn nữa mẹ nó các nhân cách đều là đại lão!!!

[Hoa hoa vô chủ: Ta đoán đúng! Ta đoán đúng! Đột nhiên cảm thấy bản thân hảo thông minh!]

[Lão tổ quay về rồi: Thì ra là thế! Vậy chuyện đổi tên trong hệ thống tư liệu của chủ bá cũng đã giải thích được! Vì nhân gia người ta là đa nhân cách đâu!]

[Xinh xinh đẹp đẹp: Mặc kệ, mặc kệ, dù soái tỷ có bị bệnh tâm lý em vẫn muốn gả, nhất định gả!]

[Bần tăng đến từ Đông Thổ Đại Đường: Tuy không biết sao lại thế này nhưng ta vẫn như cũ cảm thấy chủ bá thật là soái kinh người!]

[Cô nương xinh đẹp phải đi lấy chồng rồi: @Xinh xinh đẹp đẹp, ngươi đừng mơ tưởng, tiểu tỷ tỷ là của ta, của ta!!!]

[Xác xuất trúng giải thưởng lớn: Quấy rầy! Cáo từ!]

[Mẹ nó, chạy mau!: @Xác xuất trúng giải thưởng lớn Mặt có đau không?]

[Chim trắng cò bay: Chủ bá đây là bug! Ngoại trừ cái gì Khúc Vô Tranh thoạt nhìn thực vô dụng, hai nhân cách còn lại đều mạnh đến khủng bố! Cứ thế này chẳng phải chủ bá sẽ đi ngang trong phó bản?]

[Cá chậu chim lồng: Thật không dám nghĩ tới, nếu chủ bá còn những nhân cách khác chưa lộ diện thì sao đây?]

[Ngày vui ngắn chẳng tày gang: @Cá chậu chim lồng Vậy chỉ trách bọn quái vật trong này quá xui xẻo mới gặp được cái biến thái như chủ bá! Ngươi không thấy kết cục của đám sâu lông kia sao?]

[Dưa hái xanh không ngọt: @Cá chậu chim lồng Nếu có thì cũng chưa chắc bá đạo bằng hai vị này!]

[Ta là một đống loạn mã: Nhìn chủ bá chiến đấu, ta không thể làm gì khác hơn là quỳ xuống hô 666! Này mẹ nó thật soái!]

[Ta chỉ là người qua đường: Ta hình như nhất kiến chung tình! Mẹ hỏi ta vì sao quỳ liếm màn hình!]

...

Phòng phát sóng loạn thành một bầy, náo nhiệt đến không được, vì vậy thành công thu hút được một bộ phận người qua đường ghé vào sôi nổi ăn dưa.

Nhưng dưa chưa ăn được, chính mình lại gặp tới Khúc Vô Tĩnh một màn chiến đấu, sau đó thành công lọt hố.

Hiện tại, phòng phát sóng diễn ra một tình cảnh kỳ lạ.

Người cũ thì bàn tán về chuyện đa nhân cách, người mới lo hô 666, sau đó thần kỳ thu hút được một số lượng lớn người xem.

Và mọi việc cứ như vậy tuần hoàn, số lượng người xem của Khúc Vô Tĩnh lấy tốc độ tên lửa phóng đi lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net