C15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiệc rượu ở khách sạn bị hủy bỏ, có lẽ cả bữa cơm sum vậy mừng thọ cho Vương lão ở nhà tối nay cũng không có, ở phòng khách, bà Vương và Chu Lệ Băng ngồi đó, mỗi người một sắc mặt. Trên phòng Vương Bảo, Vương Thiên Minh và Vương Bảo đã về nhà đang ở đó với Vương lão.

" Tiểu Nguyên, ta là ông nội cháu này " Vương lão rơm rơm nước mắt gọi Vươngg Nguyên đang nghiêng đầu nhìn một chỗ, cả khuôn mặt ngơ ngác, đôi mắt trống rỗng vô hồn, không khác gì lần đầu tiên ông thấy cô. Hồi nãy cô đã tỉnh lại, nhưng kể từ lúc đó, cô cứ như thế này, lúc Vương lão n Nguyêng cô dậy cho dựa vào giường, cô cũng không có biểu hiện gì

" Tiểu Nguyên, nhìn ông nội đi cháu " Vương lão đau đớn, n Nguyêng khuôn mặt Vươngg Nguyên lên buộc cô nhìn ông, nhưng đối mắt Vươngg Nguyên vẫn vô định

" Cháu ta " Vương lão rơi nước mắt, không nhịn được ôm Vươngg Nguyên vào lòng, Vương Thiên Minh đứng sau lưng đau lòng mà nhắm mắt lại. Vương Bảo

nhìn khuôn mặt Vươngg Nguyên, lại nhìn ông nội và cha, nghiến rặng đi xuống nhà, nãy giờ đứng đây với anh là một cực hình, vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Vương Tuấn Khải đang chạy tới, khuôn mặt tái mét

" Anh... " Vương Bảo cau mày muốn giữ Vương Tuấn Khải lại, nhưng lại bị Vương Tuấn Khải đẩy mạnh tránh ra khỏi cửa, may mắn Vương Bảo là người có học võ, lựa thế xoay người mới không bị ngã

" Nguyên Nguyên.. " Vương Tuấn Khải đứng ở cửa nhìn vào chỉ thấy Vương lão ôm che khuất người của Vươngg Nguyên, vội chạy đến bên giường " Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên... " nhưng chưa kịp nhìn Vươngg Nguyên thì

" Bốp " một tiếng bốp vang lên đanh gọn, Vương Tuấn Khải đứng ngay tại chỗ cau mày đau đớn, khóe miệng cũng rĩ máu

" Mày cút đi cho ta, ta không có thứ cháu như mày, cút đi " Vương lão tát cho Vương Tuấn Khải một cái, bàn tay vẫn còn đau đớn, nhưng lòng ông càng đau đớn hơn, ông vô cùng giận Vương Tuấn Khải, chỉ tại anh Vươngg Nguyên mới thành thế này

" Ông nội, làm ơn, cho cháu ôm Cậu ấy " Vương Tuấn Khải sau cái tát, cũng không màng đến lời mắng chữi của Vương lão, cố gắng nhìn bóng dáng đang ngồi trên giường, chỉ cần cô không quay lại nhìn anh, anh cũng đủ hiểu tình hình cô lúc này... Run rẩy đi đến gần giường, Vương Tuấn Khải gần như không còn một chút sức lức nào nữa, vòng hai tay ôm lấy Vươngg Nguyên vào lòng, anh biết trái tim mình đã chết một nữa.

" Ngốc, anh về với em rồi, ngốc, đừng bỏ anh một mình...." đầu khẽ cúi hôn nhẹ lên trán Vươngg Nguyên,anh chỉ đủ sức thì thào trong miệng, nếu không phải chính anh nói, anh cũng không nghe thấy được.

Vương lão nhắm mắt lại thở dài, Vương Thiên Minh đứng yên một chỗ, ngoài cửa phòng, Từ Gia Huy cũng vừa đến, đang đứng với Vương Bảo nhìn vào, tất cả đều im lặng, tất cả đều đau lòng.

" Karry..." một tiếng nói khe khẽ vang lên khiến mọi người trong phòng sững sờ

" Anh đây, Nguyên Nguyên, anh đây..." Vương Tuấn Khải mững rỡ, vội nhích người ra khỏi người Vươngg Nguyên, nhìn vào mắt cô mà gọi

" Karry đến rồi... " Vươngg Nguyên ngây ngốc nhìn kĩ khuôn mặt trước mắt

" Anh đếm rồi, Nguyên Nguyên, là anh, anh đến rồi đây,anh xin lỗi em.. " Vương Tuấn Khải đưa bàn tay run rẩy vuốt nhẹ má Vươngg Nguyên, đôi mắt giờ đã phiếm hồng

" Karry đến rồi... " Vươngg Nguyên gật đầu mĩm cười thì thào, chậm rãi đưa hai bàn tay níu lấy áo Vương Tuấn Khải, vô lực nép vào người anh, bàn tay níu áo thật chăt, " Karry đến rồi.... " cuối cùng cả người buông lỏng, nhắm mắt lại

" Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên.... " cả căn phòng lại chỉ còn duy nhất tiếng Vương Tuấn Khải nghẹn ngào, nhưng dường như tình thế đã xoay chiều. Vương lão phất tay ra hiệu cho mọi người đi hết, chính ông là người đóng cửa phòng, nhìn lại hai người đang ôm nhau kia lần cuối, Vương lão thở dài đóng chặt cửa

" Nể tình Tiểu Nguyên chỉ nhận ra mình cháu, ta tha thứ cho cháu lần này nữa... " Vương lão vừa đi vừa nghĩ, nhưng chợt nhận ra rằng, ông không tha thứ cho Vương Tuấn Khải, thì Vươngg Nguyên tỉnh lại cũng cần đến anh, rồi ông cũng không thể tách hai người đó ra, aiz, thì ra, ông không có quyền hạn tha thứ hay không tha thứ Vương Tuấn Khải, mà quyết định là ở chỗ Vươngg Nguyên

Căn phòng ngủ rộng lớn vô cùng lộn xộn, áo quần, giấy tờ nằm rải rác quanh phòng, hộc bàn, tủ quần áo đều bị mở toang... Trên chiếc giường vẫn còn vương vãi gối nằm một nơi, chăn nằm một nơi, Vương Tuấn Khải vẫn ngồi thừ vậy ôm Vươngg Nguyên, chỉ khác biệt tư thế ôm, bây giờ Vương Tuấn Khải đang ngồi dựa vào đầu giường,vòng hai ch Nguyên để Vươngg Nguyên ngồi vào,để cô kê đầu lên cánh tay mình, bàn tay kia thì vuốt ve khuôn mặt đang ngủ, còn đôi mắt thì nhìn cô chằm chằm.

Có lẽ cô mệt quá mà ngủ, cũng có lẽ cô sợ quá mà ngủ, dù là gì đi nữa, anh vẫn đau lòng.

" Nguyên Nguyên, anh là một thằng không ra gì, anh cũng là một thằng ngốc, anh còn ngốc hơn em ngàn vạn lần, Nguyên Nguyên, anh đã sai rồi..."

Vương Tuấn Khải ghì trán mình lên trán Vươngg Nguyên, nhắm mắt lại mà thì thầm. Anh là một thằng không ra gì, vì anh đã nói với cô không biết mấy lần là sẽ không rời xa cô nữa, vậy mà lần này anh lại để cô gặp nguy hiểm. Anh là một thằng ngốc, chuyện chẳng có gì to lớn, chỉ tại anh ích kỉ ghen tuông vô lý, mà để cô thêm một lần tổn thương. Anh có còn tư cách để mà ghen tuông nữa không đây, anh có còn tư cách để mà hứa hẹn với cô nữa không đây??

Nhưng, anh mãi mãi không để cô rời khỏi anh, một lần sai lầm, lại thêm một lần, đã đủ cho anh phải cảnh tỉnh mình, đã đủ cho anh sợ hãi tột độ rồi.

Vương Tuấn Khải khẽ chạm môi mình vào đôi môi nhỏ, anh thì thào

" Nguyên Nguyên, chúng ta về nhà thôi "

----------------------------------------------------

Dưới đại sảnh bây giờ có mặt đầy đủ người nhà họ Vương,kể cả Vương Tề mới đi ra ngoài cũng đã trở về.

" Thế nào??" Vương lão ngồi ở ghế chính giữa, nhìn Vương Tề hỏi, giọng điệu bình thản, không còn tức giận như hồi nãy nữa, quả xứng danh là đầu tàu của Vương gia, luôn biết khống chế tâm tình của mình.

Một câu hỏi khiến 2 người thấp thỏm không yên, bà Vương là ngay lập tức muốn biết là ai đã làm, bà hy vọng Vươngg Nguyên chính là thủ phạm, Chu Lệ Băng thì lo sợ mình bị phát hiện đến run run đôi bàn tay, phải cố gắng hết sức lực mới khắc chế được.

"Thưa ông, cháu không gọi cho cảnh sát " Vương Tề thản nhiên nói, bàn tay đang v Nguyên vê chiếc nhẫn kim cương trên tay

" Tại sao??"

" Tại sao??"

Hai tiếng tại sao đồng thời vang lên, một là giọng nói khó hiểu của Vương lão, một là giọng nói tức giận của bà Vương.

Vương lão chỉ cần nhìn qua thần sắc Vương Tề là đủ biết anh đang có ẩn ý, chỉ là ông đang phối hợp với anh. Nhưng bà Vương thì không hài lòng với Vương Tề, vì Vươngg Nguyên mà bà bị Vương lão mắng giữa bao nhiêu người, món nợ này bà phải đòi lại, phải để đứa con hoang kia không thể hống hách.

" Lệ Băng, phòng của cô còn mất thứ gì quý giá nữa không??" Vương Tề không trả lời câu hỏi của hai người lớn mà đột nhiên hỏi Chu Lệ Băng.

Chu Lệ Băng bất ngờ bị hỏi đến thì giật mình hoảng sợ, anh ta hỏi vậy là có ý gì, anh ta đã nghi ngờ được điều gì ư?? Chu Lệ Băng hoảng hốt

" Em mất gì cứ nói ra, nếu em không mất gì thì chúng ta báo cảnh sát làm gì, phòng anh không có gì quý giá, phòng em cũng không mất đồ, chúng ta báo họ đến để vinh dạnh nhà họ Vương chúng ta sao??" Vương Bảo mĩm cười giải thích cho Chu Lệ Băng hiểu, câu cuối lại nhấn mạnh không hiểu đang muốn ngụ ý điều gì. Nhưng câu nói này của anh làm Chu Lệ Băng thở phào nhẹ nhõm, vội lên tiếng

" Dạ em không mất thứ gì, chỉ là phòng hơi rối tung và... và... " Chu Lệ Băng ngập ngừng nhìn chiếc nhẫn trên tay Vương Tề.

" Vậy thì thôi, chuyện này coi như đến đây là chấm dứt " Vương Bảo ngay lập tức lên tiếng quyết định mọi chuyện

" Khoan đã "

Tất cả mọi người đều nhìn bà Vương, người vừa lớn tiếng nói

" Hừ, làm được một lần thì sẽ làm được lần thứ hai, thứ ba, nhà chúng ta không phải là nơi để ai ai cũng có thể làm loạn " bà Vương cau mày bất mãn nói, rõ ràng ngụ ý của Chu Bảo chính là nói Vươngg Nguyên, bà hiểu ý Vương Bảo nói, nếu báo cảnh sát thì người ngoài sẽ biết được con dâu Vương gia là một kẻ điên, nhưng không báo cảnh sát cũng được, phải tận dụng cơ hội này đuổi cả hai vợ chồng kia, không cho bén mảng trở lại đây. Dù vậy, bà vẫn sợ Vương lão mà không dám nói ra thẳng ai và ai, chỉ nói ẩn ý như vậy.

Quả nhiên, thần sắc Vương lão đột nhiên thay đổi, vốn đang nhìn phía trước mặt mình, ông bỗng quay sang trừng bà Vương, bà Vương sợ nhưng vẫn kiên cường giữ ý kiến của mình.

" Nó là con dâu của Vương gia, nó muốn đến cứ đến, nó muốn đi cứ đi, không ai được ngăn cấm " Người lên tiếng là Vương Thiên Minh, ông nhìn vợ mình nhàn nhạt nói tiếp " Bà là mẹ mà có thể làm như vậy sao, chuyện đã không có gì sao bà còn xé ra to "

" Tôi... " bà Vương uất ức, nước mắt rơm rớm vì chồng không bênh mình, bà nghẹn ngào " Tôi làm tất cả cũng là vì cái nhà này mà "

" Vậy thì cho qua hết mọi chuyện đi, đó cũng là làm cho cái nhà này đấy " Vương Thiên Minh ngay lập tức đáp lời.

" Mẹ, chuyện gì cho qua được thì cho qua đi " Vương Bảo nhìn người mẹ cố chấp, lắc đầu thở dài, đó là mẹ anh a, nên dù gì thì gì, anh cũng không muốn mẹ đau lòng

" Được rồi, tôi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra, được chưa " Bà Vương cắn răng nói, xong thì ngồi thở hừng hực, chứng tỏ đang khó chịu vô cùng.

" Vậy thì giải tán hết đi " Vương lão nhìn một vòng mấy đứa con cháu, thở dài đứng lên muốn lên lầu thăm Vươngg Nguyên, thì thấy Vương Tuấn Khải đang ôm Vươngg Nguyên trên lầu đi xuống

" Cháu muốn đi đâu??" Vương lão đợi Vương Tuấn Khải đến gần thì hỏi, lại cố nhướn người để xem xét thần sắc Vươngg Nguyên " thăng bé đã khỏe chưa mà cháu ôm nó đi lung tung " Vương lão thấy mặt Vươngg Nguyên đã bình thường, nhưng vẫn không hài lòng trách mắng Vương Tuấn Khải

" Chúng cháu về nhà " Vương Tuấn Khải không rời mắt khỏi khuôn mặt Vươngg Nguyên, trả lời ngắn gọn

" Ai.. ở lại thêm một chút, đợi nó khỏe rồi đi về " Vương lão đau lòng vỗ nhẹ lên cánh tay Vươngg Nguyên

" Về nhà cháu sẽ tốt hơn " Vương Tuấn Khải hơi ngừng lại, nhếch môi nói tiếp " Ở nhà của mình vẫn tốt hơn " lại ngẩng đầu nhìn Vương lão " Cháu sẽ chăm sóc cho Cậu ấy, ông nội đừng lo "

Vương lão nghe câu nói của Vương Tuấn Khải, vừa giận vừa thương anh, giận vì anh nói chăm sóc Vươngg Nguyên có muộn màng hay không, thương là vì ông hiểu anh không thích ở ngôi nhà chính này. Vương lão lại thở dài, gật đầu " Đưa Tiểu Nguyên về nhà, chăm sóc nó cho ta, không bao giờ được có lần sau nữa" đồ cháu ngốc, ghen tuông vớ vẩn gì không, thật y như lời thím Trương nói mà

" V Nguyêng, thưa ông, cháu đi " Vương Tuấn Khải nói xong ôm Vươngg Nguyên một đường đi ra cửa đại sảnh, không chào bất cứ một ai khác nữa.

" Anh Vương Tuấn Khải " một tiếng nữ trong trẻo vang lên, Vương Tuấn Khải ngừng ch Nguyên đứng lại, là Chu Lệ Băng gọi.

Chu Lệ Băng gọi Vương Tuấn Khải xong cũng giật mình vì mọi người đang nhìn mình, ngay lập tức cúi đầu vội nói

" Cho em được xin lỗi chị dâu vì đã trách chị ấy, em đã nghĩ kĩ rồi, có lẽ bản tính chị dâu trẻ con nên thích những vật trang sức đẹp đẽ, chắc là chị ấy chỉ lấy chơi mà thôi, mà em lại lỡ lời... lỡ lời... cho em xin lỗi chị ấy " lời nói chận thành, khuôn mặt ch Nguyên thành, cô cúi đầu như biết lỗi, không nhận ra bao nhiêu ánh mắt đang nhìn cô....

" Lấy chơi?" Vương Tuấn Khải quay người lại nhìn Chu Lệ Băng, anh nhìn đôi mắt tha thiết đang ngước nhìn mình, môi nở một nụ cười tuyệt đẹp khiến Chu Lệ Băng tròn mắt ngẩn ngơ, anh từ từ phun từng chữ " Nguyên Nguyên không thích những thứ rác rưởi đó, quên những lời cô đã nói đi ", môi vẫn giữ nụ cười cay nghiệt, anh dời mắt xuống nhìn khuôn mặt Vươngg Nguyên, cứ thế xoay người rời đi. Để lại một Chu Lệ Băng đang sững sờ.

" Của em dâu" Vương Tề đứng dậy đi đến bên Chu Lệ Băng, nhếch miệng cười, đưa lại chiếc nhẫn cho cô.

Chu Lệ Băng bây giờ mới hết sững sốt, cúi đầu đưa tay nhận lấy chiếc nhẫn, lại nghe tiếng của Vương Tề

" Đừng trách Vương Tuấn Khải, nó rất tốt, có lẽ là vì nó quá yêu vợ mà thôi " nói xong anh cũng rời đi

Vương Thiên Minh đứng dậy đưa Vương lão về nhà ông, Vương Bảo thì tươi cười kéo bà Vương vào phòng bà. Rốt cuộc, đại sảnh chỉ còn một mình Chu Lệ Băng

" Yêu vợ ư??" Chu Lệ Băng khẽ mím môi cười, tối hôm qua cô nói bao nhiều lời nhưng anh vẫn im lặng, cuối cùng đẩy cô ra rồi bỏ đi, lúc đó cô đã cảm nhận được có điều gì đó thay đổi rồi, hồi nãy cô chỉ là muốn xác nhận tình cảm của anh với cô mà thôi. Nếu là anh yêu vợ, vậy.....

" Hóa ra lâu nay là em đa tình sao, Vương Tuấn Khải, anh yêu em mà, rõ ràng anh đã yêu em.... "

-----------------------------------------------------------

Từ Gia Huy đợi ngoài xe để đưa Vương Tuấn Khải về, Vương Tuấn Khải ôm Vươngg Nguyên ngồi sau xe im lặng không nói một tiếng, Từ Gia Huy lâu lâu lại nhìn qua gương chiếu hậu xem xét tình hình, cho đến lúc về tới nhà Vương Tuấn Khải, cả hai mới lên tiếng

" Chìa khóa đây à?" Từ Gia Huy lựa một cái chìa khóa trong chùm chìa khóa, đưa cho Vương Tuấn Khải nhìn

" Cậu có bị ngốc không, cái đó mà là chìa khóa cổng sao " Vương Tuấn Khải nhìn Từ Gia Huy đứng ngoài cửa xe, chê bai không khách khí, lại điều chỉnh cánh tay cho Vươngg Nguyên nằm thoải mái hơn rồi nói tiếp " Cái lớn nhì ấy, có ph Nguyên biệt được cái nào lớn nhất lớn nhì không hả?"

" Cậu..." Từ Gia Huy điên tiết, đóng mạnh cửa xe lại rồi đi mở cổng, mở cổng xong thì lái xe vào s Nguyên, mặt hằm hằm

" Giờ thì cái cậu nhầm hồi nãy là chìa khóa cửa, còn nhớ cái nào không đấy " Vương Tuấn Khải đợi Từ Gia Huy mở cửa xe, ôm Vươngg Nguyên xuống xe mới hất hàm nói với bạn

" Cậu có tin tôi về ngay bây giờ không hả??" Từ Gia Huy điên tiết rít lên, anh cũng biết Vương Tuấn Khải trở về bình thường là quá tốt rồi, nhưng có cần đem anh ra để xả buồn bực thế này không

" Nhỏ tiếng thôi, để vợ tôi ngủ " Vương Hao vội ôm Vươngg Nguyên tránh xa Từ Gia Huy " Mở cửa mau lên, mở xong rồi muốn về cứ gọi xe mà về đi " Vương Tuấn Khải chăm chú nhìn khuôn mặt Vươngg Nguyên, xem cô có thể thức tỉnh vì ồn ào không

" Hứ... tôi chả thèm nói nữa... " Từ Gia Huy cố giữ bình tĩnh, bĩnh tĩnh, anh càng tức giận càng đúng ý Vương Tuấn Khải, mở cửa xong thì lững thững đi vào trước rồi ngồi lên ghế sô pha nhìn Vương Tuấn Khải đi sau đang đưa Vươngg Nguyên vào phòng ngủ.

..............

" Sao rồi? " thấy Vương Tuấn Khải ra khỏi phòng, Từ Gia Huy vội hỏi

" Vẫn còn ngủ " Vương Tuấn Khải ngồi xuống bên cạnh bạn đáp lời, cả người mệt mõi dựa ra sau lưng ghế

" Có cần đưa đến bệnh viện xem sao không?" Từ Gia Huy cau mày lo lắng, sao ngủ nhiều vậy

" Không cần, Cậu ấy chính là cần tôi... " Vương Tuấn Khải nhắm mắt đôi mắt đã hiện đầy tia vằn đỏ " Cám ơn cậu "

" Aiz, giờ mới biết ơn của tôi đấy, được rồi, tôi về đây, có chuyện gì nhớ gọi ngay cho tôi " Từ Gia Huy đứng lên vỗ vai bạn rồi đi ra cửa, anh biết giờ Vương Tuấn Khải chỉ muốn ở một mình với Vươngg Nguyên

" Lấy xe tôi về đi "

" Không cần, ông đây không thiếu xe..."

" Vậy trả chìa khóa cho tôi "

"..." chết tiệt, Từ Gia Huy quay người ném chùm chìa khóa lên một cái ghế bên cạnh Vương Tuấn Khải,cuối cùng phải ra về trong tậm trạng buồn bực.

" Đồ ngốc " Vương Tuấn Khải bật cười khẽ nhưng ngay lập tức u buồn nhìn phòng Vươngg Nguyên, một lúc sau anh đứng lên đi khóa cửa nhà lại rồi đi vào phòng cô.

----------------------------------------------------

" Karry " Vươngg Nguyên mở mắt hét to lên sợ hãi

" Anh đây, Nguyên Nguyên, đừng sợ, anh đây mà... " Vương Tuấn Khải đang nằm một bên ôm cô vào lòng hoảng hốt, vội n Nguyêng người muốn nhìn Vươngg Nguyên ra sao, lại thấy Vươngg Nguyên sợ hãi níu chặt lấy áo anh, níu thật chặt

" Karry đi đâu, Karry không được đi... " đôi mắt cô trống rỗng, dường như chỉ là hư ảo

" Anh không đi, ngoan, Nguyên Nguyên, anh ở đây với em mà " Vương Tuấn Khải lại vòng hai tay ôm chặt lại Vươngg Nguyên, nhanh chóng an ủi, anh thấy cô hơi khác lạ

" Karry, không được đi, Karry, đến đây mau lên " Vươngg Nguyên vẫn cứ liên tục lảm nhảm, đôi mắt lờ đờ không nhìn Vương Tuấn Khải, nhưng hai bàn tay nắm chặt lấy áo anh càng lúc càng chặt

" Nguyên Nguyên, đừng làm anh sợ, Nguyên Nguyên... " Vương Tuấn Khải kinh hãi, cô đang chìm trong vô thức, cô hoàn toàn không nhận ra anh, bàn tay anh vội nắm lấy từng bàn tay đang níu chặt áo mình của cô, xoa bóp nhẹ nhàng, anh sợ cô đau tay " Nguyên Nguyên, tỉnh lại đi em, đừng làm anh sợ..."

Một lúc sau, Vươngg Nguyên dần dần nhắm mắt, hai bàn tay được Vương Tuấn Khải xoa bóp dần giãn ra, nhưng nhất quyết không chịu buông tay, miệng vẫn thì thào " Karry, đừng đi... Karry,không được đi "

" Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên.... " Vương Tuấn Khải cả người vẫn còn run rẩy tiếp tục ôm cô vào lòng

Một buổi chiều, một đêm, liên tục là như vậy, Vươngg Nguyên cứ chìm trong vô thức, bất chợt mở mắt lại hoảng sợ kêu tên Vương Tuấn Khải, hai bàn tay nhỏ chung thủy chưa một lần buông áo Vương Tuấn Khải ra, mỗi lần, lại là một lần khiến Vương Tuấn Khải đau đớn, anh sợ hãi cô sẽ mãi mãi như thế này, mãi mãi không còn anh trong mắt cô.

Cho đến khi trời sáng rõ ràng, Vương Tuấn Khải vẫn mở to mắt nhìn khuôn mặt Vươngg Nguyên mà cạnh chừng từng giây từng phút, đôi mắt anh một mảnh đỏ ngầu.

----------------------------------------------

" Sao rồi, bác sĩ " Vương lão đứng bên giường nhìn Vương Tuấn Khải ôm Vươngg Nguyên, lại nhìn qua ông bác sĩ tâm lí ông mới mời đến ngay sáng nay.

Tối qua ông cũng không ngủ được, sáng sớm đã thấy điện thoại của Vương Tuấn Khải, ông biết Vương Tuấn Khải là người không có chuyện kinh thiên động địa nhất định không tìm đến ông, chắc chắn là chuyện Vươngg Nguyên rồi, Vương lão bắt máy mà run giọng đến không thể nào nói nổi nữa lời, đầu bên kia, chỉ nghe Vương Tuấn Khải thì thào " Ông nội, tìm cho cháu một bác sĩ tâm lí "

Ông nhanh chóng liên hệ con trai một người bạn, nhờ người đó đi cùng ông ngay lập tức, đến đây cũng vừa lúc ông nhìn thấy cảnh này

" Nguyên Nguyên, ông nội đến kìa em " Vương Tuấn Khải vuốt tóc Vươngg Nguyên nói, nhưng Vươngg Nguyên không hề nghe anh nói, chỉ kéo áo anh rúc đầu vào, miệng lẩm bẩm " Không cần, không cần, Karry, cần Karry thôi, Karry đừng đi "

" Tối hôm qua Cậu ấy có biểu hiện gì nữa không??" Vị bác sĩ sau một hồi quan sát và nghe Vương Tuấn Khải nói tình hình, đã hiểu sơ bộ vấn đề

" Không, chỉ như vậy " Vương Tuấn Khải thì thào không ra hơi, anh giờ vừa là mệt vì đau lòng, vừa là mệt vì mất sức

" Thế nào, bác sĩ cứ nói thẳng, chúng tôi không ngại " Vương lão thấy bác sĩ cứ trầm ngâm, trong lòng lo lắng khôn cùng, có lẽ nào, Vươngg Nguyên bị sốc quá thành bệnh gì khó chữa hay không

" Chú Vương, thật ra là thế này, nếu thêm hôm nay mà Cậu ấy không thoát khỏi những biểu hiện này thì hơi đáng lo..."

" Đáng lo làm sao?? " Vương Tuấn Khải bủn rủn cả người, trái tim như thắt lại

Vương lão cũng run sợ, gấp gáp hỏi " Đáng lo làm sao, nó có bị gì không, có nguy hiểm hay không??"

" Chú, chú bình tĩnh nghe cháu nói đã " Vị bác sĩ trung niên hết nhìn Vương ông đang cau mày lại nhìn Vương cháu thẫn thờ vô hồn,lắc đầu mà cười, hai người này quá lo lắng đến mức kinh sợ rồi, cũng tại ông nói hơi quá " Là thế này, cô gái này bị chứng tự kỉ bẩm sinh, những người tự kỉ thường có một thế giới riêng của họ, hồi nãy chú cũng nói Cậu ấy mắc bệnh 18 năm trời, chỉ mới khỏi cách đây mấy tháng đúng không?" nhìn hai ông cháu Vương lão cũng gật đầu, bác sĩ lại tiếp tục " Thế giới riêng đó vẫn tồn tại trong đầu của cô gái này, lúc nào cô gái này gặp chuyện quá mức kinh sợ thì sẽ tự nhiên thu mình trở về thế giới đó,đây là cách cậu bé ấy tự bảo vệ mình... " bác sĩ nhìn Vương Tuấn Khải nhấn mạnh " khi không còn một ai có thể bảo vệ Cậu ấy ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kyth312