CHƯƠNG 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẫn Doãn Kì và Kim Nam Tuấn vẫn đang bồi rượu các người bạn trên thương trường của hắn.

Có một tổng giám đốc của công ty giải trí, tò mò hỏi hắn, "Doãn Kì, chuyện cậu là người thừa kế, cậu có biết không?"

"Biết." Mẫn Doãn Kì lãnh đạm trả lời anh ta.

Một giám đốc của công ty khác, "Không phải luật lệ của Mẫn gia lúc trước luôn là như vậy sao?"

"Bây giờ xã hội cũng đã thay đổi rồi, ông ấy cũng muốn thay đổi Mẫn gia một chút."

Mẫn Doãn Kì một tay đút túi, một tay ôm vai Kim Nam Tuấn tiếp tục nói, "Nếu như nguyên như cũ, mấy con quỷ sẽ càng hút máu của Mẫn gia." Hắn vừa nói xong, mấy người bạn của hắn đều kinh ngạc nhìn hắn.

"Các cậu đừng hỏi tôi, mấy con quỷ đó là ai. Tôi sẽ từ từ lôi bọn chúng ra ánh sáng." Mẫn Doãn Kì tàn nhẫn nói.

"Ông xã, chuyện thừa kế. Anh cũng biết trước luôn sao?" Kim Nam Tuấn ngẩng mặt lên nhìn Mẫn Doãn Kì.

"Ừ." Mẫn Doãn Kì cúi đầu hôn lên mặt cậu.

"Chuyện anh là người kế, là anh ép ông nội phải không?" Mẫn Du đi đến chỗ bọn họ, tức giận nói, "Tôi không ngờ! Anh có thể làm ra loại chuyện như vậy."

"Tôi làm cái gì thì cậu là người rõ nhất. Mẫn gia không thể rơi vào tay của những kẻ như cậu." Hắn lạnh lùng nhìn anh ta, cảnh cáo, "Việc cậu làm ở Mẫn gia, ông nội đã biết tất cả rồi."

Mẫn Doãn Kì nhìn người chú tư giả tạo, chỉ thẳng mặt, "Cậu không được thừa kế, một phần cũng nhờ công của ba cậu đấy."

"Hỏi xem ông ta, đã làm những cái gì?"

"Hôm nay không phải là tiệc mừng thọ của ông nội đâu, mà là tiệc phơi bày tội ác của nhà các người đấy."

Mẫn Doãn Kì gật đầu với trợ lí. Ngay lập tức trên màn hình lớn của Mẫn gia, xuất hiện cảnh tượng Mẫn Đức Huy ngồi trong nhà hàng, bàn bạc cùng Lưu gia. Còn có hình ảnh Mẫn Du vào phòng chủ tịch của Mẫn Thị vào ban đêm, lục lội ngăn tủ, lấy đi hợp đồng quan trọng.

Hai hai ba con Mẫn Đức Huy sắc mặt trắng bệch, ngã quỵ xuống mặt đất run rẩy bò lại gần Mẫn lão.

"Ba..đây..không..phải..sự..thật."

"Ông nội, cháu thực sự không làm."

Mẫn Doãn Kì nhếch mép, "Không phải sao? Hay là các người muốn xem thêm?"

"Mẹ anh, Mẫn Doãn Kì. Tất cả là anh làm đúng không?" Mẫn Du như kẻ điên lao về phía Mẫn Doãn Kì, nhưng chưa chạm vào hắn đã bị hắn một cước đá xa ra mấy mét.

Hắn lạnh lùng nhìn anh ta, ra hiệu cho bảo tiêu. Lập tức có 5 6 người đàn ông lực lượng đi vào, kéo hai cha con Mẫn Du ra ngoài.

Triệu Hà nhân lúc không ai gửi ý đến mình, nhanh chống rời đi. Nhưng bà ta chưa đến được cửa chính đã bị Mẫn An ngăn lại, "Chị dâu đi đâu mà vội vàng thế?"

"Tôi đi..đi." Bà ta ấp úng, nháy mắt ra hiệu với Trương Hạ, nhưng cô ta làm như không thấy mà quay đầu đi. Triệu Hà trợn mắt, không thể tin được.

"Tạm thời đưa họ đến phòng bí mật đi. Đợi sau khi buổi tiệc kết thúc, chúng ta sẽ tập trung ở đó." Mẫn lão gia phân phó quản gia Ngô, "Cả Trương Hạ nữa."

"Vâng." Quản gia Ngô cung kính đáp, ra hiệu cho bảo tiêu.

"Ông nội, con đang mang thai bảo bảo đó. Người tàn nhẫn đến mức hại cả cháu mình sao?" Trương Hạ cố gắng vùng vẫy khỏi đám bảo tiêu nhưng sức lực cô ta quá yếu sao có thể địch lại với người có tập luyện.

"Ha. Nếu cô nói đến nói đến chuyện đứa bé thì một lát nữa, tôi sẽ cho cô toại nguyện." Mẫn An cười lạnh nhìn cô ta.

Quản gia Ngô cùng với bảo tiêu, lôi nhà 4 người Mẫn Đức Huy đến phòng bí mật sau vườn. Sau trận ầm ĩ vừa rồi, khách khứa cũng đã về gần hết. Bây giờ trong chính phòng chỉ còn lại người nhà họ Mẫn.

Không gian xung quanh đến đáng sợ, bỗng có tiếng hét thất thanh của Mẫn Bảo Ngọc vang lên, "Ai, là ai đã lấy trộm viên ngọc của tôi."

Mẫn lão gia mệt mỏi, nhìn bà ta, "Chuyện gì nữa vậy."

"Ba! Viên ngọc trong chiếc đồng hồ, con định tặng ba. Đã biến mất ."

"Chị tìm kĩ lại xem đã ở đâu, phỏng chừng chị lại quên?" Mẫn An nhìn chị mình, khuyên nhủ.

"Làm sao lại quên được, chắc chắn đã có ai lấy trộm rồi." Mẫn Bảo Ngọc cố chấp nói, ở một góc nào đó không có người nhìn thấy ra hiệu cho người hầu thân cận của bà ta.

Một nữ hầu chạy từ bên trong ra, đến trước mặt Mẫn lão gia, sợ hãi nói, "Lão gia, lúc nảy tôi có nhìn thấy thiếu phu nhân vào phòng Mẫn tiểu thư tìm gì đó."

Kim Nam Tuấn ngạc nhiên nhìn cô ta, không thể tin vào những điều mới nghe vào tai mình, hốt hoảng ôm cánh tay Mẫn Doãn Kì, nói với hắn, "Ông xã, em không có lấy trộm đồ của cô năm."

"Ông xã tin em. Bảo bối bình tĩnh lại đã nào." Hắn ôm cậu vào ngực, dịu dàng vuốt sống lưng cậu trấn an. Lạnh lùng nhìn nữ hầu kia, "Cô có bằng chứng không? Nếu không phải là thật thì kết cục của cô như thế nào. Cô cũng rõ."

Nữ hầu sợ hãi cầu cứu Mẫn Bảo Ngọc. Bà ta liếc cô một cái, vẫn tiếp tục nói, "Thật hay không, lục xét người cậu ta thì sẽ rõ." Bà ta nói xong, liền tiến lại gần Kim Nam Tuấn, mạnh bạo lôi cậu ra khỏi ngực Mẫn Doãn Kì. Dùng sức xé rách áo của cậu, Kim Nam Tuấn sợ hãi hành động của bà ta, "Cô năm, con không có lấy trộm, không có lấy."

"Bà buông em ấy ra!" Mẫn Doãn Kì nổi giận quát lên, nhanh chống đẩy bà ta tránh xa Kim Nam Tuấn. Cởi áo âu phục, khoát lên người cậu, ôm cả người cậu vào lòng. Không ngừng hôn đỉnh đầu cậu trấn an.

Kim Nam Tuấn sợ hãi ôm chặt lấy cổ Mẫn Doãn Kì, vùi mặt vào ngực hắn khóc nấc lên.

Hắn mắt toàn là tơ máu, như một con sói vừa bị chọc giận nhìn bà ta, "Lần này tuyệt đối! Tôi sẽ không tha cho bà."

"Đại thiếu, đây là camara ở góc khuất." Một thuộc hạ của Mẫn Doãn Kì, đưa cuộn băng video trong camara ở góc khuất trước cửa phòng Mẫn Bảo Ngọc cho hắn.

"Mở lên!" Mẫn Doãn Kì ném cuộn băng cho trợ lí.

Màn hình lớn một lần nữa được phát lên, là hình ảnh nữ hầu thân cận của Mẫn Bảo Ngọc đi vào phòng của bà ta, một lát sau đi ra với vẻ mặt chột dạ. Khuôn mặt nữ hầu trắng bệch, nhanh chân muốn chạy chốn nhưng đã bị bảo tiêu ngăn lại.

"Lục xét người cô ta." Mẫn An chỉ vào nữ hầu, ra lệnh.

Bảo tiêu một người giữ chặt cô ta, một người lục xét khắp người cô ta, tìm thấy viên ngọc được đặt trong túi áo bên phải.

Nữ hầu run rẩy cầu xin Mẫn Bảo Ngọc, "Tiểu thư, cầu xin cô giúp tôi. Tôi chỉ vì lòng tham nhất thời mà mới làm ra như vậy." Cô ta liên tục đập trán xuống đất đến khi nó chảy máu vẫn không dừng lại.

Mẫn Bảo Ngọc mắt thấy mọi chuyện bị bại lộ, lại phát hiện nữ hầu lấy trộm viên ngọc, thừa cơ hội đẩy mọi trách nhiệm trên đầu nữ hầu, "Mày dám lấy trộm viên ngọc của tao? Tao sẽ đưa mày đến cảnh sát."

"Cô câm miệng lại!" Mẫn lão gia quát bà ta, nhìn nữ người hầu kia, "Đưa cô ta đến phòng bí mật luôn đi."

"Còn cô phải xin lỗi Nam Tuấn, vì đổ oan cho thằng bé. Còn phải.."

"Ông nội, mọi chuyện đâu có dễ dàng như vậy." Mẫn Doãn Kì ngắt lời Mẫn lão gia, hắn biết rõ Mẫn lão gia sẽ nói gì tiếp theo. Hắn nhìn Mẫn lão gia, "Chắc ông nội còn nhớ đến lời hứa bốn năm trước chứ."

"Doãn Kì con đứng làm vậy, dù sao đây cũng là cô năm của con." Mẫn tiên sinh nảy giờ vẫn luôn im lặng chứng kiến, bây giờ mới lên tiếng.

"Đúng đó, con có thể cho cô năm thêm cơ gội được không?" Vương Kiều Nga cũng tiếp lời khuyên nhủ.

"Cơ hội sao? Không phải là tôi đã cho bà ta rất nhiều cơ hội. Tại bà ta cố chấp, không biết hối hận. Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ nhân nhượng với bà ta." Mẫn Doãn Kì không còn là bộ dạng lễ phép mà đã chuyển sang tàn nhẫn.

"Thằng máu lạnh! Đến cả cô ruột của mày cũng muốn giết sao?" Mẫn Bảo Ngọc rống lên với hắn.

Kim Nam Tuấn bị tiếng rống của bà ta làm cho càng sợ hãi.

Mẫn Doãn Kì cúi đầu nhìn người trong ngực khóc đến khó thở, vội vỗ lưng cho cậu, hạ giọng dỗ dành, "Bảo bối không sao, không sao. Ông xã sẽ bắt những kẻ làm tổn thương em trả giá."

"Ông xã, em lạnh." Kim Nam Tuấn nức nở nói với hắn, đưa cánh tay bị Mẫn Bão Ngọc kéo đến đỏ lên, "Đau nữa."

"Anh xoa cho bảo bối."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net