CHƯƠNG 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong. Hai người liền đi đến khu vui chơi, vừa đến nơi Kim Nam Tuấn hớn hở chạy khắp nơi làm Mẫn Doãn Kì phải chạy theo bắt cậu lại, nhắc nhở cậu phải nắm chặt tay hắn để tránh bị lạc.

Kim Nam Tuấn phấn khích lôi kéo Mẫn Doãn Kì chơi đủ các trò trong khu chơi. Mẫn Doãn Kì đương nhiên sẽ chiều theo ý cậu. Một tay hắn nắm tay cậu, tay còn lại cầm đủ thứ đồ cậu mua.

Chơi đến giữa trưa, bụng cậu đã bắt đầu đói. Kim Nam Tuấn ngồi lên băng ghế đợi Mẫn Doãn Kì đi mua nước. Mắt cậu nhìn chằm chằm vào xe xiên bẩn đối diện.

Mẫn Doãn Kì đi mua nước trở về, nhìn cậu nhìn chằm chằm về một hướng, theo tầm mắt của cậu nhìn theo. Thấy ngay xe xiên bẩn thì không khỏi bật cười, đưa tay véo má cậu, giọng cưng chiều hỏi:"Muốn ăn lắm sao?"

"Vâng." Kim Nam Tuấn gật gật đầu, ánh mắt chờ mong nhìn hắn.

"Được rồi, chiều em lần này." Mẫn Doãn Kì hôn liên tục lên môi cậu, nắm tay dẫn cậu đi qua xe xiên bẩn.

"Cho tôi hai xiên không cay." Mẫn Doãn Kì nói với người bán.

"Cậu có phải Doãn Kì không?" Người bán ngẩng đầu lên nhìn hắn, vui mừng hỏi.

Mẫn Doãn Kì nhìn người nọ, chần chừ hỏi, "Cậu là..."

"Tôi là Nguyễn Trân đây!"

"Là Nguyễn Trân." Mẫn Doãn Kì rốt cuộc cũng nhớ ra là ai, đây là bạn cùng lớp năm cấp 3 của hắn, thấy cô đứng bán hàng ở đây, hắn không khỏi thắc mắc hỏi, "Cậu làm gì ở đây vậy."

Nguyễn Trân trả lời, chỉ vào xe hàng, "Tôi bán giúp người khác một lát."

Nguyễn Trân nhìn vào người bên cạnh hắn, "Vị này là..."

"Em ấy là vợ của tôi. Kim Nam Tuấn." Mẫn Doãn Kì xoa đầu Kim Nam Tuấn, "Chào chị đi."

"Chào chị." Kim Nam Tuấn nhàn nhạt chào hỏi, xoay người ôm lấy Mẫn Doãn Kì, vùi mặt vào ngực hắn, lầm bầm, "Em muốn ăn."

Nguyễn Trân bất ngờ bởi hành động của cậu, nhưng vẫn thân thiện chào hỏi, "Chào em, chị là Nguyễn Trân."

Mẫn Doãn Kì cũng không hiểu cậu bị làm sao, nhưng vẫn ôn nhu vuốt lưng cậu, nói với Nguyễn Trân, "Hai xiên không cay."

"Được rồi, để tôi mời." Nguyễn Trân Trân đưa hộp thức ăn cho Mẫn Doãn Kì, "Cậu có đi họp lớp không?"

"Có, cũng sắp đến giờ rồi."

Mẫn Doãn Kì nói nhỏ bên tai Kim Nam Tuấn, "Của em đây."

Kim Nam Tuấn rời khỏi ngực hắn, há miệng nhìn hắn. Mẫn Doãn Kì cười cưng chiều, đút cho cậu.

"Thuận đường cậu có muốn đi chung xe không." Hắn dùng khăn giấy lau vết sốt dính trên má cậu, thuận tiện hỏi Nguyễn Trân.

"Cũng được." Nguyễn Trân gật gật đầu.

Ba người đứng chờ chủ xe hàng một chút, thì chủ xe hàng đến, Nguyễn Trân trao xe hàng lại cho người chủ rồi ba người cùng đi đến bãi đậu xe trong khu vui chơi.

Mẫn Doãn Kì quan sát Kim Nam Tuấn một lúc, thấy cậu không hề nói chuyện từ nảy tới giờ, cầm tay cậu đưa lên môi hôn một cái, "Bảo bối đi chơi không chơi sao?"

"Không có. Vui lắm ạ." Kim Nam Tuấn giả vờ vui vẻ, gượng cười nói với hắn.

"Không được nói dối ông xã." Hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiêm túc nói.

"Không có đâu mà." Kim Nam Tuấn cúi đầu, che đi bất thường của bản thân.

Mẫn Doãn Kì nhìn cậu cúi đầu, trong lòng không nở, ôm sát cậu lại gần hắn, cũng không biết tiếp tục gặn hỏi nữa.

Rất nhanh đã đến bãi đậu xe, Mẫn Doãn Kì vào bên trong lấy xe. Kim Nam Tuấn cùng Nguyễn Trân đứng đợi hắn ở trước cổng.

"Cậu và Doãn Kì kết hôn được bao lâu rồi." Nguyễn Trân nhàn nhạt hỏi Kim Nam Tuấn.

"4 năm rồi." Kim Nam Tuấn mệt mỏi trả lời cô ta.

"Cậu là con cháu của Kim gia sao?" Nguyễn Trân nhìn chằm chằm vào Kim Nam Tuấn tra hỏi.

"Đúng." Kim Nam Tuấn ủ rủ cúi đầu nghịch đầu ngón tay.

"Cậu đã dùng cách nào để quyến rũ Doãn Kì cùng cậu kết hôn vậy." Nguyễn Trân không còn bộ dàng thân thiện lúc nãy nữa.

"Tôi không quyến rũ anh ấy." Kim Nam Tuấn nhìn cô ta thay đổi bộ dạng nhanh như vậy cũng không bất ngờ, cậu biết người này không giống như vẻ bề ngoài của cô ta.

Nguyễn Trân nghe cậu trả lời, thái độ càng thêm tức giận, "Nếu năm đó, cậu không xuất hiện thì nhóm bạn của chúng tôi sẽ không cạch mặt nhau."

"Chuyện năm đó, không phải tại tôi. Và cô cũng không cần giả vờ không quen biết tôi." Kim Nam Tuấn nghe cô ta nhắc đến chuyện năm đó, trong lòng liền hoảng sợ.

Nguyễn Trân không muốn buông tha cho cậu, muốn nói thêm gì đó nhưng bị Mẫn Doãn Kì chạy xe đến ngăn lại.

"Cục cưng, em sao vậy?" Mẫn Doãn Kì xoay người qua, thắt dây an toàn cho cậu, nhìn sắc mặt cậu không tốt, lo lắng hỏi, "Em mệt à?"

"Vâng ạ." Kim Nam Tuấn gật đầu, đưa tay ôm cổ hắn, giọng uể ải nói:"Ông xã, chúng ta nhanh về nhà được không."

"Chúng ta chỉ ở đó một lát là có thể về nhà rồi." Mẫn Doãn Kì cúi đầu hôn lên môi cậu một cái.

Nguyễn Trân nhìn cảnh hai người thân mật, ánh mắt nhìn Kim Nam Tuấn càng thêm độc ác.

Rất nhanh đã đến nhà hàng, Mẫn Doãn Kì nắm tay Kim Nam Tuấn cùng Nguyễn Trân đi vào phòng vip đã hẹn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net